Cũng có lẽ là nghĩ đến cảm giác của cô, sau khi xảy ra chuyện của Hàn Mai Linh.
Thẩm Cửu mím môi, không nói nữa.
Thậm chí cô còn quên đọc tài liệu.
Dạ Y Viễn nhìn cô qua kính chiếu hậu, vừa lái xe vừa hỏi: “Tình cảm của em và Tiểu Nhan rất tốt đúng không?”
Nghe vậy, Thẩm Cửu định thần lại, vô thức gật đầu: “Đương nhiên.”
“Chẳng trách cô bé đó làm nhiều việc vì em như vậy, cô ấy đúng là một người đáng để làm bạn lâu dài.”
Thẩm Cửu mỉm cười: “Đúng thế, cô ấy còn nghĩa khí hơn tôi tưởng, tôi cũng không ngờ cô ấy lại đối xử tốt với tôi như thế.”
“Em đã chuẩn bị xong lễ phục cho buổi tiệc rồi đúng không?”
“Ừm.”
“Nhưng tôi thì chưa, lát nữa tôi đi chọn âu phục thì em đi trang điểm nhé, sau đó chúng ta đúng giờ xuất phát, tôi tính thời gian rồi, em không cần lo lắng sẽ đến muộn.”
Mọi chuyện lại đã được sắp xếp xong, Thẩm Cửu ngoài việc gật đầu nghe theo thì dường như cũng không có phản ứng khác.
Trong tay cô là hộp lễ phục, còn có chồng tài liệu dày cộp, liên quan đến kết quả điều tra Hàn Mai Linh.
Ban đầu cô định lên xe sẽ xem, nhưng không biết vì sao bây giờ cô lại không có ý định mở ra xem lúc này.
Cứ yên lặng như vậy một lúc lâu, Dạ Y Viễn như phát hiện ra điều gì, đột nhiên hỏi: “Em không mở ra xem à?”
Nghe thế Thẩm Cửu sửng sốt, sau đó cười nhạt: “Không vội.”
Mắt Dạ Y Viễn hơi lạnh: “Lúc nãy khi ăn cơm tôi còn tưởng em rất vội, thì ra điều em quan tâm không phải chuyện này?”
Sao lại không quan tâm được?
Thẩm Cửu siết chặt tài liệu trong tay, ban đầu cô rất để tâm phần tài liệu này, nhưng ánh mắt của Dạ Âu Thần trước lúc rời đi khiến cô vẫn cứ canh cánh trong lòng đến giờ…
Là cảm giác có hai thứ đặt trước mặt bạn và bạn buộc phải lựa chọn một trong hai, mà bạn chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết thứ nào quan trọng hơn đối với bạn.
Dạ Âu Thần và tin Hàn Mai Linh mang thai có phải sự thật hay không, với cô mà nói… trong lòng cô đã mặc định chọn người đầu tiên rồi.
Tiểu Nhan luôn nói cô không dũng cảm, vì cô đã từng bị tổn thương nên có ám ảnh với hôn nhân, sợ bị phản bội lần nữa. Nếu cô một lòng tin tưởng Dạ Âu Thần thì sẽ không xảy ra chuyện như này.
Vậy bây giờ cô… muốn tin, có còn kịp không?
Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tiểu Nhan.
Chắc Tiểu Nhan cũng đang trên xe nên trả lời tin nhắn rất nhanh.
Khi nhìn rõ nội dung tin nhắn, mũi Thẩm Cửu cay cay, suýt nữa bật khóc thành tiếng.
Cô phải vội đưa tay che miệng, trong đôi mắt lạnh lùng trong trẻo lại đầy ý cười.
“Cậy cứ làm theo con tim mình thôi, cậu lựa chọn tin tưởng đã nói lên rằng cậu đã đủ dũng cảm đối mặt với tình cảm của mình, tớ rất mừng cho cậu. Hơn nữa Cửu Cửu à, dù cậu có lựa chọn thế nào đi chăng nữa thì tớ vẫn luôn đứng về phía cậu, cho nên cố lên nhé!”
Ừm, cô phải đối mặt với tình cảm của mình, dũng cảm đối mặt với nó.
Hậu quả của được ăn cả ngã về không có hai loại, điều tệ nhất cũng chỉ là quay về chỗ cũ mà thôi, có gì mà cô không làm được?!
Thẩm Cửu mỉm cười lau đi giọt nước mắt trên khoé mi, sau đó cất đống tài liệu dày cộp vào túi, khi về cô sẽ huỷ hết.
Dạ Y Viễn cũng chú ý tới động tác của cô, anh ta thoáng chút thất vọng, trong lòng trống rỗng, một lát sau mới cười chua chát: “Xem ra em thật sự rất thích cậu ấy.”
Thẩm Cửu vừa cất tài liệu xong, nghe thấy câu này của anh ta, động tác trên tay hơi khựng lại rồi cô gật đầu: “Ừm, sự thật là như vậy.”
