Vẫn là Tiêu Túc không có nói cho cô ấy biết?
Nếu là như vậy, kia rất dễ dàng để bọn họ sinh ra hiểu lầm?
Tiểu Nhan không biết cô ấy có nên giải thích một chút hay không, thế nhưng mà nếu lúc này lại nói thêm, lại hình như trở nên có chút giấu đầu lòi đuôi.
Không nói, nhỡ đâu có hiểu lầm làm sao bây giờ?
Càng nghĩ, Tiểu Nhan vẫn là quyết định nói một chút về tình huống lúc đó.
“Lúc ấy tớ đang ở trong siêu thị mua đồ, sau khi nhận điện thoại về chuyện của Hàn Thanh nên có cực kì hoang mang lo sợ, một lòng chỉ muốn đi bệnh viện, sau đó khi đi đến dưới lầu đã đụng phải. Tớ không biết người mà tớ đụng vào chính là Tiêu Túc, sau đó đã hung hăng gọi anh ấy đưa tớ đi bệnh viện, tớ đoán anh ấy đại khái đã nhìn thấy chân của tớ đã bị thương, cho nên cũng không tiện từ chối, mới đưa tớ đi”
Những lời của cô ấy nói cũng trùng khớp với lại lời của nhân viên hướng dẫn mua hàng lúc đó.
Cho nên Giang Tiểu Bạch cũng nhanh chóng nghe được cô ấy không phải là đang nói dối.
Chỉ là, trong lòng của cô ấy vẫn còn có chút khó chịu.
Vì cái gì, Tiêu Túc không nói cho cô ấy biết người kia chính là Tiểu Nhan đâu?
Mối quan hệ của hai người này vốn đã tương đối mẫn cảm, bây giờ lại biết người mà ngày đó cậu ta đưa đi chính là Tiểu Nhan, trong dầu của Giang Tiểu Bạch…
“Không có việc gì” Giang Tiểu Bạch miễn cưỡng vui cười lắc đầu: “Tớ không nghĩ nhiều như vậy, vậy chân của cậu không làm sao chứ? Đều đã tốt rồi sao?”
“Đúng vậy, đều tốt rồi, cực khổ niệm tình cậu quan tâm.”
“Lễ vật cứ để ở chỗ này được rồi, chờ đến khi anh ấy trở về, tớ nhất định sẽ giúp cậu chuyển tặng”
Về sau biểu tình của Giang Tiểu Bạch thoạt nhìn không có bất kỳ vấn đề gì, Tiểu Nhan cũng hàn huyên cùng với cô ấy một hồi lâu sau đó mới rời khỏi.
Chờ sau khi Tiểu Nhan rời đi, trong phòng lại khôi phục không khí yên tĩnh, Giang Tiểu Bạch nâng cái bụng lớn yên lặng đứng ở ngoài cửa.
Trong đầu nghĩ đến tất cả đều là cảnh tượng ngày đó Tiêu Túc đưa cô ấy đi đến bệnh viện.
Còn cô ấy đi ra từ trong phòng thử áo, kết quả đến một hình bóng đều không tìm được, cô ấy đứng ở nơi đó chờ thật lâu, cậu ta cũng chưa có trở về.
Cô ấy biết lúc này cô ấy không nên già mồm là cô không để tâm đến chuyện ngày đó.
Nhưng, bây giờ sau khi cô ấy biết người này chính là Tiểu Nhan, trong lòng Giang Tiểu Bạch lại trở nên không nhẹ nhàng như vậy.
Là cô ấy quá kiêu căng sao? Vì cái gì mà cô ấy cảm thấy trong lòng lại vắng vẻ.
Tiêu Túc có phải cậu ấy đối với Tiểu Nhan là tình cũ khó quên không?
Nếu không, vì cái gì mà cậu ta vừa nhìn thấy cô ấy bị thương, đã đem nó ném sau đầu, cũng không thèm nói câu nào đã trực tiếp rời đi?
Không đúng không đúng!
Giang Tiểu Bạch cố gắng lắc đầu, muốn đem những suy nghĩ lung tung này vung ra khỏi đầu, cô ấy không có suy nghĩ lung tung như vậy!
Tiêu Túc không phải loại người như vậy, mà sau khi cô ấy gả cho cậu ta cũng đã biết cậu ta có tình cảm với Tiểu Nhan.
Cô vẫn luôn biết, cho nên, cô đang để ý cái gì?
Bất tri bất giác, Giang Tiểu Bạch đã đứng đây một lúc lâu, cho đến hai khi chân của cô ấy mỏi nhừ, cô ấy mới hồi phục lại tinh thần, đi đến ghế sa lon ngồi xuống.
Con mắt hơi cay cay, cái mũi có chút chua.
Giang Tiểu Bạch càng khống chế không suy nghĩ nữa, thì lại càng sẽ nghĩ đến chuyện Tiêu Túc đối với Tiểu Nhan vẫn như cũ là tình cũ khó quên.
Cả ngày, chỉ nghĩ đến chuyện này.
Vì cái gì mà cậu ta không nói cho cô ấy biết? Nếu như trực tiếp nói với cô ấy, cô ấy cũng sẽ không để ý, vậy mà cậu ta không dám nói, hay là cảm thấy không cần thiết phải nói?