“Không để vào mắt à?” Nghe nói như vậy, Hàn Minh Thư cười nhạt một tiếng rồi nói: “Tôi nghĩ là cô đã hiểu lầm rồi đó, không đặt đối phương vào trong mắt chẳng lẽ không phải là các người à? Huống hồ gì tôi cũng đã nói rồi, các người có thể đến công ty của tôi làm việc, đó là niềm vinh hạnh của tôi, nhưng mà tôi không thích miễn cưỡng người khác, cho dù là trong công việc hay là trong tình cảm thì đều phải cam tâm tình nguyện, nếu không thì… cho dù cô có ở lại trong công ty của tôi thì cũng không thể thiết kế được tác phẩm tốt gì.”
Có thể nói là Hàn Minh Thư dùng một loại phép khích tướng đi.
Mấy người này đều là những người kiêu ngạo, dùng biện pháp bình thường chắc có lẽ là sẽ làm cho bọn họ càng xem thường, hơn nữa lại không tin tưởng vào cô.
“Nói quỷ quái gì vậy hả? Chúng tôi đều là những nhà thiết kế tài ba, làm sao lại bởi vì cô mà không thể thiết kế ra tác phẩm tốt được chứ? À, ngược lại là tôi thật sự muốn ở lại đây xem xem cấp trên mới được nhận chức như là cô có thể vực dậy nhóm chúng tôi hay không, có thể chịu đựng nổi không.” Tính tình của Nhậm Hoa kiêu ngạo, đương nhiên là người không thể bị kích thích nhất.
Trương Ngọc chớp chớp mắt: “Tôi giống với Nhậm Hoa.”
Hai tay của Lý Tuấn Phong khoanh trước ngực, cười híp mắt nhìn Hàn Minh Thư: “Tôi thích nhất là cấp trên xinh đẹp.”
“Hoa đã ở lại rồi, vậy thì chắc chắn tôi cũng sẽ ở lại.” Vương An đi đến bên cạnh Nhậm Hoa, đứng cùng một chỗ với cô ta.
Mà Thi Hân thì là loại người có tính tình rất hiền hòa, hơn nữa cô ta rất thích tiền lương ở đây, cho nên cũng không nói gì thêm nữa.
Ngược lại là Tần Ca, cô ta nhanh chóng quay đầu lại nhìn về phía cậu trai lạnh lùng đang ngồi ở bên trong.
“Lâm Tranh, cậu có muốn ở lại không?”
Thế là một đám người đồng loạt quay đầu lại nhìn về phía anh ta.
Lúc này Hàn Minh Thư cũng mới chú ý đến cậu trai đang ngồi ở bên trong, cậu trai trẻ rốt cuộc cũng đã ngẩng đầu lên, khuôn mặt thon dài góc cạnh lạnh lùng, ánh mắt không có chút nhiệt độ nào, sau đó lạnh lùng hừ một tiếng.
Sau đó anh ta trực tiếp đứng dậy đi vào trong một phòng khác. ngôn tình hài
Đám người: “…”
Tô Cửu thấy thế thì liền bước đến bên cạnh của Hàn Minh Thư rồi nói: “Người này tên là Lâm Tranh, là một thành viên ưu tú nhất trong nhóm người này, nhưng mà tính tình của cậu ta rất kỳ quái.”
“Kỳ quái hả?” Hàn Minh Thư nhíu mày, nhớ đến gương mặt lạnh lùng của cậu trai trẻ dường như còn hiện đầy thần sắc quật cường: “Sao lại nói là kỳ quái?”
Tiểu Nhan cũng rất tò mò, đi lại gần nghe ngóng.
“Nói cậu ta lạnh lùng còn không bằng nói là cậu tớ quái gỡ, từ xưa đến nay cậu ta sẽ không qua lại với ai, theo những gì tôi tìm được về cậu ta lúc trước đó thì từ trước đến nay cậu ta cứ có một mình. Tôi tưởng là cậu ta sẽ không đồng ý với lời mời của Hàn thị, ai biết được sau khi cậu ta nghe thấy tiền lương vậy mà lại đồng ý.”
Nghe đến đó, Hàn Minh Thư hiểu rõ gật đầu.
“Tôi hiểu rồi.”
Tiểu Nhan lại bưng mặt nói: “Mặc dù là tính tình có chút kỳ quái, nhưng mà dáng người cũng rất đẹp trai đó nha.”
Tần Ca ở bên cạnh nghe nói như vậy thì lập tức lên tiếng nói: “Tôi cảnh cáo các người đó, Lâm Tranh là của tôi, không cho các người tranh giành với tôi.”
Nói xong, cô ta quay người lại chạy về phương hướng mà Lâm Tranh vừa mới đi mất, vừa chạy vừa gọi: “Lâm Tranh, anh đợi em một lát với.”
“Người này tên là Tần Ca, mọi người cũng đã nhìn thấy tư liệu rồi đó, cô ta tự mình đi tìm tôi, bởi vì Lâm Tranh muốn gia nhập vào công ty này, cho nên… cô ta cũng muốn gia nhập chung.”
“Ách…” Tiểu Nhan bị mắng một trận thì cảm thấy không hiểu gì hết, nghe Tô Cửu nói như thế này thì trong nháy mắt cũng đã sáng suốt rồi: “Hóa ra là theo đuổi người ta, thật sự đủ si tình mà, đều đuổi tới trong công ty.” Nói xong, Tiểu Nhan nhìn bóng lưng của Tần Ca, không hiểu sao lại cảm thấy có chút hâm mộ.
Tại sao người ta theo đuổi nam thần của mình thì đều dũng cảm như thế?
