Lúc này Hàn Minh Thư mới ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Nhan đang nhấp nhô ở trên ghế sofa.
“Tiểu Nhan, không phải là tớ muốn nói cậu đâu nha, chỉ là cậu có phát hiện ra những năm gần đây cậu càng ngày càng không thích động não suy nghĩ không vậy?”
Tiểu Nhan: “… không mang ý công kích cá nhân như vậy, cậu là muốn nói tớ không có đầu óc đó hả?” Nói xong, cô lại bĩu môi: “Cậu cho rằng tớ không muốn động đầu óc hả, trước kia có một số việc tớ có thể phân tích được, nhưng mà sau này tớ phát hiện đầu óc của tớ không thể đuổi kịp cậu. Cậu nói xem tại sao con người của cậu lại thay đổi lớn như thế, cậu trở nên thông minh như vậy thì thôi đi, nhưng tại sao tớ cứ cảm thấy như là tớ trở nên ngu ngốc thế này?”
Hàn Minh Thư: “…”
“Nói tóm lại là cậu cứ coi như tớ không có não đi, dù sao thì tớ cũng không muốn phải suy nghĩ, hiện tại ngày nào cũng ngồi ăn chơi như thế này rồi chờ chết, tớ cảm thấy thật sự không tệ đâu. Ai, cậu mau nói cho tớ biết lúc đó cậu suy nghĩ như thế nào vậy, đám người đó đều dùng tiền lương cao để thuê đến, lúc ấy nếu như thật sự đi thì phải làm sao bây giờ đây?”
“Sẽ không đâu.” Hàn Minh Thư trả lời rất chắc chắn.
“Tại sao?”
“Bọn họ không phải là người bình thường.” Hàn Minh Thư nhìn về phía cô, nhẹ giọng giải thích: “Đều là những nhà thiết kế rất ưu tú, nhưng mà tớ đã xem qua lý lịch của bọn họ rồi, mặc dù là có thành tựu nhưng mà khoảng thời gian vào nghề của bọn họ khá ngắn, tương đối kiêu ngạo. Chỉ cần tớ nói khó nghe một chút thì cũng rất dễ dàng kích thích tâm lý phản ngịch của bọn họ, cho dù bọn họ thật sự muốn ra khỏi công ty thì cũng không thể chấp nhận loại tâm lý mình không làm việc mà lại có những đồng lương này, trong lòng sẽ tự cảm thấy xem thường mình trước tiên.”
Tiểu Nhan nghe thấy cô nói như vậy thì bỗng nhiên xoay người ngồi dậy từ trên ghế sofa, sau đó nhìn chằm chằm vào Hàn Minh Thư, ánh mắt đó giống như là ăn tươi nuốt sống cô.
“Cậu làm cái gì vậy hả?” Hàn Minh Thư buồn cười nhìn cô.
Tiểu Nhan lại nghiêm túc nhìn chằm chằm vào cô: “Minh Thư, tớ phát hiện là bây giờ cậu thay đổi đó nha, trước kia với hiện tại hoàn toàn khác nhau luôn ấy, trước kia cậu…”
“Chuyện trước đó đều đã trôi qua hết rồi.” Không đợi Tiểu Nhan nói hết những lời phía sau, Hàn Minh Thư giống như là biết cô muốn nói cái gì đó, liền lên tiếng đánh gãy lời nói phía sau của cô: “Đừng có nhắc lại nữa.”
Nghe nói như vậy, Tiểu Nhan mới ý thức được thiếu chút nữa mình đã nói chuyện không nên nói, lúc này mới gật đầu.
Hai người đi lòng vòng ở trong công ty, sau đó mới rời khỏi.
Bởi vì công ty vừa mới mở cho nên cần phải chọn một ngày, hơn nữa còn phải có tên.
Sau khi Hàn Minh Thư và Tiểu Nhan lái xe đi khỏi, Trương Ngọc trở về từ bên cửa sổ.
