“Tôi lại thấy rằng lối suy nghĩ của cô ta rất văn minh, có lẽ cô ta thấy tình cảm Tổng giám đốc Hàn dành cho Tiểu Nhan là thật lòng nên cô ta mới chủ động buông tay.
“Nếu cô ta biết tình cảm của Tổng giám đốc Hàn dành cho Tiểu Nhan là không thật lòng thì cô ta sẽ làm thế nào nhỉ?”
“Vấn đề là, làm sao chúng ta biết được Tiểu Nhan đó rốt cuộc đã dùng loại thủ đoạn gì để quyến rũ Tổng giám đốc chứ?”
Khi mọi người vẫn đang xúm lại bàn tán thì Hứa Yến Uyển đã đi xa.
Đi được một lúc thì cô ta mới dừng lại. Hứa Yến Uyển quay người đi vào phòng vệ sinh, cô ta hất nước lên để rửa mặt sau đó nhìn vào chính mình trong gương.
Cô ta bây giờ thậm chí tiền để mua mỹ phẩm cũng không có. Hứa Yến Uyển tinh tế, thanh nhã từ lâu đã không còn xuất hiện nữa rồi. Bây giờ cô ta chẳng có gì cả, cô ta nên lấy cái gì ra để cạnh tranhđây.
Hơn nữa, Hứa Yến Uyển biết rõ bọn họ cũng không có ý tốt gì. Bọn họ vốn dĩ không phải là muốn giúp cô mà là đang ghen tị với người phụ nữ bên cạnh Hàn Thanh mà thôi. Hứa Yến Uyển có thể thấy rõ điều đó từ ánh mắt, giọng nói và biểu cảm của họ. Khi họ nói về người phụ nữ ấy, trên mặt họ hiện lên một tia khó chịu rất rõ ràng.
Nghĩ đến đây, Hứa Yến Uyển cười nhạt. Cô ta có thể đảm bảo khi bọn họ biết Hàn Thanh có người yêu, trong lòng nhất định đang rất căm tức. Bọn họ chỉ là muốn tìm một người ra tay hộ bọn họ mà thôi.
Mà cô ta cũng biết rất rõ nếu người đứng bên cạnh Hàn Thanh là mình thì đám người tốt này nhất định sẽ trở mặt và đối xử với cô ta như Tiểu Nhan thôi.
Vì vậy, cô ta sẽ không ngu ngốc mà nghe theo lời Hứa Yến Uyển vỗ nhẹ vào má mình rồi sau đó ho. quay người đi ra khỏi phòng vệ sinh. Gần đây Hứa Yến Uyển đã thể hiện rất tốt trong công việc, vì vậy ông chủ đánh giá cô ta rất cao đồng thời đã giao cho cô ta rất nhiều công việc. Vì thế cô ta không có thời gian mà suy nghĩ những chuyện kia, điều cô ta cần làm bây giờ là cố gắng và làm việc chăm chỉ hơn.
Chỉ cần cô ta làm việc chăm chỉ, cô ta tin chắc chắn bản thân có thể đạt được điều mà mình muốn. Ở một nơi khác, Tiểu Nhan cuối cùng cũng có thờigian để nghiên cứu que thử thai.
Tiểu Nhan không biết cách sử dụng nó nên cô ấy cảm thấy rất căng thẳng. Nhưng sau khi Hàn Thanh về nhà thì cô không cảm thấy căng thẳng như vậy nữa.
Tiểu Nhan ngồi yên lặng lẽ chờ đợi kết quả.
Khi có kết quả, Tiểu Nhan ngồi sững sờ một lúc, mãi lâu sau cô cũng chưa có phản ứng gì. Xung quanh dường như trở nên im lặng đến lạ, cô chỉ nghe được tiếng tim đập trong cơ thể.
“Thịch, thịch…
Cô không ngờ rằng mình thực sự đang mang thai.
Tiểu Nhan cảm thấy trong đầu mình trống rỗng, cô không biết cảm giác hiện tại trong lòng mình là gì. Cô đưa tay lên che miệng, nước mắt cứ thế tuôn trào.
Cô thực sự đang mang thai, cô đang mang trong mình đứa con của người mà cô yêu nhất.
Tiểu Nhan cứ thể khóc vì vui sướng, dường như không thể ngừng lại được.
Trước đây cô còn có một chút lo lắng. Nhưng lúc này, mọi cảm xúc lo lắng ấy đã hoàn toàn được thay thế bằng niềm vui sướng.
Chẳng trách ai cũng nói rằng làm mẹ là điều hạnh phúc nhất trên đời. Hóa ra những lời đó đều là sự thật.
Tiểu Nhan ở trong phòng tắm một lúc lâu mới có thể kiềm chế được cảm xúc của mình. Sau đó cô ấy thu dọn đồ đạc để trở về phòng.
Chu Tiểu Nhan thấy mình trong gương với đôi mắt hơi sưng. Lúc này cô thấy rất vui mừng và muốn ngay lập tức chia sẻ chuyện này cho Hàn Thanh biết.
Nhưng đây chỉ là kết quả của que thử thai, cô không thấy chắc chắn một chút nào. Có lẽ cô phải đến bệnh viện kiểm tra lại một lần nữa xem sao.
Hơn nữa, cho dù là thật sự mang thai, Tiểu Nhan cũng không dám nói trực tiếp cho Hàn Thanh biết Bởi vì cô cảm thấy nếu nói ra điều này thì sẽ gây sức ép cho anh ấy, cảm giác như buộc anh ấy phải kết hôn với mình.
Mặc dù cô rất muốn kết hôn với Hàn Thanh nhưng sau tổn thương lần trước thì cô lại muốn cẩn thận một chút Lúc ban đầu cô mạnh dạn bao nhiêu thì bây giờ lại nhút nhát bấy nhiêu. Cô không dám nói thẳng những điều này cho Hàn Thanh biết.
Sau một hồi suy nghĩ thật lâu, cuối cùng Tiểu Nhan cũng quyết định nhấc điện thoại gửi tin nhắn cho Hàn Minh Thư: “Hôm nay cậu có rảnh không? Cùng tớ đến bệnh viện một chuyến.”