Không có gì là không thể thừa nhận.
Dạ Y Viễn không nói gì nữa, bầu không khí trong xe rơi vào trạng thái im lặng kỳ quặc, cho tới khi đến nơi, Dạ Y Viễn đưa cô đi trang điểm sau đó tự đi chọn quần áo.
Thẩm Cửu nói với chuyên viên trang điểm mình đang vội nên yêu cầu cô ấy trang điểm nhanh một chút, nhân viên trang điểm bảo cứ để tôi lo, vì vậy cô đi thay lễ phục rồi ra trang điểm.
Trong quá trình trang điểm, cô có thể cảm nhận được chuyên viên trang điểm rất điêu luyện và nhanh chóng, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi lâu.
Đến khi giọng nói của Dạ Y Viễn vang lên bên ngoài, tay của cô gái trang điểm cũng đồng thời thu lại.
“Xong rồi thưa cô, cô thật đẹp~”
Thẩm Cửu định thần lại, nhìn bản thân trong gương, thì ra đã trang điểm xong.
Nhưng cô không có tâm trạng nhìn kỹ, vội vàng cảm ơn rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Dạ Y Viễn đang chờ bên ngoài, khi thấy cô đi ra, trong mắt anh ta chợt loé lên một tia kinh ngạc.
Bộ váy Dạ Âu Thần chuẩn bị cho cô là màu bạc nhạt, hoàn toàn khác với phong cách cô thường mặc, ánh bạc càng làm cho làn da trắng nõn của cô trở nên chói mắt lạ thường, lại thêm đã được trang điểm nên trông cô lúc này như công chúa bước ra từ trong tranh.
Đúng lúc này, ánh đèn chiếu lên người Thẩm Cửu, Dạ Y Viễn có một ảo giác.
Người này giống như trời sinh đã là công chúa, cô nên được sinh ra trong gia đình quyền quý, được mọi người yêu thương, cưng chiều.
Nhưng gia đình cô không vậy, không ngờ cô vẫn có khí chất này, đúng là hiếm có.
Đi được hai bước, bước chân Thẩm Cửu đột nhiên loạng choạng, suýt nữa thì ngã về phía trước.
Sắc mặt Dạ Y Viễn thay đổi, bước nhanh tới đỡ cô: “Không sao chứ?”
Thẩm Cửu sợ tới mức thần hồn chưa ổn định, cô lắc đầu: “Tôi không sao.”
Mấy người bên cạnh cũng sợ tái mặt, nhưng thấy cô được đỡ rồi cũng thở phào nhẹ nhõm, thật may mắn.
“Không sao thì tốt.” Dạ Y Viễn buông tay cô ra, để cô đứng vững lại: “Nếu xong rồi thì chúng ta đi thôi.”
“Ừm.”
Thẩm Cửu và Dạ Y Viễn cùng ra ngoài rồi lên xe.
Khi tới cạnh xe, Dạ Y Viễn chợt nhớ ra điều gì, cởi cúc áo khoác tây trang ra: “Khoác lên đi, trời tối gió lạnh, bộ váy này của em mỏng quá.”
Nhìn bộ lễ phục, Thẩm Cửu vô thức từ chối: “Cảm ơn anh cả , nhưng lát nữa lên xe sẽ không lạnh nữa.”
Nói xong cô tự mở cửa xe rồi cúi người ngồi vào.
Bàn tay cầm áo của Dạ Y Viễn dừng lại giữa không trung, một lúc sau anh ta mới im lặng mặc lại.
Lòng Dạ Y Viễn chua xót, cô thích Dạ Âu Thần như thế, mày còn suy nghĩ gì nữa?
Thời gian càng lúc càng gần, buổi tiệc sắp bắt đầu.
Lúc này đại sảnh đang rất náo nhiệt, các nhân viên đang chuẩn bị cho bữa tiệc. Ở trên tầng hai, Dạ Âu Thần ngồi trên xe lăn với vẻ mặt vô cảm, ánh mắt lạnh lùng nhìn cánh cửa lớn tầng dưới.
Người phụ nữ đó… đến giờ vẫn chưa xuất hiện, mà cô cũng không gọi cho anh.
Ha, thật nhẫn tâm.
Lang An ở bên cạnh anh có lẽ cũng cảm nhận được cảm xúc của anh đang đi xuống, không khỏi nói một câu: “Cậu Dạ, anh đang đợi mợ chủ sao? Chắc chắn cô ấy sẽ tới, tôi đã gửi địa chỉ cho cô ấy rồi.”
Nghe vậy Dạ Âu Thần tỉnh táo lại, môi mỏng hơi cong lên, cười khẩy: “Cô ấy có tới hay không liên quan gì đến tôi?”
Lang An: “Không phải cậu Dạ đang mong cô ấy tới sao?”