Bởi vì vừa rồi cô bị Hàn Thanh kéo lại, vậy nên tiếng gõ cửa bên ngoài ngừng lại giây lát, nhưng một lúc sau lại tiếp tục vang lên.
Tiếng gõ cửa cứ dồn dập bên tai, nhưng biểu hiện của Hàn Thanh lại trông nhàn nhã vô cùng.
Nếu như không phải vì Tiểu Nhan nghe thấy âm thanh này, hơn nữa còn đang ở cùng anh trong cùng một không gian, có lẽ cô đã thật sự cho rằng tiếng gõ cửa này chỉ là ảo giác của cô mà thôi.
So với Hàn Thanh, Tiểu Nhan cảm thấy bứt rứt hơn nhiều. Cô không thể bình chân như vại ngồi ăn uống thoải mái như vậy được, thế nhưng nếu như không ăn thì lại sợ lúc đứng lên sẽ bị Hàn Thanh gọi lại. Vậy nên cô chỉ có thể nhắm mắt nhắm mũi mà ăn, ăn như một con hổ đã đói khát lâu ngày.
Khó khăn lắm mới ăn hết được đống đồ ăn, Tiểu Nhan lấy khăn giấy lau miệng rồi đứng dậy.
“Em ăn no rồi, để em ra xem sao nhé!”
Nói xong, Tiểu Nhan bèn ném khăn giấy vào thùng rác cạnh bàn, sau đó vội vàng quay người chạy đi. Nhìn bóng lưng hấp ta hấp tấp ấy của cô, Hàn Thanh chỉ biết lắc đầu, tính tình cô gái bé nhỏ của anh thật sự cần phải điềm tĩnh hơn mới được. Đối mặt với một người không hề quan trọng mà cũng đã sốt sắng đến vậy rồi, sau này nếu như lại gặp phải sự việc như thế này, lân nào cũng sốt sắng như thế, vậy chẳng phải là tự khiến mình mệt mỏi hay sao?
Vậy nên Hàn Thanh đã hạ quyết tâm trong lòng, đợi sau khi giải quyết xong sự việc lần này, anh sẽ rèn luyện lại tính cách cho cô gái nhỏ.
Khi Tiểu Nhan đi tới cạnh cửa, cô nghe thấy tiếng gõ cửa càng ngày càng gấp. Sau đó người bên ngoài thậm chí còn bấm chuông cửa liên tiếp mấy lần, tiếng chuông đột nhiên vang vọng, vừa nghe đã cảm nhận được lửa giận đùng đùng.
Nếu như là bình thường, Tiểu Nhan chắc chắn sẽ không để Lâm Thấm Nhi phải đợi bên ngoài, nhưng sáng nay sau khi cô ta cố tình bày ra mấy biểu hiện giả tạo đó, trong lòng Tiểu Nhan đã nảy ra một suy đoán, vậy nên lúc này ngoài chột dạ ra, cô không có bất kỳ chút hổ thẹn nào.
Tiểu Nhan hít một hơi thật sau, chuẩn bị sẵn sàng nghênh chiến, sau đó bước lên phía trước mở cửa.
Lâm Thấm Nhi gõ cửa quá lâu, gõ tới mức đầu đã bốc hỏa, việc phải chờ đợi hồi lâu cũng khiến cô ta tức giận vô cùng. Nếu như không phải vì sợ để lộ ra tính cách thật của mình, Lâm Thấm Nhi có lẽ đã không kiềm chế được mà đập cửa rồi.
Giống như ngay lúc này đây, cuối cùng cô ta cũng thấy Tiểu Nhan ra mở cửa, khi khuôn mặt trắng nõn thanh tú ló ra sau cánh cửa, cô ta thực sự muốn nhào tới mắng chửi cho cô một trận.
Thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu như bản thân muốn tiếp cận được Hàn Thanh thì vẫn phải dựa vào Tiểu Nhan. Dù sao thì trước khi cô ta thuận lợi quyến rũ được Hàn Thanh, người đàn ông ấy vẫn rất coi trọng con nhỏ này.
Đợi sau khi cô ta thuận lợi thế chỗ của Tiểu Nhan, để xem đến lúc đó cô ta sẽ xử lý con nhỏ đáng ghét này như thế nào.
Sau khi tự mình an ủi bản thân, cơn giận trong lòng Lâm Thấm Nhi đã giảm bớt đi nhiều, cô ta nhìn chằm chằm Tiểu Nhan bằng ánh mắt lạnh lùng, trong giọng nói vẫn không nhịn được mà mang theo vài phần trách cứ.
“Tiểu Nhan à, em đang làm gì thế? Chị gõ cửa lâu như thế mà em mãi không ra.”
Tiểu Nhan nhận thấy sắc mặt cô ta vô cùng khó coi, ánh mắt nhìn cô giống như đang muốn ăn tươi nuốt sống. Đây là cách nên đối xử với một người có ơn cứu mạng hay sao?
Giúp người không mong chờ báo đáp, đạo lý này Tiểu Nhan vẫn luôn hiểu rõ, vậy nên khi cứu Lâm Thấm Nhi, cô cũng chưa từng nghĩ đến việc đòi hỏi cô ta phải đền đáp mình điều gì.
Chỉ cần có thể giúp được người khác là bản thân cô đã thấy rất vui rồi, huống hồ cô còn không phải kiểu người mà chuyện gì cũng sẽ ra tay giúp đỡ, chỉ là sự việc vừa hay xảy ra ngay trước mắt, mà cô cũng không thể đứng nhìn, vậy nên mới tiện tay giúp đỡ cô ta. Thế nhưng hiện tại thì sao? Lâm Thấm Nhi lại dùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác này để nhìn chằm chằm vào cô, điều này khiến Tiểu Nhan cảm thấy rất không thoải mái.
Nếu cô ta đã có thái độ này thì Tiểu Nhan cũng lười giả vờ khách sáo với cô ta, mặt cô sa sầm dứt khoát hỏi thẳng cô ta: “Lúc nấy tôi ở trong toilet nên không nghe thấy, chị Nhi trừng mắt như vậy là đang trách tôi sao?”
Lâm Thấm Nhi hơi sửng sờ, cô ta đâu ngờ rằng một giây trước Tiểu Nhan còn cười dịu dàng, thế mà một giây sau đã thẳng thừng trở mặt.Mặt mày tối sâm đứng ở đó giống như một cô gái nhỏ tràn ngập thù địch.
Là cô ta sơ suất sao? Cô gái này còn có một mặt như vậy?
Thấy Tiểu Nhan tự dưng thay đổi sắc mặt, cho dù trong lòng Lâm Thấm Nhi có tức giận cỡ nào cũng không dám trút ra, bộc lộ ra ngoài. Cô ta đành phải vội vã đổi giọng: “Không sao đâu, nếu Tiểu Nhan không nghe thấy thì chị không thể trách tôi được. Vừa rồi, chị Nhi tưởng rằng tôi cố ý tảng lờ chị Nhi nên chị nhất thời sốt ruột, cô đừng giận chị Nhi nhé?”