Tiêu Túc im lặng, có lẽ đã ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, cậu ta ôm lấy cô ấy, hít thật sâu, sau đó buông cô ấy ra, đứng dậy vào phòng tắm.
Giang Tiểu Bạch: “?”
Mẹ nó, đồ đàn ông thối tha! Cô nói không đồng ý, anh ấy cứ thế không hỏi thêm gì sao? Da mặt mỏng thế à?
Giang Tiểu Bạch nghe thấy tiếng nước từ phòng tắm truyên tới, không nói nên lời, thở hắt ra, sau đó nhặt áo lên mặc vào người.
Tên đàn ông xấu xa không hiểu phong tình, cho anh tự mình tắm.
Giang Tiểu Bạch không thèm để ý tới cậu ta nữa, trực tiếp trở về phòng, hơn nữa còn khóa luôn cửa phòng lại.
Da mặt mỏng như vậy, tối ra ngủ ngoài sô pha đi.
Không biết Giang Tiểu Bạch đã nằm trong chăn bao lâu, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng động ngoài cửa, nhưng cửa đã bị cô khóa lại nên Tiêu Túc không thể vào được.
Quả nhiên, động tĩnh chỉ vang lên một lúc rồi biến mất luôn.
Nhưng cũng chẳng được bao lâu, Giang Tiểu Bạch lại nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa, cô kéo chăn trùm kín đỉnh đầu, trong lòng giận dữ, dù biết cậu ta có chìa khóa nhưng khi phát hiện cửa bị khóa, chắc chắn cậu ta cũng sẽ cảm thấy buồn bực.
Có thể khiến cậu ta cảm thấy ấm ức một chút, Giang Tiểu Bạch đã cảm thấy vui vẻ rồi.
Sau lưng truyền đến tiếng sột soạt, một lúc sau, Tiêu Túc cũng chui vào trong chăn.
“Lại khóa cửa làm gì?”
Tại sao lại khóa cửa!
Hứ, Anh còn hỏi, không biết xấu hổ sao!
Giang Tiểu Bạch xem thường quay lưng về phía cậu ta, không trả lời câu hỏi của cậu ta. Sau đó Giang Tiểu Bạch cảm nhận được hơi thở của Tiêu Túc đang đến gần, giọng nói nhẹ nhàng giống như Bồ Công Anh đang cào cào vào trái tim cô: “Vân còn giận anh à?”
Xí, Ai thèm giận anh chứ!
Thấy Giang Tiểu Bạch vẫn không chịu nói chuyện, Tiêu Túc lại tiến gân hơn: “Anh biết em vẫn chưa ngủ, vừa nãy không phải anh cố ý đâu, anh bảo đảm lần sau sẽ không như vậy nữa”
Nghe anh ấy nói, Giang Tiểu Bạch từng lớn hai mắt, hoa ra anh ấy nghĩ rằng mình đang tức bởi vì việc anh ấy hôn mình á!
Trời ơi cái tên đàn ông thối này, đồ đàn ông thối không hiểu chuyện phong tình”
Đầu cô bị lừa đá hỏng rồi mới đồng ý ở bên anh ấy”
Giang Tiểu Bạch tiếp tục trợn trắng mắt, lần này thực sự lười thèm để ý đến cậu ta nữa, đi ngủ cho xong chuyện, còn nghe cậu ta nói nữa, cô sợ sớm muộn gì cũng sẽ bị nhồi máu cơ tim.
Sau khi Tiêu Túc nói mấy câu, phát hiện Giang Tiểu Bạch không muốn để ý đến mình, nghĩ lại những việc vừa nấy mình đã làm, đúng là có chút quá đáng, muốn xin lỗi cô ấy nhưng lại không biết phải nói thế nào, nghĩ đi nghĩ lại đến cuối cùng cậu ta hỏi cô ấy một câu.
“Nụ hôn chúc ngủ ngon tối này, em còn muốn không?”
Giang Tiểu Bạch: “?”
Sau một hồi căn phòng chìm trong im lặng, Giang Tiểu Bạch cuối cùng quay người lại mặt đối mặt với Tiêu Túc, ánh đèn tuy không sáng rõ nhưng cũng đủ để có thể nhìn rõ đối phương.
“Anh là heo đấy à?” Giang Tiểu Bạch tức giận hỏi cậu ta một câu.
Tiêu Túc nghĩ rằng cô ấy lại tức giận nữa, chỉ có thể đành ngượng ngùng thu hồi lại ánh mắt: “Vậy em ngủ đi”
Giang Tiểu Bạch: “?”
A,a,a, em tuyên bố là anh chết rồi, tên đàn ông chó chết”
Giang Tiểu Bạch cười lạnh hai tiếng, trực tiếp dỗi cậu ta: “Cái gì mà nụ hôn buổi tối chứ, anh tốt nhất cả đời này cũng đừng bao giờ hôn tôi, chạm vào tôi nữa”