Anh ta không nói gì thêm, chỉ lạnh lùng gật nhẹ đầu, sau đó quay người chuẩn bị rời đi.
“Hàn Thanh” Hứa Yến Uyển lại gọi anh ta thêm lần nữa: “Anh đang định tan ca về nhà à? Có thể tiện đường chở tôi một đoạn không? Nhà tôi cũng không xa lắm, coi như tiện đường đi”
Hàn Thanh mím môi, sau đó nói: “Lên xe.”
Hôm nay Tiểu Nhan đi siêu thị mua vài thứ, cho nên gọi cho Hàn Thanh bảo đến đón mình, sau đó đem đồ sang khu biệt thự của anh ta.
Sau khi cô gọi cho Hàn Thanh rồi, bởi vì còn một khoảng thời gian nữa, cho nên bèn đến quán trà sữa gần đó mua hai cốc, ngồi trên chiếc ghế ven đường vừa uống trà sữa vừa đợi Hàn Thanh.
Cô uống được nửa cốc trà sữa, cô lại nhìn trà sữa cạnh mình, ngẫm lại liền nhịn không nổi, chắc là Hàn Thanh sẽ không thích mấy thứ ngọt như vậy đâu.
Nhưng bây giờ cô muốn tùy hứng một chút, muốn để anh ta uống với mình.
Cũng không biết đợi được bao lâu, Tiểu Nhan nhìn thấy xe Hàn Thanh đến.
Chờ xe dừng lại, cửa xe mở ra, lúc Hàn Thanh tới xách đồ giúp cô phát hiện ra cô mua rất nhiều thì hỏi thăm: “Sao lại mua nhiều đồ thế?”
Tiểu Nhan hừ nhẹ một tiếng: “Ai bào anh để tủ lạnh trống không làm gì, em qua đó ở hai ngày mà mở tủ lạnh không thấy hoa quả gì hết, cũng không có đồ uống luôn, cho nên em mua cho anh ít rượu với đồ uống, còn có một ít hoa quả và rau quả tươi”
Nói xong, Tiểu Nhan chỉ chỉ cái túi bên cạnh chân mình như đang khoe khoang.
“Có phải em quan tâm anh lắm không?”
Thấy dáng vẻ dương dương tự đắc kia của cô, Hàn Thanh nhịn không được nâng tay xoa mũi cô, bỗng nhiên hạ giọng nói: “Mua nhiều đồ vậy đến biệt thự, em đang định ở đó thật lâu à?”
Nghe anh nói xong, Tiểu Nhan bỗng ngẩn ra.
Kết quả Hàn Thanh lại bồi thêm một câu: “Em vậy là đồng ý lời cầu hôn của anh rồi à?”
Lỗ tai Tiểu Nhan đỏ lên: “Em vẫn còn chưa cân nhắc xong, anh vội gì chứ?” . Đọc truyện hay tại [ TRUМt rцyen. м e ]
“Không phải đã bảo đừng để anh chờ lâu quá à? Bây giờ đã mấy ngày rồi, hả?”
“Ai nha, đi nhanh đi, chuyển đồ về nhà trước đi”
Tiểu Nhan nói xong thì đi vòng qua anh tới thẳng bên xe, trong tay còn xách hai ly trà sữa, cô không muốn tiếp tục xoắn xuýt đề tài này với Hàn Thanh nữa, còn nói nữa lại khiến người ta đỏ mặt mất!
Thế là Tiểu Nhan mở cửa xe định ngồi vào tay lại phụ.
Thế nhưng khi thấy người ngồi bên ghế phó lại, Tiểu Nhan lập tức ngẩn ra.
Hứa, Hứa Yến Uyển?
Sao cô ta lại ở đây?
Ánh mắt hai người đối diện nhau, Hứa Yến Uyển gật đầu cười với cô: “Tiểu Nhan à”
Nhìn thấy cô ta, Tiểu Nhan cứ đứng sững ra đấy, hoàn toàn không có phản ứng.
Hàn Thanh cũng không ngờ tốc độ mở cửa xe của cô lại nhanh như vậy, thế là tiến lên đứng đó giải thích: “Lúc tan ca cô ấy nói nhờ anh tiện đường chở cô ấy về một đoạn”
Nghe anh ta nói như vậy, sắc mặt Hứa Yến Uyển thay đổi, không ngờ anh ta lại nói thẳng thắn như vậy.
Khuôn mặt trước đó còn vui vẻ của Tiểu Nhan lập tức ủ rũ, cô trầm mặc nhìn Hứa Yến Uyển, lại không ngờ cô ta lại nhìn mình nói: “Tiểu Nhan, cô sẽ không để ý tôi ngồi đây chứ?”
Tiểu Nhan nhếch mép, nghĩ đến đêm hôm đó khi mình rời đi, Hứa Yến Uyển gửi tin nhắn qua Facebook cho cô.
“Cô có phải không biết không? Cô đừng nghĩ nhiều quá, mặc dù trước đây tôi với anh ấy thân nhau, nhưng dù sao bây giờ hai người đã yêu nhau rồi, anh ấy sẽ chịu trách nhiệm với cô.”
Lúc ấy Tiểu Nhan thấy câu nói kia, trong lòng rất không dễ chịu.
Thậm chí cô còn cảm thấy Hứa Yến Uyển như đang cố ý, cố ý nói vậy để cô hiểu nhầm.
Còn có những chuyện trước đó cô không biết khi Hứa Yến Uyển nói mấy lời kia, mặc dù trông bề ngoài như không có gì, nhưng trong lòng cô vẫn luôn cảm thấy khó chịu.
Mà cô đã không thoải mái, cô sẽ nói ra ngay.