Thế nhưng dù đã lật tung hết cả phòng tắm, Lâm Thấm Nhi vẫn không tìm thấy đồ mà Tiểu Nhan nói.
Chẳng những không có bàn chải, mà ngay cả sữa rửa mặt cũng không thấy đâu.
Lâm Thấm Nhi chống hai tay trên bồn rửa mặt, nghiêm túc nhìn mình trong gương.
Không đúng, nếu như thật sự đánh rơi đồ, sao có thể cả hai thứ đều không tìm thấy chứ, vậy mà cả bàn chải và sữa rửa mặt đều không thấy đâu, như thế này chứng tỏ điều gì?
Chứng tỏ cô ta đã bị con nhóc đáng ghét đó lừa rồi!
Cô ta đang lừa mình!
Sau khi phát hiện ra sự thật này, Lâm Thấm Nhi không kiêm chế được mà nắm chặt hai tay.
Khốn kiếp! Vậy mà cô ta lại bị một con nhóc kém hơn mình nhiều tuổi lừa đến mức xoay vòng vòng!
Thế nhưng rất nhanh sau đó, Lâm Thấm Nhi đã nhận ra lý do tại sao con nhỏ này lại lừa mình!
Lẽ nào cô ấy đã phát hiện ra rồi sao?
Nhưng làm sao mà cô phát hiện được? Rõ ràng Lâm Thấm Nhi không hề cho cô bước vào phòng mà…
Nghĩ đến đây, Lâm Thấm Nhi quyết định ra ngoài xem thử. Về phía Tiểu Nhan, sau khi đã xác nhận được suy nghĩ của mình là đúng, cô bèn nhanh chóng trở về phòng. Vừa bước vào cửa, Hàn Thanh đã bảo cô đi uống sữa bò. Thế nhưng Tiểu Nhan vừa ngủ dậy đã chạy đi tìm Lâm Thấm Nhi, cô vẫn chưa làm gì cả, đến răng còn chưa kịp đánh, sao dám uống sữa chứ?
Vậy nên Tiểu Nhan chỉ đành xua xua tay, sau đó vội vã chạy đi đánh răng.
Đánh được một lúc thì cô nghe thấy có tiếng người gõ cửa. Nghĩ đến việc lúc này có lẽ Lâm Thấm Nhi cũng đang tìm tới đây, cô vội vàng nhổ hết bọt trong miệng, sau đó rửa mặt sạch sẽ.
Lúc đi ra ngoài, Hàn Thanh đã chặn ngay trước cửa: “Ăn gì trước đã”
“Nhưng mà..” Tiểu Nhan giơ tay chỉ chỉ về phía sau anh: “Có người đang gõ cửa kìa, em…”
Còn chưa nói dứt lời, Hàn Thanh đã nắm lấy cổ tay mảnh mai trắng nõn của cô, sau đó kéo cô vào bên trong và nhấn cô ngồi xuống ghế.
“Ăn sáng quan trọng hơn, cứ mặc kệ những chuyện khác đi”
Nói rồi, anh đặt một ly sữa vào tay Tiểu Nhan, sau đó còn dặn dò thêm: “Phải uống hết đấy nhé”
Tiểu Nhan chớp chớp mắt, nhìn vẻ mặt của Hàn Thanh không hề giống như đang nói đùa, cô lại nhớ đến lúc sáng nay. Khi ấy cô còn đang ngủ say, trong lúc còn đang mơ mơ màng màng, cô nghe thấy hình như có ai đó đang gõ cửa, sau đó cô hỏi Hàn Thanh, anh nói rằng cô nghe nhầm, bảo cô hãy ngủ tiếp đi.
Biểu cảm của Hàn Thanh khi đó giống hệt bây giờ.
Lễ nào…
Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan chợt mở to hai mắt: “Hồi sáng chị ta đã đến đây, đúng không?”
Hàn Thanh liếc nhìn cô, trên môi nở nụ cười như không cười, sau đó khẽ gật đầu.
Thấy anh thừa nhận, Tiểu Nhan có chút buồn bực trong người, vừa rồi còn tưởng rằng mình ngủ mê, thật không ngờ rằng chị ta lại thật sự tới gõ cửa.
Cô nhìn chằm chằm Hàn Thanh bằng ánh mắt đầy nghỉ hoặc.
“Mới sáng sớm chị ta tới đây để làm gì?”
Động tác của Hàn Thanh không nhanh không chậm, anh từ từ uống cạn ly nước ép: “Ai biết được chứ?”
Dù sao anh cũng không hỏi cô ta muốn làm gì, chỉ là cảnh cáo cô ta không được gõ cửa nữa, để tránh làm phiền cô gái nhỏ của anh đang ngủ.
Vậy nên đối mặt với câu hỏi này của cô, Hàn Thanh căn bản cũng không biết trả lời như thế nào.
“Không biết sao?” Tiểu Nhan nhìn anh bằng ánh mắt đầy nghi hoặc: “Chẳng phải anh đã ra mở cửa đó sao? Chị ta không nói gì với anh à?”
Hàn Thanh bất lực nhìn cô: “Ăn bữa cơm thôi mà sao em nói nhiều thế nhỉ?”
Bị anh ghét bỏ mất rồi…
Tiểu Nhan chỉ có thể hậm hực cúi đầu uống sữa.