Lang An khẽ ho một tiếng, không nhịn được đưa tay lên che mắt mình lại.
Mà Dạ Âu Thần rõ ràng chưa phản ứng lại, nhìn chấm đỏ hiện thị, còn có câu nói phía sau, sau đó nheo mắt nhìn về phía Lang An.
“Đây là ý gì?”
Tin nhắn đã gửi đi, nhưng lại bị đối phương từ chối.
Khóe miệng Lang An giật giật, không trả lời vấn đề của Dạ Âu Thần.
“Lang An” Giọng điệu của Dạ Âu Thần trở nên lạnh lùng, ánh mắt nhiều hơn một tia sát khí.
Lúc này Lang An mới cười hai tiếng, sau khế giọng giải thích: “Cậu Dạ, điều này có nghĩa là cậu đã bị chặn”
Dạ Âu Thần: ”…”
“Chặn?”
“Vâng” Lang An nghiêm túc gật đầu: “Chính là đối phương sau khi đồng ý kết bạn với cậu, tìm được tin tức của cậu, sau đó kéo cậu vào danh sách đen” Anh sợ Dạ Âu Thần nghe không hiểu, nên giải thích vô cùng rõ ràng.
Nói đến phía sau, sắc mặt của Dạ Âu Thần có thể nói là đen như đít nồi.
Lúc này Lang An sợ hãi cảm thấy mình nói quá nhiều, vội vàng dừng lại, sao đó duỗi thảng eo đứng dậy!
Trời ơi, những gì lúc nấy anh ta nói sẽ không đến mức không bảo vệ được cái mạng nhỏ của anh ta chứ? Nhưng cũng là thấy Dạ Âu Thần cái gì cũng không hiểu, vì vậy mới giải thích rõ một chút.
Gân xanh trên trán Dạ Âu Thần hơi nổi lên, ngón tay đang cầm điện thoại cũng từ từ nắm chặt lại, sau đó đôi môi mỏng của anh lạnh lùng cong lên: “Chặn tôi, có phải chứng minh đối phương biết tôi là ai?”
Lang An tê cứng gật đầu: “Có lẽ là như vậy, nếu không….cũng không chặn cậu”
Dạ Âu Thần không nói gì, ánh mắt sâu thẩm nhìn chăm chäm vào giao diện điện thoại.
Anh gửi lời mời kết bạn với cô lâu như vậy, kết quả cô vừa đồng ý kết bạn với anh, đã lập tức chặn anh.
“Nếu như muốn chặn tôi, vậy tại sao đồng ý?” Trong lòng Dạ Âu Thần không vui, hỏi một câu.
Lang An chớp chớp mắt, nói một câu: “Có thể….chỉ là lỡ tay?”
Khóe miệng Dạ Âu Thần giật giật, sau đó ánh mắt có thể giết người của anh hướng về phía Lang An.
“Sếp Dạ, chuyện này anh nói đi, người bình thường như tôi không hiểu được!”
Hai người lúc trước cãi nhau đỏ mặt tía tai nhìn Dạ Âu Thần, trực tiếp ném nguyên do của vấn đề cho anh. Dù sao bọn họ.
cãi nhau cũng không có tác dụng gì, quyền quyết định vẫn näm trong tay Dạ Âu Thần.
Ai biết được Dạ Âu Thần ngẩng đầu lên, đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn bọn họ: “Thứ gì?”
Sắc mặt hai người đột nhiên biến sắc: “Sếp Dạ?”
Lang An dường như không nhìn thấy, nhỏ giọng nói: “Là chuyện liên quan đến sự phát triển của mảnh đất của Phùng thị”
*“Д Dạ Âu Thần nhếch miệng: “Chuyện này tôi vẫn chưa suy nghĩ xong, hôm nay cứ như này, tan họp.”
Mọi người: “… ‘ Dạ Âu Thần cũng không quan tâm đến mọi người có phản ứng gì, cầm điện thoại trực tiếp đứng dậy đi về phòng làm việc.
Người phụ nữ kia, người phụ nữ đáng chết.
Sau khi đồng ý kết yêu cầu kết bạn của anh, lại chặn anh.
Xem ra, cô đã biết rõ anh là ai.
Chỉ là, cô đối xử với khách hàng tương lai của mình như vậy sao?
Ha, thật sự rất tốt!
Sau khi trở lại phòng làm việc, Dạ Âu Thần đổi một tài khoản khác, muốn gửi lời mời kết bạn cho đối phương.
Suy nghĩ một lúc, có lẽ Dạ Âu Thần cũng phản ứng lại.
Tối hôm qua anh dùng nhiều tài khoản như vậy để gửi lời mời kết bạn cho cô, người phụ nữ kia quả nhiên đủ thông minh, có lẽ đã đoán được.
Dạ Âu Thần mím môi, sau đó đặt điện thoại lên bàn, trong lòng vô cùng khó chịu.
Tiếp theo phải làm sao?
