“Ồ, vậy sao?” Sắc mặt Dạ Âu Thần lạnh nhạt hững hờ, giống như đang nói đến một chuyện không hề quan trọng: “Nếu đã như vậy, vậy thì những tình nghĩa ân huệ tôi vừa nói, coi như không tính.
Nói dứt lời, anh ôm lấy Giá Nhỏ đang cười đùa khúc khích rồi xoay người rời đi, tiếng cười của Giá Nhỏ chợt dừng lại, cô bé mở to đôi mắt đen hấp háy tò mò quan sát Dạ Âu Thần.
Kiều Trị đáng thương hoàn toàn không hề nhìn thấy ánh mắt của Dạ Âu Thần đã lập tức thay đổi sau khi xoay người rời đi, nét lạnh lùng trong đó đã hoàn toàn bị sự dịu dàng và ấm áp thay thế. Anh nhìnGiá Nhỏ trong lòng mình, nhỏ giọng nói: “Bé con ngốc nghếch, suýt chút nữa thì con đã phải nhận một tên ngu ngốc làm ba nuôi rồi đó.”
Cái đồ ngu ngốc này, không có cũng chẳng sao. Gọi là chủ Kiều Trị không được à? Tại sao lại cứ nhất định phải gọi là ba nuôi gì đó, khó nghe chết đi được.
Dạ Âu Thần đã hạ quyết tâm, sẽ không để Kiều Trị nhận người con gái nuôi này. Vậy nên sau khi Kiều Trị biết rằng sẽ không thu được kết quả gì từ phía Da Âu Thần, anh ta bèn dồn hết tâm trí đến năn nỉ Hàn Minh Thư, cô bị anh ta nói lải nhải tới mức choáng váng cả mặt mày.
“Nếu như Âu Thần không đồng ý, vậy thì tôi cũng không có cách nào khác. Kiều Trị à. Giá Nhỏ không phải là con gái của một mình tôi. Hơn nữa anh không cảm thấy rằng sau này con bé gọi anh là chú Kiều Trị sẽ thuận tại hơn à?”
Kiều Trị ngày người, nghiêng đầu sang một bên “Vậy sao?”
“Đương nhiên rồi.” Hàn Minh Thư cười rồi gật đầu, cô vỗ nhẹ vai anh ta: “Gọi là chú Kiều Trị, vừa nghe thôi đã thấy hay rồi. Anh thử nghĩ mà xem, thời buổi bây giờ, từ ba nuôi có quá nhiều nghĩa bóng sâu xa không trong sáng, mặc dù chúng ta không thể lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, thế nhưng những người khác thì sao? Đến lúc đó người khác sẽ nghĩ như thế nào chứ, lỡ như bị hiểu lầm thì phải làm sao? Vậy nên tôi đã suy đi tính lại, tôi cho rằng Dạ Âu Thần không đồng ý cũng đúng thôi. Dù sao thì sau khi GiáNhỏ lớn lên cũng sẽ phải gọi anh một tiếng chú, chỉ là một cách xưng hô thôi mà. Nếu như anh thật sự yêu quý con bé thì tới khi đó tự khắc sẽ có thể thân thiết gần gũi thôi.”
Không thể không thừa nhận rằng, Kiều Trị đã bị Hàn Minh Thư thuyết phục. Có vẻ như đúng là cách gọi “ba nuôi” sẽ khiến người khác hiểu lầm. Cũng phải mười mấy hai mươi năm nữa Giá Nhỏ mới trưởng thành, đến lúc đó Kiều Trị đã trở thành một ông già mất rồi. Anh ta là một ông lão bình thường, người khác có nói gì anh ta cũng không quan trọng, thế nhưng Giá Nhỏ thì không được. Khi đó người ta đã là một cô gái xinh đẹp đáng yêu, nếu bị hủy mất thanh danh thì phải làm sao đây? Nghĩ đến đây, Kiều Trị lập tức gạt bỏ luôn ý định nhận cô bé làm con gái nuôi, sau đó anh ta híp mắt cười rồi nói: “Vậy được, vậy thì cứ gọi là chủ Kiều Trị đi, chị dâu nhỏ cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ yêu thương Giả Nhỏ hết mực!”
Cứ như thế, việc nhận con nuôi này đã được giải quyết xong. Hàn Minh Thư dường như nghĩ đến điều gì đó, cô thuận miệng hỏi: “À phải rồi, lần này anh trở về một mình sao?”
Kiều Trị bĩu môi: “Đương nhiên là không rồi.”
