Dạ Âu Thần: “Con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi đang đợi cô ấy?”
Lang An: “Tôi thấy cậu Dạ cứ nhìn ra cửa, không phải đang đợi mợ chủ sao?”
Vốn dĩ anh ta muốn nói là nhìn thấy bằng cả hai mắt, nhưng nghĩ lại, nói như vậy có vẻ không lịch sự nên anh ta đã đổi lời.
“Tôi nhìn ra cửa chẳng lẽ là đợi cô ấy sao? Lang An, cậu chuyển nghề đọc tâm từ khi nào vậy?”
Lang An: “... Thôi được rồi, coi như tôi chưa nói gì.”
Thật sự đang rất mong ngóng mợ chủ , nhưng vẫn sống chết không chịu thừa nhận.
Thật không hiểu hai người này cãi nhau kiểu gì.
Nhưng ... nghĩ đến chuyện mình vừa điều tra ra, ánh mắt Lang An trở nên lo lắng.
Mợ chủ , cô nhất định phải đến, nếu cô không đến ... sợ là ...
Lang An không dám nghĩ tới nữa.
Dù sao hôm nay cũng là một ngày quan trọng, Dạ Âu Thần muốn mời cô đến dự tiệc, muốn giới thiệu thân phận của cô với mọi người, để mọi người biết rằng Thẩm Cửu là vợ của Dạ Âu Thần.
Trước khi ra khỏi nhà, Dạ Âu Thần có hỏi cô, nhưng cô lại từ chối.
Thẩm Cửu, em phải nhanh chóng đến trước khi bữa tiệc bắt đầu…
Nếu không, tôi sẽ không tha thứ cho em.
Dạ Âu Thần trong lòng thầm nói, sau đó hừ lạnh một tiếng, xoay xe lăn rời đi.
Trên đường Tinh Phúc, Thẩm Cửu nhìn lướt qua thời gian, phát hiện đã tám giờ mười phút, nhưng bọn họ hiện giờ vẫn còn đang ở trên đường.
“Anh cả, chúng ta sắp đến chưa?”
Dạ Y Viễn gật đầu: “Ừ, băng qua cây cầu phía trước, đi hai trăm mét nữa là đến.”
Qúa tốt rồi!
Thẩm Cửu mỉm cười, cây cầu đã ở ngay trước mắt, cô sắp được nhìn thấy Dạ Âu Thần rồi!
Cô không thất hứa, cô cũng muốn đến đúng giờ.
Thấy cô lo lắng, Dạ Y Viễn tăng tốc một chút, nhưng không ai ngờ rằng tai nạn sẽ xảy ra vào lúc này.
Khi đến gần cây cầu, một chiếc xe tải nhỏ đang lạng lách trên đường, hơn nữa còn lao nhanh qua phía họ.
Thẩm Cửu cảm thấy có gì đó không ổn, cô nhìn lên thì chiếc xe tải nhỏ đã ở rất gần bọn họ, cô sợ tới mức không nói nên lời, trợn mắt nhìn chiếc xe tải nhỏ tông vào bọn họ.
Lúc Dạ Y Viễn ý thức được đã xảy ra chuyện, anh ta vội vàng bẻ lái, anh ta cũng hoảng loạn, không ngờ lại xảy ra tai nạn, khi chuyển hướng, anh ta quay đầu lại và hét với Thẩm Cửu ngồi phía sau: “Cửu Cửu, mau nằm sấp xuống!”
Rầm!
…
Rầm!
Bữa tiệc khai mạc đúng giờ, âm nhạc mở màn vừa vặn là tiếng pháo nổ vang trời, khách khứa đã bắt đầu đi vào, nhưng Dạ Âu Thần đứng ngoài cửa vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc của Thẩm Cửu đâu.
Lang An liếc nhìn thời gian: “Hiện tại mới bắt đầu, có thể phải hơn mười phút nữa khách mời mới có thể nhập tiệc.”
Nghe vậy, Dạ Âu Thần nhíu mày: “Cậu có gửi thiệp mời cho cô ấy không?”
Lang An sửng sốt một chút, lắc đầu: “Hình như không có.”
“Chết tiệt, vậy sao cô ấy vào được?”
Lang An kịp phản ứng lại: “Tôi biết rồi, vậy để tôi xuống lầu đón mợ chủ.” Nói xong, Lang An nhanh chóng quay người đi xuống lầu, khi bước đến cổng, ở đó đã có mấy người lễ tân đang kiểm tra thiệp mời. Qủa nhiên ... Qủa nhiên mợ chủkhông có thiệp mời thì sẽ không vào được.
Nhiều người biết Lang An nên tới chào hỏi.
“Trợ lý Lang, mau đến giúp một tay nào.”
Lang An cười đáp: “Được, nhân tiện xuống đón người luôn.”
“Wa, người có thể làm phiền trợ lý Lang đích thân đến đón hẳn là một người rất quan trọng, không biết có thể tiết lộ một chút được không, hi hi...”
