Thế nên những lời này ra đến miệng rồi nhưng lại không có cơ hội nói ra, chúng đã không cánh mà bay mất rồi.
“Không trả lời được sao?” Nụ cười trên môi Hàn Minh Thư càng tươi hơn, cô không nói thêm gì với Kiều Trị nữa mà chậm rãi đi về phía trước.
Bởi vì cô đã nhìn thấy Dạ Âu Thần đang đi tới. Có lẽ là do nhìn thấy cô và Kiều Trị đi quá gần nhau, gương mặt anh tuấn của Dạ Âu Thần giờ đây xám xịt như đít nồi, đôi mắt đen như mực, ánh mắt u ám nhìn thẳng về phía Kiều Trị. Kiều Trị vốn dĩ vẫn đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ của chính mình, đột nhiên anh ta rùng mình một cái, sau đó cảm giác lưng như kim chích, thấp thỏm bất an.
Kiều Trị lặng lẽ quay người lại, bắt gặp ánh mắt của Da Âu Thần.
Thì ra ánh mắt lúc nãy là của Uất Trì à? Anh ta lại đắc tội Uất Trì ở chỗ nào rồi? Nghĩ đi nghĩ lại, Kiều Trị cảm thấy có lẽ không phải là vì anh ta và chị dâu nhỏ nói chuyện với nhau nên khiến Uất Trì ghen đó chứ? Ôi chết tiệt, cái người chúa hay ghen này, nếu không phải vì anh ta tính tình phóng khoảng thì chắc là đã cắt đứt quan hệ bạn bè với anh từ lâu rồi, hừ hừ. Đương nhiên, những lời này Kiều Trị cũng chỉ dám lẩm bẩm trong lòng, trên mặt anh ta đã lộ ra nụ cườingốc nghếch như một bệnh nhân down, hào hứng chạy tới trước mặt Dạ Âu Thần và Hàn Minh Thư.
Hàn Minh Thư rất tự nhiên bước đến bên cạnh Dạ Âu Thần. Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài màu xanh lam nhạt, mái tóc mềm mượt rủ xuống ngang vai, trên mặt chỉ trang điểm nhẹ nhàng, ánh mắt tự nhiên và đầy khí chất.
Cô đứng sát cạnh anh một cách tự nhiên, điểm này khiến Dạ Mạc Thầm rất thoải mái.
“Để mẹ bế một lúc nào.” Hàn Minh Thư tự nhiên vươn tay ra, định bế Giá Nhỏ, kết quả là Dạ Âu Thần lại giơ cánh tay còn lại của mình cho cô.
“Hả?” Hàn Minh Thư chớp chớp mắt, đôi mắt long lanh như nước vì không hiểu gì mà cứ thế nhìn anh. Dạ Âu Thần không cử động, anh nhìn cô, vừa bất lực lại vừa thấy buồn cười: “Ôm anh là được rồi, ôm Giá Nhỏ làm gì chứ?”
Hàn Minh Thư: “..
Chỉ là vì cô cảm thấy từ đầu đến giờ Dạ Âu Thần luôn bế Giá Nhỏ, cô sợ anh mỏi tay, vậy nên mới muốn giúp anh mà thôi. Ai biết được anh sẽ không vui, lại còn giơ tay ra nữa?
Nghĩ một hồi, Hàn Minh Thư vẫn vươn tay ôm lấy cánh tay Dạ Âu Thần.
Kiều Trị đứng ở một bên, nhìn thấy cảnh này, anh ta không nhịn được mà hét toáng lên.
“Không ổn không ổn rồi, hai người cố tình giở trò ân ái trước mặt tôi, có một cô con gái đáng yêu thế này cũng thôi đi, lại còn cho tôi ăn cơm chó ngậpmặt.
