Cậu quen biết Chung Sở Phong đã mấy năm nay, tuy nói Chung Sở Phong đối xử với người khác giới cũng không tệ nhưng đều có cảm giác giữ khoảng cách. Duy chỉ có Đường Viên Viên là cậu ta nhớ kỹ từng sở thích của cô bé, từng thứ quen thuộc nhất.
Đồng thời lại tôn trọng Đường Viên Viên, chưa từng nói muốn đuổi theo cô bé hay gì đó tương tự ngay lúc này.
Thứ tình cảm như thế, có thể thấy được cậu thực sự đặt Đường Viên Viên ở trong lòng mình.
Còn cậu… Chỉ là anh trai mà thôi, không nên quá gần gũi với cô b‹ u không sẽ khiến người khác nói qua nói lại.
Uất Trì Diệc Thù nghĩ đến đó, không nói nữa mà chỉ đưa mắt thoáng liếc qua gian hàng trước mặt.
Một lúc lâu sau, Đường Viên Viên đưa cho cậu một cái bánh bao.
“Anh trai à, sao anh lại không ăn?”
Uất Trì Diệc Thù lấy lại tinh thần.
“Có phải anh không thích ăn bánh bao đúng không?” Đôi mắt long lanh to tròn của Đường Viên Viên tò mò nhìn cậu.
“Không phải” Uất Trì Diệc Thù đưa tay đón lấy: “Anh ăn được mà”
“Này, em quan tâm anh trai em làm gì chứ. Cậu ta đường đường là một thằng đàn ông, cho dù có nhịn đói mấy ngày cũng không bị gì đâu” Chung Sở Phong gọi Đường Viên Viên quay lại: “Sữa đậu nành của em lạnh mất rồi, hay để anh Sở Phong hâm nóng lại cho em nha?”
“Được ạ”
An Thiến ngồi ở trong xe, nhìn ra bên ngoài trông thấy cảnh tượng ba người kia xem sữa đậu nành bánh quẩy coi như tiệc ăn, đúng thật là không nhịn được mà trợn trắng mắt lên.
Đứa nhà quê Đường Viên Viên thì thôi đi, sao hai tên con trai cũng y như thế? Rốt cuộc là bọn họ không nhìn thấy bao nhiêu người đang ngồi trong tiệm đó sao? Đúng là tức chết cô ta rồi!
Nghĩ tới đây, An Thiến tức giận đến mức muốn đập xe, xe này lại không phải là của cô ta. Nếu như đập cho nát rồi thì làm sao ăn nói được với người ta chứ. Cho nên cô ta chỉ có thể lấy điện thoại di động ra phàn nàn vào trong nhóm.
“Trước đây cái đứa nhà quê đó không chỉ thấy pháo hoa là đồ hiếm lạ mà giờ ngay cả sữa đậu nành bánh quẩy cũng muốn ăn, còn xem là bảo bối nữa chứ”
“An Thiến, sao cậu lại muốn đi du lịch chung với hạng người này vậy chứ hả. Cậu còn nói muốn đến Tuyết Hương chơi, làm tớ còn tưởng là có chuyện gì vui, kết quả là nhanh chán đến thế sao?”
“Một đứa béo đương nhiên là cảm thấy cái gì cũng ăn ngon rồi, nếu không cậu nghĩ sao cô ta lại có dáng vẻ béo như thế được chứ? Chắc chắn là thứ rác rưởi gì cũng nhét hết vào miệng cho coi, ha ha hai”
An Thiến nhìn mọi người mắng đồ quê mùa Đường Viên Viên cùng với mình, sự tức giận trong lòng cũng nguôi ngoai không còn gì nữa, vô cùng sảng khoái.
Mãi cho đến khi ba người kia ăn xong rồi trở lại xe, Chung Sở Phong mang cho cô ta một túi màn thầu và bánh bao nóng hổi, còn có cả một bát sữa đậu nành, đương nhiên là không thể thiếu một cái bánh quẩy đây dầu mỡ.
Cô ta mới nhìn qua thôi đã cảm thấy sắp ói đến nơi.
“Cầm đi, đưa cho em đó.’ Chung Sở Phong thấy cô ta chỉ nhìn chăm chằm cái túi mà không nhúc nhích gì nên đã thúc giục một câu.
An Thiến ngây ra cả một hồi, vô thức nhìn về phía Uất Trì Diệc Thù, nín nhịn một chút rồi mới nhận lấy cái túi.
Sau khi cầm lấy, cô ta lại hận không thể quăng ngay cái túi dính đầy dầu mỡ kia ra ngoài cửa sổ.
“Mau nhân lúc còn nóng mà ăn đi, đã qua một đêm chắc.
cũng đói bụng rồi nhỉ?”
An Thiến nhìn mấy cái bánh bao bánh quẩy đó, luôn cảm thấy mất vệ sinh. Đúng thật sự là khó mà nuốt được, cô ta không thể làm gì khác hơn việc nói: “Gần đây em đang giảm cân, có thể không ăn được không? Bánh quẩy là vớt từ trong đầu lên đó, em chưa ăn mà đã thấy cứ như tăng thêm mấy cân thịt”
Thật ra cô ta nói mấy lời này chỉ là muốn từ chối mà thôi, đúng thật là không hề nghĩ đến chuyện đá xéo sau lưng Đường Viên Viên.
Nhưng càng nói, Đường Viên Viên nghe vào lại thành không giống thế nữa, mà ngay cả Chung Sở Phong cũng cảm thấy có phần chói tai.
“Em nói hươu nói vượn gì thế? Vớt ra từ trong dầu thì sao chứ, bình thường em ăn cơm trong nhà chẳng lẽ chưa từng ăn đồ dầu mỡ hay sao? Hay là em vẫn luôn ăn chay? Không thích ăn thì vứt đi!”