“Các người mau vào đi, yến tiệc đã bắt đầu rồi.” Lang An sẽ không nói cho cậu ta biết, dù sao mợ chủ cũng phải do cậu Dạ đích thân giới thiệu, hiện giờ anh ta nói ra thì cũng như không thôi.
Ánh mắt của Lang An tìm kiếm đám người phía sau, hôm nay ai cũng ăn mặc, trang điểm xinh đẹp, nhưng không thấy bóng dáng của Thẩm Cửu đâu, Lang An vô cùng lo lắng, không biết mợ chủ rốt cuộc có tới không?
Không phải là không đến đó chứ?
Nghĩ đến đây, Lang An nhanh chóng lấy điện thoại ra và gọi cho Thẩm Cửu.
Thế là Lang An gọi điện trực tiếp cho Thẩm Cửu.
“Xin chào, số bạn gọi tạm thời nằm ngoài vùng phủ sóng.”
Giọng nữ lạnh lùng chính thức lặp đi lặp lại những lời này, vẻ mặt của Lang An lập tức thay đổi. Chẳng lẽ đêm nay mợ chủ sẽ không đến sao?
Thật đáng chết! Nghĩ đến gương mặt lãnh khốc của Dạ Âu Thần, Lang An cảm thấy cuộc sống vô cùng tuyệt vọng, nếu mợ chủ không tới, vậy tâm tình hôm nay của cậu Dạ... và sau đó nữa! Xong đời rồi!
Lang An lo lắng không thôi, hay là tự mình đi tìm, cho dù mợ chủ không muốn đến cũng phải đưa cô đến.
Nghĩ vậy, Lang An cất điện thoại và đi ra ngoài, nhưng có người gọi anh ta lại: “Trợ lý Lang, anh định đi ra ngoài sao? Anh không thể ra ngoài vào lúc này.”
Trong lòng Lang An khó chịu, không khỏi nhíu mày: “Có ý gì?”
“Trên cầu xảy ra tai nạn. Tài xế xe tải say rượu lái xe đâm nát lan can cầu. Thật sự là tạo nghiệp mà, đã uống rượu rồi lái xe làm gì? Giờ ô tô không vào đó được, cảnh sát đã phong tỏa hiện trường.”
“Vậy sao?” Lang An càng nhíu mày sâu hơn, nếu như phá vỡ lan can, hiện trường bị phong tỏa cũng không thể đi qua, vậy mợ chủ bị kẹt ở bên kia cầu sao?
Nghĩ đến đây, anh ta quay lại lầu hai, vừa mới đi đến bên cạnh Dạ Âu Thần, Lang An đang định nói với Dạ Âu Thần chuyện này, thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh: “Không đến sao?”
“Cậu Dạ, xảy ra chút…”
“Không đến, vậy kệ cô ấy.”
Vừa dứt lời, Dạ Âu Thần xoay người rời khỏi lầu hai, vẻ mặt của Lang An thay đổi, anh ta vội vàng đuổi theo: “Cậu Dạ, có lẽ mợ chủ vẫn đang trên đường tới đây. Trước khi rời biệt thự, cô ấy đã nói với tôi như vậy, mợ chủ không phải là loại người thất hứa đâu.”
“Vậy sao? Thế cô ấy bây giờ ở đâu? Không phải người thất hứa, vậy sao không thấy bóng dáng?”
Lang An: “Chuyện này…”
Anh ta không nói được lời nào, thật ra anh ta có thể hiểu được tâm tư của Dạ Âu Thần, dù sao sau khi biết những chuyện đó, anh vẫn cho cô ấy một lựa chọn, kết quả mợ chủ lại chọn một con đường khác.
Bữa tiệc đã bắt đầu được mười phút rồi, nhưng mợ chủ vẫn không xuất hiện, chẳng trách Dạ Âu Thần rất tức giận.
Cũng hết cách, phía dưới còn có chuyện phải làm, Lang An đành phải theo Dạ Âu Thần đi lên trước, về phần mợ chủ ... Nếu cô thật sự tới, anh ta sẽ đưa cô đến!
…
“Lan can cầu tại hiện tại bị hư hỏng. Chiếc xe tải đã đâm vào một số ô tô trên đường, còn có một vài người bị thương. Hiện giờ vẫn đang tiếp tục điều tra.”
Khi Dạ Y Viễn được cứu ra ngoài, anh ta đã ở trong trạng thái nửa hôn mê, bị mảnh kính đâm vào nhiều chỗ trên cơ thể, hơn nữa đầu anh ta cũng bị đâm trúng, giờ vẫn đang chảy máu.
Sau khi được cứu ra nằm sõng soài trên mặt đất, anh ta nắm lấy tay người đàn ông: “Phía sau ... cứu người!”
Người đàn ông sững sờ một lúc: “Ý anh là có người ngồi ở ghế sau?”
“Đúng vậy!”
“Tôi biết rồi, chúng tôi sẽ lập tức cứu người ra.”