Để lấy được cách thức liên hệ từ chỗ của Lâm Ân Ân, anh hoàn toàn làm theo ý mình, anh cũng không ngờ….sẽ gặp cô ở đó.
Chuyện sau này….Dạ Âu Thần nhắm mắt lại.
Dường như…tất cả mọi chuyện đều bị xáo trộn, không thành cái gì cả.
Hàn Minh Thư ở nhà nghỉ ngơi một buổi sáng, Hàn Đông vô cùng quan tâm đến tay của cô, lại gọi bác sĩ đến nhà để thay thuốc cho cô.
Lúc thay thuốc, Hàn Minh Thư phát hiện tay của mình không còn đau như hôm qua, xem ra thuốc của bác sĩ có hiệu quả rất nhanh.
Sau khi thay thuốc, Hàn Minh Thư muốn đi đến công ty, kết quả lại bị Hàn Đông ngăn lại.
“Mầy ngay nay em cứ ở nhà nghỉ ngơi đi”
Nghe thấy vậy, Hàn Minh Thư cau mày: “Anh!”
“Trước khi vết thương ở tay của em chưa khỏi, em không được phép đi đâu”
“Anhl!” Hàn Minh Thư có chút tức giận: “Công ty là anh giúp em mở, bây giờ ở công ty có nhiều người như vậy, em vẫn còn có khách hàng đang đợi, nhưng anh nói không cho em đi là không cho em đi, vậy khách hàng của em phải làm sao?”
Hàn Đông không ngờ cô lại tức giận, sững sờ một lúc, sau một lúc, bất lực thở dài.
“Minh Thư, anh cũng là vì muốn tốt cho em, em bị thương thành thế này, anh sẽ lo lắng. Hơn nữa, tay của em thế này đi đến công ty có thể làm gì?”
Nghe thấy tiếng thở dài của Hàn Đông, Hàn Minh Thư mới cảm thấy lúc nãy mình có chút quá đáng, lòng cô lập tức mềm xuống, nhỏ giọng cầu xin: “Anh, em không phải đi làm em chỉ đi xem bản thiết kế của bọn họ như thế nào, em chỉ hướng dẫn bọn họ một chút thôi, anh cũng nói rồi, tay của em bây giờ căn bản không làm được gì, vì vậy em sẽ không dùng tay của mình, được không?”
“Vi vậy, anh trai tốt của em, em biết anh lo lắng cho em, nhưng em chỉ qua xem một chút thôi! Có được không?”
Cuối cùng Hàn Đông cũng bất lực trước sự cầu xin của cô, chỉ có thể gật đầu.
“Được rồi, để chú Nam đưa em đi, trong vòng một tiếng em phải quay lại”
Một tiếng, cũng được rồi.
Lúc này Hàn Minh Thư mới hài lòng gật đầu: “Cảm ơn anh trai”
Sau đó cô vội vàng quay người đi lên tầng, bé đậu nành vừa nghe thấy cô muốn đi làm, lập tức chạy đến ôm lấy đùi cô.
“Mẹ, con cũng muốn đi, con cũng muốn đi!”
Hàn Minh Thư sững sờ: “Con đi làm gì? Mẹ chỉ đi ra ngoài một tiếng thôi, rất nhanh sẽ quay lại”
“Không” Bé đậu nành ôm lấy cánh tay cô: “Mẹ bị thương, đậu nành phải đi để bảo vệ mẹ!”
Hàn Minh Thư: “….Cái thằng nhóc tiểu đậu nành này, con đi thì có thể làm gì? Gây rắc rối sao?”
Nói xong, Hàn Minh Thư vẫn cúi người cười với cậu bé.
Bé đậu nành bất mãn chu môi.
“Mẹ là trứng xấu, vậy mà còn cười với đậu nành!”
Hàn Minh Thư cũng chỉ trêu trọc cậu bé thôi, nhìn dáng vẻ này không nhịn được mà bật cười lộ ra hàm răng trắng: “Đứa bé ngốc, muốn đi thì đi, quay về phòng đeo kính râm với đội mũ lên “
“Vâng, vậy mẹ đợi đậu nành nha”
Bé đậu nành vội vàng đi về phòng thay quần áo.
Hàn Minh Thư nhìn bóng lưng của cậu bé, có chút xuất thần.
Trước đây, lúc còn ở nước ngoài cô có thể không kiêng nể gì cả, nhưng bây giờ….cô không thể.
Đặc biệt là hôm qua sau khi gặp phải người kia, cô nhìn khuôn mặt của bé đậu nành giống anh như vậy, luôn cảm thấy có một câu trả lời dường như phải đưa ra.
Nhưng….từ trước đến giờ cô không dám nghĩ đến.
Thực sự quá hoang đường, cũng không có ý nghĩa.
Bây giờ bé tiểu đậu nành ra ngoài phải che giấu ngoại hình của mình, nếu không….bị phát hiện sợ là sẽ gây nên rất nhiều sự đàm tiếu.
Quả nhiên, cùng một thành phố sẽ không thuận tiện.