Sau một lúc, Hứa Yến Uyển cũng điều chỉnh lại tâm lý của mình, cô ta cười nhạt và nói: “Tôi hiểu ý của mọi người nhưng tình cảm thì không thể cưỡngcầu được. Vì thế Tổng giám đốc thích ai đều là quyền của anh ấy, tôi cũng không thể gượng ép được. Người được Tổng giám đốc thích thì chắc chắn phải có bản lĩnh gì đó rồi.”
“Có bản lĩnh ư, cô ấy có thể có bản lĩnh gì chứ, thậm chí đến một điểm thu hút cũng không có.”
Hứa Yến Uyển mỉm cười và nói: “Vì Hàn Thanh thích cô ấy nên hiển nhiên mọi thứ cô ấy làm đều có thể thu hút anh ấy rồi.”
Thực ra, cô ta vẫn luôn muốn biết rốt cuộc điều gì ở Tiểu Nhan có thể thu hút được Hàn Thanh. Cô ta chưa từng nghĩ Hàn Thanh sẽ thích mình, nhưng chỉ cần anh ấy nghe theo lời của gia đình rồi kết hôn với cô ta thì cô ta tin chắc rằng cho dù kết hôn với nhau mà không có tình cảm thì cũng sẽ có trách nhiệm ràng buộc hai người họ.
Bởi vì đối với Hứa Yến Uyển, cô ta cho rằng Hàn Thanh sẽ không động lòng với bất kì người phụ nữ nào. Nhưng bây giờ anh ấy đã chọn Tiểu Nhan làm bạn gái của mình thì chắc chắn Tiểu Nhan đó phải có điều gì đặc biệt.
Chỉ là cô ta không biết tình cảm Hàn Thanh dành cho Tiểu Nhan là như thế nào.
Chẳng lẽ chỉ vì cô ấy ngày ngày mang đồ ăn tới cho anh và tính tình cũng hiền lành nên Hàn Thanh cảm thấy cô ấy có thể bên anh cả đời?
Nhưng tại sao cô ta lại nghe được những lời đồn đại bên ngoài là Tiểu Nhan chỉ là đang để ý đến thân phận Tổng giám đốc của Hàn Thanh, chứ cô ấy không hề yêu anh.
Nghĩ lại thì thấy cũng đúng, cô ta cảm thấy thân phận của hai người họ khác biệt như vậy thì làm sao có thể ở bên nhau lâu dài chứ.
Cô ấy có điểm nào có thể hấp dẫn Tổng giám đốc Hàn chứ?
Lúc này, một cô gái đột nhiên nghĩ tới điều cô ta với vẻ mặt không vui nói: “Chẳng lẽ là bởi vì cô ta có kĩ năng ở phương diện đó?”
“Phương diện đó là phương diện nào cơ?”
Lúc đầu các đồng nghiệp khác còn không hiểu ý nghĩa sâu xa của câu nói này.
“Thì chính là khía cạnh đó đó. Tôi nghe nói rằng một số phụ nữ dựa vào kỹ năng quyến rũ của mình để có thể quyến rũ được đàn ông. Những người phụ nữ như vậy nhìn chung đa số đều không xinh đẹp và không có năng lực gì, nhưng lại rất giỏi trong việc quyến rũ đàn ông.
Khi Hứa Yến Uyển nghe thấy những điều này, trong tiềm thức của cô ta đã bác bỏ ý kiến đó.
Nhưng lý do cô ta bác bỏ là do Hàn Thanh mà cô biết hoàn toàn không phải là người như vậy, anh ấy sẽ không bị phụ nữ quyến rũ đầu.
Cho nên bây giờ Hứa Yến Uyển lại càng trở nên đau đầu, rốt cuộc là người phụ nữ này có gì hấp dẫn đối với Hàn Thanh cơ chứ?
“Cô nói như vậy thì cũng có lý. Dù sao trong công ty chúng ta cũng có rất nhiều người thích Tổng giám đốc Hàn, nhưng chưa có một ai dám dùng thủ đoạn này cả. Nếu người phụ nữ này dùng thủ đoạn đó đểquyến rũ Tổng giám đốc Hàn thì đúng là cũng có khả năng.
Nói đến đây, ánh mắt của mấy người trong quây lễ tân đều hiện lên sự tức giận. Sau đó bọn họ cùng nhìn Hứa Yến Uyển và nói: “Cô là vợ chưa cưới của Tổng giám đốc Hàn, cô không thể cứ ngồi yên một chỗ như vậy được. Cô phải nhanh chóng hành động đi thôi.”
“Đúng, đúng. Bồ nhí này thật không biết xấu hổ, cô nhất định phải thu dọn sạch sẽ cô ấy.”
“Tổng giám đốc Hàn vốn dĩ là thuộc về cô cơ mà.
Yến Uyển, cô không thể để chồng sắp cưới của mình bị người ta cướp đi được.
Bọn họ nhìn cô ta với vẻ mặt đầy mong chờ, nhưng lại không nhìn thấy một chút máy may tức giận nào trên mặt Hứa Yến Uyển cả.
Vẻ mặt của Hứa Yến Uyển vẫn như thường lệ, thậm chí cô ta còn cười nhạt: “Mọi người, bây giờ đã là giờ làm việc rồi. Tôi nghĩ chúng ta không nên nói về những vấn đề ngoài lề nữa.”
“Cô, cô không tức giận một chút nào sao? Chồng sắp cưới của cô sắp bị cướp mất rồi kia kìa.”
Hứa Yến Uyển nhẹ giọng nói: “Những lời nói này của mọi người đều không có căn cứ gì, tại sao tôi phải tin mọi người chứ? Hơn nữa, bây giờ tôi chỉ muốn cố gắng cho sự nghiệp của mình. Còn về chuyện tình cảm với Tổng giám đốc Hàn, anh ấy thích ai tôi cũng không thể ngăn cản được.”
Hứa Yến Uyển nói xong thì gật đầu với bọn họ:”Được rồi, tôi còn có việc phải làm. Mọi người cũng tản ra làm việc của mình đi.”
Sau khi Hứa Yến Uyển rời đi, mọi người vẫn tụ tập ở chỗ cũ và tiếp tục bàn nhau.
“Cô ta không phải là vợ sắp cưới của Tổng giám đốc sao? Làm sao có thể bình tĩnh khi người đàn ông của mình sắp bị cướp đi chứ?”
“Đúng vậy, cô ta lại còn nói cái gì mà chỉ muốn tập trung vào sự nghiệp?”