“Hả?” Hàn Minh Thư có chút tò mò, cô hỏi tiếp: “Lẽ nào còn có ai về cùng anh sao?” Kiều Trị gật gật đầu: “Đương nhiên là có rồi, chị dâu, cô không biết đâu. Ông cụ đáng ghét ấy cứ nhất quyết đòi về cùng tôi, nói là ông ấy cũng muốn tham gia tiệc đầy tháng của Giá Nhỏ. Cô nói xem, ông cụ lôi thôi ấy đi xa thế đểlàm gì chứ, tuổi tác thì đã cao, chân đi lại cũng không tiện, thế mà vẫn cứ cố chấp!”
“… Thì ra là ông nội của Kiều Trị, vừa rồi Hàn Minh Thư còn hiểm lầm rằng anh ta trở về cùng với La Lo Li.
“Chị dâu nhỏ, sao thế?”
Hàn Minh Thư cười cười rồi nhìn chằm chằm anh ta, dường như đang suy nghĩ điều gì đó: “Không có gì, chỉ là tôi đang nghĩ đến La Lo Li, hồi ở nước ngoài tôi và cô ấy từng làm việc cùng nhau, cô ấy vẫn khỏe chứ?” Bởi vì khi đó hoàn cảnh của La Lo Li rất thê thảm, thế nhưng Hàn Minh Thư không phải thánh mẫu, lại cộng thêm chuyện của bản thân, khi ấy cô còn chưa lo xong cho bản thân mình, vậy nên càng không có thời gian quan tâm xem La Lo Li như thế nào.
Chỉ có điều hiện giờ nhớ lại dáng vẻ của cô ấy, Hàn Minh Thư vẫn có chút thương cảm.
Dù sao thì lúc ấy khi còn ở nước ngoài, cô ấy cũng đã bầu bạn và ở bên cô suốt một khoảng thời gian.
“Cô gái đó sao?” Nhắc đến La Lo Li, sắc mặt Kiều Trị bỗng chốc có chút kì lạ, anh ta ngập ngừng, dường như có điều gì muốn nói nhưng lại thôi: “Cô ấy… Cô ấy sống tốt lắm! Có thể có chuyện gì không tốt chứ?”
“Sao tôi lại thấy giống như là đang chột dạ thế nhỉ?” Hàn Minh Thư khẽ nheo mắt nhìn chằm chằm vào Kiều Trị để đánh giá. Hàn Minh Thư không nói thì không sao, vừa nghe cô nói vậy, Kiều Trị lại càng chột dạ hơn: “Tôi chột dạ chỗ nào chứ, cô ấy quả thực là sống rất tốt mà, ngày nào tôi cũng đưa cô ấy đi ăn uống nó nê, cô gái đó lần nào cũng ăn tới mức dầu mỡ dínhđầy miệng, cảm động tới mức khóc nước mắt nước mũi chảy hết cả ra, có gì mà không tốt chứ?” Hàn Minh Thư thực sự bái phục cách miêu tả này của anh ta: “Cô ấy không về nước sao?”
“Không về. Kiều Trị lắc đầu, trong ánh mắt lóe lên một tia kỳ lạ, trong lòng anh ta thầm nghĩ, sao La Lo Li dám về nước chứ. Vốn dĩ cô ấy vì không muốn kết hôn nên mới chạy trốn ra nước ngoài, trên người không mang theo bất cứ thứ gì, khi ở nước ngoài thì năng lực cũng không đạt tiêu chuẩn, chỉ là kẻ một gà mờ, vậy nên mới khiến cho bản thân khổ sở đến thế.
Sau khi nhận được trợ giúp tiền bạc từ Kiều Trị, lần nào La Lo Li cũng nhìn anh bằng đôi mắt ầng ậc nước và nói: “Kiều Trị à, anh yên tâm, sau này khi tôi kiếm được nhiều tiền rồi, tôi nhất định sẽ mời lại anh!”
Sau đó, mỗi lần Kiều Trị nhìn thấy bộ dạng này của La Lo Li, anh ta đều không nhịn được mà đưa ngón tay lên rồi dùng sức búng mạnh vào trán cô ấy, búng tới nỗi cô ấy đau đớn giơ tay lên che trán thì anh ta mới hài lòng, sau đó bắt đầu pha trò: “Cô có chút tiền đồ nào không vậy, chỉ là ít đồ ăn thôi mà cô đã cảm động đến vậy rồi, vậy nếu như tôi dẫn cô đi ăn thêm một năm nữa, liệu có phải là cô sẽ cảm động tới mức lấy thân báo đáp luôn không?”