“Đừng trách tôi ích kỷ. Nếu như cậu có ý với em ấy, vậy thì cậu có thể cứ mãi không tìm bạn gái. Nhưng nếu như cậu không có ý với em ấy, thì có lẽ cậu nên thử tìm một người bạn gái, chí ít khiến cô nhóc đó đừng mãi đặt ánh mắt và sự chú ý ở trên người cậu. Bạn gái thật cũng được mà bạn gái giả cũng được. Chỉ cần khiến cho cô nhóc đó biết cậu có bạn gái là được.”
Uất Trì Diệc Thù vẻ mặt khó hiểu.
“Chung Sở Phong, cậu điên rồi à?”
“Không. Hôm qua, không phải cậu nói em ấy ỷ lại vào cậu sao? Nếu như em ấy không phân rõ được giữa yêu thích và ỷ lại thì sao?”
Chung Sở Phong biểu cảm nghiêm túc, nhìn Uất Trì Diệc Thù, nói: “Cho nên, cậu bắt buộc phải làm gương. Nếu như cảm xúc của em ấy với cậu chỉ là ỷ lại, cũng sẽ từ trong chuyển này mà thay đổi.”
Xung quanh lặng im như tờ, hai người bốn mắt nhìn nhau. Uất Trì Diệc Thù cười lạnh, lên tiếng: “Cho nên, cậu là đang ép tôi tìm bạn gái?”
“Cậu cảm thấy là tôi đang ép cậu sao? Giả sử Viên Viên có ý đó với cậu, cậu sẽ đáp lại con bé sao? Nếu như cậu không làm được, vậy có phải cậu nên làm gì đó không?”
Uất Trì Diệc Thù lại lần nữa không trả lời.
“Không phải hoa khôi trường mình vẫn luôn theo đuổi cậu sao?
Trước đây Viên Viên cũng từng gặp cô ta. Có lẽ cậu có thể tìm cô ta giúp. Cậu có thể không qua lại với hoa khôi, cậu chỉ cần nói với Viên Viên, hoa khôi là bạn gái cậu là được rồi: “Tôi nói đến đây thôi. Nên làm thế nào thì cậu tự mà xem đi”
Chung Sở Phong đứng dậy, ánh mắt rơi lên trên mặt Uất Trì Diệc Thù.
“Tôi có thể không ở bên Viên Viên, cho dù cả đời này em ấy mãi mãi cũng không thích tôi thì cũng không sao. Nhưng tôi không thể nhìn em ấy muốn mà không có được. Di: dành cho em ấy thì nên thay đổi Sau khi Chung Sở Phong rời đi, Uất Trì Diệc Thù ngồi lại một mình rất lâu, lâu đến mức hai người bạn cùng phòng còn lại quả thật không thể giả vờ ngủ tiếp được nữa, ngứa ngáy ở trong chăn.
Thù, nếu như cậu có chút thương tiếc “Được rồi, ra ngoài đi”
Uất Trì Diệc Thù không vui vẻ nói: “Đừng để bị ngộp chết”
Hai người bạn cùng phòng từ trong chăn ló đầu ra, biểu cảm của hai người có phần buồn bực.
Vì sao lần nào hai người họ nói chuyện đều chọn lúc bọn họ đang có mặt chứ? Không thể chọn một lần vào lúc bọn họ không có ở đây sao?
“Anh Thù, không phải bọn em cố tình nghe lén đâu”
“Tôi biết”
“Anh Thù, có lời này không biết có nên nói hay không”
“Gì?
“Thật ra hôm đó, lúc em gái của anh đến, ban đầu bọn em cũng tưởng là em ruột anh, cho nên không nghĩ nhiều. Sau này Sở Phong mới nói với bọn em là em ấy không phải em ruột anh”
“Cho nên là?”
“Anh mắt cô bé đó nhìn anh quả thật có hơi khác”
“Bọn em chỉ nói suy nghĩ của mình thôi, không có ý gì khác”
“Trước đây em có một cô em gái hàng xóm, cũng gần giống với cô bé thanh mai đó của anh. Cô bé đó cũng đúng là không phân biệt rõ ỷ lại và yêu thích là hai việc khác nhau, coi việc ỷ lại thành yêu thích.
Cũng là về sau, sau khi người ta tìm được bạn gái rồi, bản thân cô bé cũng tìm được bạn trai thì mới phát hiện ra tình cảm của mình”
Nghe đến đây Uất Trì Diệc Thù đã rơi vào trạng thái im lặng suy nghĩ.
“Cho nên, tuy những lời nói đó của Sở Phong có hơi ích kỷ, nhưng lại nói đúng đó.”
“Ý của các cậu là bảo tôi lừa em ấy?”
Uất Trì Diệc Thù mím môi, phát hiện bản thân làm không được.
“Ngược lại cũng không phải lừa dối gì”