Nghe vậy, Dạ Âu Thần uể oải liếc nhìn anh ta “Nếu như ghen tị thì cậu cũng có thể tìm một cô Hàn Minh Thư ôm cánh tay Dạ Âu Thần, cô cười nói: “Phải đấy, anh cũng có thể đi kiếm một cô gái mà, đến lúc đó hai người ân ái lại cho chúng tôi xem chẳng phải là được rồi sao?”
Kiều Trị tỏ vẻ như mình đang rất tổn thương. Có rất đông người tới tham dự tiệc đầy tháng của Giá Nhỏ, Hàn Minh Thư vốn định làm đơn giản một chút, chỉ mời những người thân quen là được. Thế nhưng cụ ông nhà Uất Trì không đồng ý, nói cái gì mà Giá Nhỏ là cục cưng, nhất định phải gửi thiệp mời, mời càng nhiều người càng tốt, hơn nữa còn phải mời một vài người bạn già của ông cụ.
Ông cụ nói rằng trước kia những ông bạn già đó đã chế cười ông không có người nổi dõi, chế nhạo ông là một ông già cô độc, ngay cả một đứa cháu cũng không có Về phần ông cụ Uất Trì, khi ấy, một người cô đơn như ông đã ghi nhớ những lời này rất lâu, hơn nữa là do ai nói ông cụ cũng nhớ tới tận bây giờ. Vậy nên thiệp mời đều ưu tiên cho những ông già đã chê cười ông năm đó.
Không sai, những ông lão trong các dòng tộc lớn thường ngày thì chê cười người khác, hiện giờ nhận được thiệp mời cũng không dám không nề mặt ông cụ Uất Trì, ai nấy cũng chỉ đành đỏ mặt tới chúc mừng.
Còn về cụ ông Uất Trì, ông không ngừng khoe cháu trai của mình có ý chí như thế nào, cháu dâu của mình đoan trang hào phóng ra sao, sinh được hai bé con thông minh… Và rất nhiều những lời khen tương tự khác. Nhưng quả thật là nhan sắc của Dạ Âu Thần và Hàn Minh Thư cũng đã đủ để vả mặt bọn họ rồi, mấy ông lão vô cùng khó chịu, vậy nhưng vẫn cố nhẫn nhịn. Nói thế nào thì khi ấy bọn họ cũng đã chế giễu người ta mà.
Vậy nên hiện giờ ông cụ Uất Trì đã có quyền thế đương nhiên ông sẽ phải lôi lại chuyện xưa.
Lần này tới đây, ngoại trừ những người được cổ tình mời tới nghe ông cụ khoe khoang thì còn có một vài gia đình giàu có có quan hệ tốt với bọn họ cũng toi Trong đó có nhà họ Đoan Mộc.
Nhà họ Đoan Mộc có hai người tới, đó nhà họ Đoan Mộc và Đoan Mộc Trạch. là ông cụ Khi Dạ Âu Thần đang bế Giá Nhỏ, Hàn Minh Thư đang thay tã lót cho bé con thì tình cờ gặp hai bọn họ.
Hai người gặp lại nhau, cả hai lúc này đều có chút ngượng ngùng.
Bởi vì khi đó Hàn Minh Thư đã được chứng kiến em gái Đoan Mộc Tuyết của Đoan Mộc Trạch điên cuồng tới mức nào, thực sự giống như một bệnh nhân tâm thần. Thế nhưng anh trai của cô ta thì… Vẫn còn biết nói lý lẽ Tuy nhiên Hàn Minh Thư cũng không có quá nhiều thiện cảm, vậy nên cô chỉ cười nhạt nhìn anh ta,Ngược lại, Đoan Mộc Trạch dường như không hề tính toán hiềm khích trước kia, anh ta nhanh chóng cầm ly rượu đi về phía Hàn Minh Thư, sau đó đứng trước mặt cô, nói: “Cô Minh Thư Hàn Minh Thư hơi sững người, cô gật đầu với anh ta: “Chào anh Trạch.
“Chúc mừng nhé.”