“Lái chiếc xe bình thường, tôi còn tưởng rằng là có nhiều tiền lắm đó, thế mà còn lái chiếc Volkswagen.”
“Volkswagen hả?” Nhậm Hoa ở bên cạnh nghe nói như vậy thì nhíu mày: “Chiếc xe đó có đáng bao nhiêu tiền đâu chứ, đều có tiền mở công ty thế mà lại không có tiền mua xe à?”
“Công ty là của Hàn Đông mở cho cô ta, chắc có lẽ là không có tiền mua nổi chiếc xe, chỉ có thể chạy chiếc Volkswagen để giả giàu mà thôi.” Bề ngoài của Trương Ngọc nhìn có vẻ rất dịu dàng, nhưng mà khi nói chuyện cùng với hình tượng bên ngoài của cô ta cực kỳ không phù hợp.
Thi Hân nâng cặp kính mắt trên mặt, không nói gì hết.
Lý Tuấn Phong lại chống cằm: “Nhưng mà người phụ nữ này quả thật quá ác độc, biết làm như thế nào để nắm nhược điểm của chúng ta, thế mà toàn bộ chúng ta đều ở lại, hồi nãy tôi còn nghĩ là ngày hôm nay sẽ có mấy người đi nữa đó.”
Nói xong, Lý Tuấn Phong còn cười, liếc nhìn những người khác vài lần.
“Xùy.” Nhậm Hoa cười nhạo một tiếng: “Tại sao phải đi chứ, đi rồi thì không phải cô ta sẽ xem thường chúng ta hả? Cầm lương cao nhưng mà lại không làm việc rồi trực tiếp rời đi, sau này người trong nghề sẽ nói gì chúng ta còn không biết.”
Thi Hân nghe nói như vậy thì gật đầu đồng ý: “Tôi cũng cảm thấy là chúng ta đều đã ký hợp đồng rồi, tiền lương cũng đã được trả rồi, nếu như lúc này còn trực tiếp rời đi, vậy thì không hay cho lắm.”
Vương An ở bên cạnh lên tiếng nói: “Thành thật mà nói thì ít nhất là sau khi cầm tiền mấy tháng thì có thể đi được, người phụ nữ đó trông cũng được đó chứ, đúng lúc trong khoảng thời gian mấy tháng này chúng ta xem xét một chút, xem xem kỹ năng chuyên sâu của cô ta ra sao.”
Lý Tuấn Phong chậc chậc lên tiếng: “Lời nói này nghe cứ sao sao ấy nhỉ?”
Nhậm Hoa nghe xong thì hung hăng trừng mắt nhìn Lý Tuấn Phong, cái tên khốn nạn hèn hạ này!
Vương An thấy Nhậm Hoa tức giận, liền mắng Lý Tuấn Phong một câu: “Tự suy nghĩ của anh hạ đẳng, có thể đừng nói ra được không hả?”
“Sao vậy, cùng là đàn ông với nhau, tôi nói mấy câu thô tục thì có sao đâu? Tất cả mọi người đều là người trưởng thành, ngay cả câu nói này và cũng không nghe được?”
Nói xong, Lý Tuấn Phong còn nhìn về phía Nhậm Hoa xinh đẹp nóng nảy: “Người đẹp Hoa Hoa, tối nay mời cô đi ăn tối nha, đồng ý không?”
Nhậm Hoa gắt gỏng: “Chỉ dựa vào anh ấy à? Cũng không cầm cái gương soi mình xem có xứng hay là không.”
Lý Tuấn Phong mặt không đổi sắc tiếp tục ngồi đó ngoài cười nhưng trong không cười.
