Hàn Minh Thư: “Chuyện gì thế?”
Tiểu Nhan cầm điện thoại ngồi ở bên cạnh cô, sau đó trực tiếp ấn vào xem: “Hàn Minh Thư nhìn đi, nhiều người gửi lời mời kết bạn với cậu như vậy, là ai thế? Lẽ nào trong một đêm, công ty của chúng ta xuất hiện nhiều khách hàng như vậy sao?”
“Không quá có khả năng” Hàn Minh Thư chớp chớp mắt: “Tớ hôm qua trước khi tay bị thương, không có nhiều người gửi lời mời kết bạn như vậy”
“Lẽ nào là có người giở trò ác ý?” Tiểu Nhan nghỉ hoặc hỏi một câu, sau đó tùy ý chọn trúng một tài khoản liếc nhìn, kết quả phát hiện bạn bè của đối phương đều trắng.
“Chuyện gì thế? Trang cá nhân trống trơn, có thể tra xem, nhưng những tài khoản này nhìn trông đều vừa mới sử dụng, lẽ nào thật sự có người giở trò ác ý sao?”
Hàn Minh Thư không quá hiểu, ghé sát đầu qua nhìn.
“Tớ còn phát hiện một điểm quan trọng, ID của số tài khoản này đều gần giống nhau.. “
Hàn Minh Thư: “Được rồi, tớ bây giờ có thể chắc chắn là giở trò ác ý rồi”
Nói xong, Tiểu Nhan đem những số tài khoản này chặn từng cái: “Nói không chừng là muốn dò xét công việc của chúng ta, xem tớ chặn từng tài khoản đây. Hừm, tài khoản cuối cùng này lại khác, không biết liệu có phải là khách hàng không”
“Tớ xem thử tài khoản”
Tiểu Nhan đưa tài khoản cho Hàn Minh Thư liếc nhìn.
Hàn Minh Thư nhìn một cái, bỗng cảm thấy tài khoản này hình như có hơi quen mắt.
Hình như đã từng thấy ở đâu rồi…
Khi nhìn mấy chữ cuối cùng kia, đồng tử của Hàn Minh Thư co rút, sau đó cô nhìn sang phần thông tin giới thiệu bên dưới.
“Hửm, là thông qua link giới thiệu của khách hàng Lâm Ân Ân mà gửi lời mời kết bạn, vậy xem ra là bạn mà cô Lâm giới thiệu tới, chấp nhận đi”
Ngón tay trắng nõn của Tiểu Nhân vừa muốn ấn vào, Hàn Minh Thư lại đột nhiên lên tiếng: “Đừng chấp nhận!”
Giọng của cô bỗng trở nên nghiêm nghị, hơn nữa decibel cũng lớn hơn không ít, dọa Tiểu Nhan giật mình, vậy mà trực tiếp ấn chấp nhận.
Sắc mặt của Hàn Minh Thư khẽ thay đổi, cắn răng nói: “Mau chặn anh tai”
Tiểu Nhan sau khi nghe thấy thì mặt mày không hiểu làm sao, không có cử động.
“Minh Thư, cậu làm gì thế? Đây là khách hàng mà cô Lâm giới thiệu, không chấp nhận.. “
“Chặn”
“Cái gì?” Tiểu Nhiên có hơi sốc: “Tại sao muốn chặn chứ “Làm theo lời tớ nói, đừng hỏi quá nhiều” Giọng của Hàn Minh Thư hạ xuống, hơn nữa sắc mặt của cô nhìn trông cũng không quá tốt, Tiểu Nhan không dám nói thêm gì nữa, chỉ có thể gật đầu.
“Vậy được rồi, tớ biết rồi Sau đó ngón tay của cô ta khẽ động, cho người đó vào danh sách chặn.
Nhìn thấy một màn này, Hàn Minh Thư mới thở phào.
“Hôm nay công việc cậu xem trước đi, tớ chiều sẽ qua lấy bản thiết kế”
“Được” Tiểu Nhan trả lại điện thoại cho cô: “Trừ mấy chuyện cơ bản hoặc không có chuyện gì ra, nếu như có việc cậu bảo Bé Đậu Nành gọi điện cho tớ, tớ rất nhanh có thể quay lại”
“Ừm”
Tiểu Nhan sau khi đi, Bé Đậu Nành đi tới nghi hoặc hỏi một câu.
“Mẹ, có người làm phiền mẹ sao?”
“Hửm? Sao lại hỏi như vậy?”
“Bởi vì Bé Đậu Nành vừa mới nghe dì Tiểu Nhan nói có người gửi lời mời kết bạn với mẹ”
Hàn Minh Thư mỉm cười: “Không sao, chỉ là gửi nhầm thôi”
Nói xong, nụ cười trên môi cô lại không giữ được, đáy mắt cũng xuất hiện vẻ ngưng trọng.
Đuôi số tài khoản đó, cô biết…
Hơn nữa là thông qua link giới thiệu của Lâm Ân Ân mà gửi lời mời kết bạn, hôm qua… cô từng gặp ai, cô đương nhiên biết.
Hàn Minh Thư dựa người vào gối ngã ra sau, nhắm mắt lại.
Dạ Âu Thần, anh gửi lời mời kết bạn với tôi, rốt cuộc muốn làm gì?
Tập đoàn Dạ Thị.
Phòng họp.
