Sau khi Tiểu Nhan đi, Giang Tiểu Bạch đều nghĩ đến chuyện này, đến cơm tối cũng không kịp ăn.
Cô vẫn ngồi trên ghế sa lon, trời tối khi nào cũng không biết, sau đó cũng không có đi nấu cơm.
Chờ Tiêu Túc trở về, đẩy cửa phòng ra phát hiện trong phòng đen kịt một màu.
Lúc này cậu ta nhíu lông mày lại, nghĩ thầm Tiểu Bạch lại chạy đi chỗ nào gây chuyện rồi, cậu ta mới không ở nhà có một ngày mà cô đã chạy đi làm loạn.
“Bai”
Nhưng vừa ấn công tác của đèn treo trong phòng khách, Tiêu Túc liền nhìn thấy Giang Tiểu Bạch ngồi ở trên ghế sa lon không nói một lời nào.
Giang Tiểu Bạch ngồi ở chỗ đó biểu cảm ngơ ngác, giống như một cái du hồn, sắc mặt nhìn qua cũng không tốt.
Tiêu Túc sửng sốt vài giây đồng hồ, nhanh chân đi đến trước mặt cô.
“Tiểu Bạch?”
Cậu ta liên tiếp kêu vài tiếng mới gọi được ý thức của Giang Tiểu Bạch trở vê.
Nhìn đến Tiêu Túc đứng trước mặt, sắc mặt cậu ta đang lo lắng nhìn cô, Giang Tiểu Bạch trong nháy mắt mang theo sững sờ.
“Thế nào? Có phải là muốn sinh hay không? Hay là có chỗ nào không thoải mái? Tôi đi gọi điện thoại?”
Dù sao cũng đã đến gần ngày sinh dự tính của Tiểu Bạch, Lương Nha Hòa nói cho cậu ta biết, ngày sinh dự tính chỉ ước lượng được một khoảng thời gian nhất định, nếu có xảy ra tình huống bất trắc thì lúc nào cũng có thể sinh sớm hơn dự tính.
Mặc dù cả ngày hôm nay Tiêu Túc đều ở bên ngoài bận công việc, nhưng trong lòng cậu ta tất cả đều nhớ nhung suy nghĩ về Tiểu Bạch.
Cậu ta vốn là xách tâm treo gan, vừa về đến nhà phát hiện cô đên đèn cũng không có mở, tưởng rằng cô không ở nhà, ai biết cô vậy mà ngồi ở trên ghế sa lon ngẩn người, cho nên Tiêu Túc chỉ có thể nghĩ đến lý do này mà thôi.
Giang Tiểu Bạch bị hỏi mấy câu cũng chỉ ngơ ngác nhìn qua cậu ta mà không có trả lời lại.
Trái tim của Tiêu Túc vừa yên ổn lại tiếp tục bị treo lên, thời điểm quay người muốn đi gọi điện thoại thì lúc này Giang Tiểu Bạch mới đưa tay kéo cậu ta lại.
Tiêu Túc quay đầu lại nhìn cô.
“Tôi không sao” Giang Tiểu Bạch miễn cưỡng giật ra môi cười cười nói: “Không cần gọi điện thoại, cũng không cần đi bệnh viện”
“Nhưng mà… Lông mày Tiêu Túc nhíu chặt lại, cậu ta luôn cảm thấy có điều gì đó không thích hợp, vậy mà Giang Tiểu Bạch còn nói cô không có chuyện gì.
“Tôi chỉ là có chút buồn ngủ, nên ngủ thiếp đi mà thôi”
Nói xong, Giang Tiểu Bạch đứng lên, kết quả bởi vì ngồi quá lâu, thời điểm đứng dậy chân liền run lên, suýt chút nữa thì té xuống, may mắn là Tiêu Túc kịp thời đưa tay đỡ cô.
“Thật sự không có việc gì sao?”
Tiêu Túc lại rất lo lắng hỏi lần nữa.
“Thật, không có việc gì cả” Giang Tiểu Bạch lắc đầu, hít sâu một hơi sau đó mới nói: “Anh yên tâm, tôi chỉ là có chút buồn ngủ mà thôi, đi ngủ một giấc liền tốt rồi”
Nói xong, Giang Tiểu Bạch đem tay Tiêu Túc đẩy ra, sau đó một mình cô đỡ cái bụng lớn tiến về phía phòng ngủ.
Cô cố gắng để cho bản thân đi được thật bình tĩnh, không muốn để cho Tiêu Túc nhìn ra bất kỳ trở ngại gì, cho đến khi vào phòng ngủ, đến lúc ngồi ở trên giường, Tiểu Bạch mới phát hiện toàn thân cô đã mất đi tất cả sức lực.
Cô cứng ngắc đưa lưng nằm xuống, con mắt vô thần nhìn lên trần nhà.
Giang Tiểu Bạch không muốn như vậy, anh ấy chẳng qua bởi vì chân Tiểu Nhan bị thương nên mới đưa cô ấy đến bệnh viện mà thôi, đây loại tình huống khẩn cấp, anh ấy tất nhiên sẽ chọn việc cần làm hơn, chuyện này căn bản không thể trách anh ấy được.
Quan trọng nhất chính là, cô có thể tiếp nhận những người khác, nhưng vì cái gì lại không thể tiếp nhận người đó là Tiểu Nhan.
Là chính cô suy nghĩ quá nhiều, quá vô lý mà thôi.