Đúng vậy đó, Vương An giống như là thiên lôi của Nhậm Hoa sai đâu đánh đó, bởi vì Nhậm Hoa là người phụ nữ mà anh ta đang theo đuôi, cho nên Lý Tuấn Phong hẹn Nhậm Hoa ở trước mặt của anh ta, đương nhiên là anh ta không vui rồi, cất giọng nói: “Ngay cả bộ mặt đó của anh, Hoa Hoa chẳng thèm anh đâu.”
“Ôi chao, nghe lời nói này đi, chẳng lẽ là cô ấy coi trọng anh hả?” Lý Tuấn Phong đáp lại một câu làm cho sắc mặt của Vương An hoàn toàn cho nên khó coi.
“Được rồi, các người đừng có ồn ào nữa.” Thi Hân bất đắc dĩ khuyên một câu: “Ngày hôm nay cũng không có chuyện gì làm.”
“Nếu không thì mọi người đi ra ngoài tụ tập với nhau đi, ăn cơm tối nha?”
“Được được, Lâm Tranh, đi cùng luôn đi.” Tần Ca nhanh chóng gật đầu đồng ý, sau đó mừng rỡ nhìn Lâm Tranh.
Ai biết được Lâm Tranh ngay cả một chút phản ứng mà cũng không có.
“Tôi nói này Ca, cô cứ theo đuổi người ta như thế này không mệt hả? Xem dáng vẻ quái gỡ của cậu ta đi, đừng có nói chuyện với cậu ta nữa.”
“Liên quan gì đến các người hả, tự tôi vui là được rồi.”
“À, tôi là nhìn gương mặt của cô đáng yêu như thế, bị cục đá không hiểu phong tình làm chậm trễ thời gian, cho nên mới muốn giúp cô thôi.”
…
Công ty mới, chuyện cần phải làm có rất nhiều.
Trước kia Hàn Minh Thư không có suy nghĩ tới là muốn mở công ty, nhưng mà một khi mở rồi, hơn nữa nó lại thuộc về cô, vậy thì cô sẽ cố gắng làm tất cả mọi chuyện thật tốt.
Đầu tiên là tìm kiếm nhân viên cho công ty, Hàn Đông chỉ cung cấp cho cô một nhóm người tài năng, nhưng mà những chuyện khác vẫn phải giao cho cô xử lý.
Tiểu Nhan thân là trợ lý của Hàn Minh Thư, đương nhiên là xung phong nhận việc.
“Chúng ta cần tuyển chắc có lẽ là hai nhân viên lễ tân có thể thay ca nhau, sau đó còn có bảo vệ, đầu bếp và lao công, những thứ này đều có thể đến tuyển ở thị trường lao động, có rất nhiều nhà cung cấp cho chúng ta lựa chọn.”
“Được.” Hàn Minh Thư gật đầu: “Những chuyện này giao cho cậu làm.”
“Không thành vấn đề, cứ giao cho tớ hết đi.”
Sau đó Tiểu Nhan trực tiếp đi làm chuyện này, mà Hàn Minh Thư thì còn có những chuyện khác phải làm, cho nên tất cả mọi người đều bận việc riêng của mình.
Mắt thấy thời gian sắp trôi qua ba ngày, cuối cùng Tiểu Nhan cũng đã tuyển người đầy đủ, mà Hàn Minh Thư cũng đã làm chuyện trong tay xong rồi.
Thật ra cô cũng coi như là một người cẩn thận, tự mình xem những người Tiểu Nhan tuyển về một lần, sau đó cảm thấy không có vấn đề gì thì mọi người mới ký hợp đồng thử việc.
Thế là lại trôi qua một ngày, thời gian đã rất muộn rồi, Hàn Minh Thư còn đang viết bản kế hoạch ở trước máy vi tính. Bé đậu nành nhìn cô ở đằng sau: “Mẹ ơi, thời gian đã muộn lắm rồi, con buồn ngủ.”
Nghe nói vậy, Hàn Minh Thư cũng quay đầu lại: “Ừ, Bé đậu nành ngủ trước đi, lát nữa mẹ ngủ với con.”