Các đại cổ đông tranh luận đến mức mặt mày đỏ bừng.
“Cách nhìn mà ông nói, tôi không tán thành. Như thế sẽ chỉ để những công ty nhỏ đó có cơ hội được lợi, đối với công ty mà nói không có ý nghĩa gì cả, làm còn không bằng không cần làm”
Một ông già hơn 60 tuổi trợn mắt nhìn ông già tuổi tác xấp xỉ nói.
“Cái lão già ông, tôi thấy ông là già rồi hồ đồ, cái gì gọi là để những công ty nhỏ đó có cơ hội được lợi? Chúng ta là tập đoàn Dạ Thị của Mạc Thành, đâu có công ty nhỏ nào không cần mạng dám đến tranh chỗ tốt của tập đoàn Dạ Thị chứ? Ông cho dù cho.
bọn họ tiền, kêu bọn họ tranh, bọn họ cũng không dám tranh, càng đừng nói không có bất cứ điều kiện cho phép nào”
“Các người đừng cãi nữa, có gì từ từ nói, chuyện này chúng ta cần phải bàn bạc thêm”
“Tính kế lâu dài? Hừ, với loại người như ông có gì hay để nói chứ? Nên buông tay mà làm đi!”
Lang An ở một bên nhìn những người này cãi qua cãi lại, mà Dạ Âu Thần ngồi ở ghế chủ vị lại không có bất kỳ biểu cảm nào.
cả.
Ồ, anh không phải là không có bất kỳ biểu cảm nào cả, anh chỉ là cầm điện thoại nhìn đến xuất thần thôi.
Cũng không biết là mắc tật gì, từ sáng đến công ty thỉnh thoảng cầm điện thoại liếc nhìn, sau đó lại để xuống không lâu sau lại cầm lên nhìn.
Trong lúc đó, Lang An có chú ý đến giao diện điện thoại của anh, vừa hay là giao diện của facebook.
Trong lòng Lang An nghỉ ngờ, tối qua nửa đêm cậu Dạ gọi điện kêu anh kiếm mấy cái tài khoản, kết quả hôm nay khi Dạ Âu Thần đi làm luôn nhìn chằm chằm vào, ngay cả trong cuộc họp bình thường anh chú tâm nhất, anh cũng trực tiếp xuất thần.
Người khác tranh cãi đỏ mặt tía tai, anh một câu cũng không nói.
Lang An đang suy nghĩ, liền liếc nhìn điện thoại của Dạ Âu Thần, đột nhiên dường như nhìn thấy điện thoại của Dạ Âu Thần hơi rung lên, cùng lúc cơ thể của Dạ Âu Thần vậy mà cũng rung lên theo.
Trong tức khắc, anh hình như rất vui vẻ.
Sau đó vội vàng mở giao diện ra.
Lang An hơi liếc nhìn.
Shelly đồng ý lời mời kết bạn của bạn, bây giờ có thể bắt đầu trò chuyện.
Shelly?
Shelly là ai2 Lang An có hơi nghi hoặc, anh ta sao trước giờ chưa từng nghe thấy cái tên này?
Dạ Âu Thần luôn nhìn vào điện thoại chính là đợi người này? Nghe thì giống tên của con gái…
Lang An lén lút ghé sát, muốn xem thử Dạ Âu Thần sẽ nói gì với cô gái đó, một ánh mắt lạnh lẽo nhìn qua, Lang An bị dọa Sợ vội rụt lại.
Bỏ đi bỏ đi, mạng nhỏ quan trọng hơn, anh ta vẫn là không cần lắm chuyện như vậy.
Dạ Âu Thần muốn gửi tin nhản, nhưng sau khi ấn vào chỗ nhập kí tự, anh phát hiện mình vậy mà không biết phải nói gì.
5 năm không gặp, anh đột nhiên gửi lời kết bạn với cô, cô biết là anh không?
Hoặc, không biết?
Vậy anh phải nói gì?
“Phải nói gì?” Ánh mắt của Dạ Âu Thần đột nhiên quét qua Lang An, Lang An a một tiếng, sau đó ghé sát lại: “Cậu Dạ?”
“Câu đầu tiên khi bắt đầu nói chuyện”
“Xin, xin chào?”
Dạ Âu Thần mím môi, không có đáp lại, rõ ràng không hài lòng.
Lang An băn khoăn suy nghĩ, lại nói một câu: “Không nói xin chào thì phải nói gì? Hay là… gọi tên?”
Dạ Âu Thần vẫn là không hài lòng, Lang An chỉ có thể ho khẽ một tiếng: “Hay là, hỏi có đó không?”
Ánh mắt của Dạ Âu Thần hơi động đậy, dường như khá hài lòng về câu này, sau đó ngón tay của anh khẽ cử động, thật sự nhắn có đó không.
Lang An ở một bên nhìn ba chữ này, khóe miệng không nhịn được mà giật giật.
Cậu Dạ hình như trước giờ không gửi tin nhắn nói chuyện với người khác, nick luôn để trạng thái làm việc, trước giờ có chuyện gì thì nói thẳng, sao hôm nay… vậy mà còn gửi có đó không?
Có điều điều càng khiến Lang An trợn lòi con mắt chính là tin nhắn sau khi gửi đi, thứ hiển thị trên màn hình vậy mà là.
{Tin nhắn đã gửi, nhưng bị đối phương từ chối rồi.}