“Vậy anh dám sao?”
Tiêu Túc ngồi im, chỉ dùng đôi mắt thâm trầm nhìn cô ấy.
Giang Tiểu Bạch chớp mắt nở nụ cười: “Em đã nói anh không dám mà, anh…ưm”
Trước mắt tối sầm, Giang Tiểu Bạch bị hôn, cô không tin được, hai mắt mở to nhìn người đàn ông đang gần trong gang tấc. Nụ hôn của Tiêu Túc không hề vội vàng, nhưng vừa hôn là công thành đoạt đất, khi hơi thở của cậu ta vừa tiến vào trong miệng Giang Tiểu Bạch, cô vẫn còn đang ngây người, hàm răng cô đã bị cạy ra rồi.
Đợi tới khi cô phản ứng lại, quân địch đã đánh vào trong thành, cô không còn chút năng lực phản kháng nào, bị ép ngẩng đầu, tiếp nhận nụ hôn này.
Hô hấp của hai người đều trở nên rối loạn.
Thời gian từng chút trôi qua, nụ hôn dường như đã thay đổi. Lúc bắt đầu, Tiêu Túc thật sự chỉ muốn chứng minh bản thân, nhưng trong quá trình thực hiện lại rơi vào cảnh đẹp, sự ngọt ngào của cô gái ấy đã hấp dẫn cậu ta sâu sắc.
Tựa như đêm đó, cậu ta căn bản không có cách nào chống lại sự dụ dỗ của Giang Tiểu Bạch.
Hôm nay cậu ta không hề uống rượu, đầu óc rất tỉnh táo nhưng vẫn không thể khống chế bản thân, Tiêu Túc nhắm mắt lại, bàn tay đặt sau gáy Giang Tiểu Bạch, không nghĩ ngợi gì nữa.
Hai người từ trước bàn ăn chuyển tới trên ghế sô pha trong phòng khách, Giang Tiểu Bạch nửa nằm nửa ngồi trong lòng Tiêu Tức, áo khoác trên người đã rơi xuống đất, cổ áo xộc xệch, tóc tai rối loạn.
Nhìn sang Tiêu Túc, cậu ta cũng chẳng khá hơn là bao.
Giang Tiểu Bạch dần dần cảm giác được sự bất thường trên cơ thể Tiêu Túc, cô ấy dùng hết sức đẩy cậu ta ra, chớp mắt nhìn cậu ta, khuôn mặt vô tội nói: “Em đến tháng rồi”
Nghe thấy vậy, hô hấp Tiêu Túc chợt dừng lại.
Giang Tiểu Bạch bật cười, nụ cười giống như một con hồ ly đạt được mục đích.
Tên đàn ông thối trước mắt này, giống như đã bị cô mê hoặc, không rút ra được, haha.
“Vậy nên, anh tự mình giải quyết nha!”
Nói xong, Giang Tiểu Bạch kéo cà vạt của cậu ta ra, sau đó đứng dậy chuẩn bị rời đi. Nào ngờ vừa mới xoay người, một sức mạnh xuất hiện trên eo cô, kéo cô trở lại, Giang Tiểu Bạch không chống chế được thân thể, cứ thế ngã vào lòng Tiêu Túc.
Cô im lặng, nhìn người đàn ông đang ôm chặt eo mình, giấy dụa nói: “Anh làm gì vậy?”
Tiêu Túc mím môi, thoạt nhìn vẻ mặt rất bình thường, nhưng hai tai đều đã đỏ lựng: “Có phải em đến tháng hay không, anh còn không biết sao?”
Cô ấy đã ở đây lâu như vậy, sao cậu ta có thể không biết gì về kỳ kinh nguyệt của cô ấy chứ?
Lúc đầu Giang Tiểu Bạch còn ngây người, nhưng sau khi phản ứng lại, cô nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm cậu ta: “Anh có ý gì?
Mẹ nó, anh còn chú ý cả chuyện này?”
Tiêu Túc hơi xấu hổ, cũng không phải cậu ta muốn chú ý, nhưng một người con gái ngày nào cũng ở chung với mình, làm sao có thể không biết những chuyện này? Cậu ta không ngu, cũng chẳng phải đần.
“Anh muốn chết sao!” Giang Tiểu Bạch trực tiếp nhéo lỗ tai cậu ta, quát lớn: “Đồ khốn kiếp Tiêu Túc, anh mau giải thích rõ ràng cho em, có phải anh đã bắt đầu thèm muốn em từ trước không?”
Tiêu Túc mím môi, không nói gì, cảm giác vấn đề này càng kéo càng xa, càng kéo càng loạn.
Cậu ta kéo tay Giang Tiểu Bạch xuống, cúi người về phía trước, chóp mũi chạm chóp mũi cô ấy: “Vấn đề quan trọng bây giờ không phải chuyện này, Giang Tiểu Bạch, em trở thành kẻ đào binh, thích gạt người từ khi nào thế?”
Đột nhiên cậu ta quay lại đề tài cũ, mặt Giang Tiểu Bạch khẽ ửng hồng: “Ai làm đào binh? Anh ăn nói cho cẩn thận!”
“Vậy…”
Dù Tiêu Túc không nói rõ câu sau, nhưng giờ phút này, khi Giang Tiểu Bạch đang nằm trong vòng tay cậu ta, sao có thể không cảm nhận được ý tứ của cậu ta, cô oán giận nhéo nhéo Tiêu Túc: “Anh đừng mơi”
Nói xong, cô tức giận, hầm hừ quay đầu ra chỗ khác: “Đừng quên, hiện giờ chúng ta chỉ đang thử qua lại với nhau, nếu không có sự đồng ý của em, anh dám động vào em thử xem?”