Nhưng mà lúc cô nhìn thấy nam thần của mình thì lại giống như là chuột nhìn thấy mèo, lập tức chạy không thấy tăm hơi đâu hết, hơn nữa… có lẽ là nam thần cũng không biết nguyên nhân cô chạy mất là cái gì, tất cả chỉ có một mình cô tự biên tự diễn.
Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan vô cùng phiền não.
Nghĩ thầm, nếu như mình bằng một nửa Tần Ca, à không… một chút xíu dũng khí thôi cũng được rồi.
“Được rồi, các người trở về làm việc trước đi, công ty vừa mới được thành lập, mấy ngày nay chắc có lẽ tương đối nhàn nhã, cho nên mọi người có thể thừa dịp thời gian này mà tìm linh cảm.”
Tô Cửu mỉm cười nói: “Cô Minh Thư, tôi dẫn cô đi dạo trên lầu bốn nha.”
“Được.” Hàn Minh Thư gật gật đầu, sau đó rời khỏi phòng làm việc của nhân viên cùng với Tô Cửu.
Lầu bốn là phòng họp và phòng tiếp khách, khu vực được bố trí đặc biệt.
“Lầu năm là phòng làm việc của cô.”
Sau khi đến lầu năm, Hàn Minh Thư mới phát hiện trang trí ở chỗ này với chỗ khác không giống nhau, khắp nơi đều lộ ra khí tức tươi mát lịch sự, màu sắc của thảm cực kỳ độc đáo.
“À, tầng này là do tự tay anh Hàn thiết kế, vì muốn cho cô Minh Thư có một hoàn cảnh làm việc thoải mái, anh Hàn đã nói cho dù là ở công ty hay là ở trong nhà, cô Minh Thư cũng không cần phải cảm thấy áp lực quá lớn.”
Nghe đến đó, Hàn Minh Thư đã biết tình huống sơ sơ.
“Cho nên công ty này đã chuẩn bị trước trong bao lâu vậy?”
Nghe nói vậy, Tô Cửu sửng sốt một lát, ý thức được chính mình nói quá nhiều, thế là bắt đầu không tiếp tục trả lời cô nữa.
Thật ra thì cho dù cô ta có không nói đi nữa thì Hàn Minh Thư nhìn thấy cái nơi này cũng có thể nhìn ra được chắc chắn tốn rất nhiều thời gian, hơn nữa một tòa nhà sao có thể hoàn thành trong chốc lát, chuyện muốn cô thành lập công ty ít nhất là Hàn Đông đã chuẩn bị trong thời gian hai năm rồi.
Không ngờ đến là trong vô hình, Hàn Đông đã thay cô làm nhiều thứ như thế.
Người anh trai này làm việc không có chỗ nào chê được.
“Tôi vào bên trong xem thử.”
“Tớ cũng đi.”
Tiểu Nhan đuổi theo bước chân của Hàn Minh Thư.
Tô Cửu suy nghĩ, liền mở miệng nói: “Ngày hôm nay tham quan cũng đã ổn rồi đó, cô Minh Thư với tất cả mọi người đã quen biết với nhau, công ty ở bên kia còn có chuyện cần phải xử lý, tôi trở về trước đây.”
Nghe nói vậy, Hàn Minh Thư gật gật đầu: “Hôm nay vất vả cho thư ký Tô rồi, đi đường cẩn thận đó.”
“Được.”
“Còn nữa, sau này cứ gọi tôi là Minh Thư đi, còn thêm chữ cô nữa, luôn cảm thấy rất khó chịu.”
Tô Cửu sững sờ: “Cái này không tốt lắm đâu?”
“Ôi trời ơi, có cái gì mà không tốt đâu chứ, Minh Thư không phải là loại người giống như cô suy nghĩ đâu. Cậu ấy không có thích nịnh nọt, huống hồ gì chúng ta đã quen biết nhau nhiều năm như vậy rồi, cô nhìn xem không phải tôi vẫn luôn gọi thẳng tên của cậu ấy đó à?”
Hàn Minh Thư cười gật đầu: “Tiểu Nhan nói không sai.”
“Vậy được rồi, cô Minh Thư.”
“Nữa, cô vẫn còn gọi là cô Minh Thư.”
Tô Cửu nghẹn lời, một lát sau mới bật cười nói: “Minh Thư.”
“Tô Cửu.”
Sau đó ba người liếc nhìn nhau một cái, cả ba cùng cười lên ha hả.
Sau khi Tô Cửu đi rồi còn lại Hàn Minh Thư và Tiểu Nhan đi dạo ở bên trong.
Ghế sofa được làm bằng da thật, không chỉ sờ tới sờ lui có cảm giác, ngồi xuống lại càng dễ chịu hơn nữa, cho nên Tiểu Nhan liền lập tức cởi giày ra nhảy lên, sau đó lăn lộn đủ kiểu ở trên đó, vừa lăn lộn vừa nói: “Minh Thư, có đôi khi tớ thật sự ao ước ghen tị với cậu đó, cuộc đời của con người thật sự không giống nhau mà. Cậu có một người anh trai đối xử tốt với cậu như vậy, quả thật còn tri kỷ hơn là bạn trai nữa đó! Ai, hâm mộ quá đi thôi.”
Hàn Minh Thư cười cười không đáp lời lại, chỉ là ngồi xuống cái ghế ở trước bàn làm việc.
“À đúng rồi, Minh Thư, tại sao lúc nãy cậu lại nói những lời nói như vậy với bọn họ chứ? Chẳng lẽ cậu không sợ là bọn họ nhất thời cảm thấy xúc động sẽ đi thật sao? Đến lúc đó tiền lương coi như mất trắng rồi.”