Trước đây Chung Sở Phong thích nói đùa Đường Viên Viên nhưng gần đây cậu cũng nhận ra được Đường Viên Viên đã trưởng thành, cũng biết đề tài này không nên nhắc đến lung tung.
Mặc dù Chung Sở Phong không biết Đường Viên Viên có để ý đến hay không nhưng cậu muốn bảo vệ tâm hồn thanh thuần chất phác của cô bé.
Đột nhiên, Chung Sở Phong cảm thấy có hơi hối hận khi dẫn theo cô em họ ngang ngược này đi theo.
Đầu óc cậu lúc ấy thật sự là rất rối.
An Thiến không ngờ răng Chung Sở Phong lúc nào cũng tốt tính mà lại nổi giận với cô ta đến thế. Trong lúc nhất thời bỗng cảm thấy bàng hoàng, rất lâu sau mới nhận ra chuyện gì đó, trong đôi mắt thoáng qua một vẻ chế giễu.
Chậc, xem ra anh họ của cô ta có tình cảm với đứa béo.
chết tiệt kia đấy, bảo vệ kĩ đến thế cơ mà.
“Anh tức với chả giận cái gì thế? Chẳng qua là em cảm thấy mới sáng sớm đã ăn mấy đồ này thì hơi đầu mỡ thôi mà, cũng không phải là không muốn ăn, giờ em ăn là được chứ gì?” Cô ta tức giận cầm một cái bánh quẩy đưa vào miệng.
Thật ra cô ta chưa từng nếm thử mấy thứ như thế nào bao giờ, trước đây mới chỉ thường xuyên nhìn thấy có bán trong quán lúc đi học ngang qua, cô ta vừa thấy đã buồn nôn rồi, cảm thấy mình chắc chắn sẽ không bao giờ đụng vào mấy cái loại này.
Thứ này.
Bây giờ đã vào trong miệng, hình như hương vị này còn rất thơm.
An Thiến chỉ định ăn một miếng nếm thử thế mà lại phát hiện hương vị trong miệng cũng… không tệ đó chứ.
Hành động này đã tự tay đánh mạnh một phát vào tâm lí An Thiến, đôi tai trắng nõn của cô ta cũng dần ửng hồng. Đây rõ ràng là thứ rất rác rưởi mà, sao cô ta lại cảm thấy hương vị cũng không tệ được chứ?
Không được đâu An Thiến à, đây chính là thực phẩm rác của mấy quán bên lề đường, mày chỉ có thể ăn một miếng thôi, ăn một miếng rồi không thể ăn tiếp được nữa!
Kết quả An Thiến nếm một miếng, lại không nhịn được mà ăn miếng thứ hai, sau đó lại ăn một miếng nữa.
Một cái bánh quẩy đã bị cô ta xử gọn rất nhanh sau đó.
Cô ta đúng là trong lòng khóc không ra nước mắt, sau đó lại uống thêm một bát sữa đậu nành.
Cả đêm đã đói bụng rồi, vừa nãy lại mở cửa xe lạnh muốn đông cứng, An Thiến uống một bát sữa đậu nành nóng hổi này vào bụng, chợt cảm thấy cả người ấm áp từ trong ra ngoài.
Đợi cô ta uống xong, quay đầu lại đã bắt gặp Đường Viên Viên đang cười híp mắt nhìn cô ta: “Cậu ăn có ngon không?”
Cô bé hồn nhiên nở nụ cười, đôi mắt trong veo không hề chứa chút tạp chất nào.
Bỗng nhiên tâm trạng của An Thiến trở nên rất phức tạp, ở trong nhóm chat cô ta đã nói cô bé là đồ nhà quê, mắng cô bé là đồ béo chết tiệt, thậm chí cô ta còn cho rằng ăn loại đồ ăn này sẽ tự hạ thấp bản thân nữa.
Nhưng cô bé lại vô cùng khờ khạo mà hỏi ngược lại mình ăn có ngon không, dáng vẻ không biết gì của cô bé khiến cho An Thiến có chút khó chịu, Đường Viên Viên như vậy khiến cô †a cảm thấy mình giống như rất độc ác vậy.
Con người chính là như vậy, lúc bạn đã muốn so bì với người ta thì sẽ rất để ý đến mọi việc dù là nhỏ nhất, hai bên so bì với nhau đến cuối cùng chẳng còn phân biệt được trắng đen phải trái, thậm chí ngay cả hình tượng cũng không còn.
Nhưng nếu một bên quyết định chọn cách khoan dung cho người còn lại thì phía bên kia sẽ không thể nào tiếp tục hơn thua nữa.
Khóe miệng An Thiến có hơi giật giật, sau đó khẽ gật đầu.
“Cũng… cũng khá ngon.”
Lập tức Đường Viên Viên liền vui vẻ nở nụ cười hệt như một đứa trẻ: “Anh Sở Phong nói cậu không thích ăn mấy thứ thế này nhưng tớ không tin, tớ nói với anh Sở Phong là nhất định cậu sẽ rất thích cho xem”” An Thiến nghe vậy thì liếc mắt nhìn người anh họ cặn bã Chung Sở Phong mộ không biết bình thường đã nói xấu mình không biết bao nhiêu lần rồi nữa, vì thế cô ta liền thuận miệng nói: “Người anh họ này của tớ không nói được một lời thật lòng nào đâu, từ nhỏ.
anh ấy đã luôn miệng nói yêu tớ rồi, nên giờ anh ấy có nói gì thì cậu cũng đừng có tin”
“Từ nhỏ đã luôn miệng nói yêu cậu rồi hả? Vì sao thế?”