Tiểu Nhan khô khan gật đầu: “Được, có thể”
Mà ở bên cạnh, Tiêu Túc hai mắt thâm thúy bình tĩnh nhìn Hàn Thanh, trong mắt mang theo dò hỏi nhưng lại mím môi mỏng không nói.
Tiểu Nhan quay sang Hàn Minh Thư.
“Vậy thì Minh Thư, tôi sẽ dẫn anh ta đi đón Đậu Nành, lát nữa sẽ trở lại.”
“Được, đi đường chú ý an toàn”
Mặc dù Hàn Minh Thư không biết tình huống hiện tại nhưng mà lúc này cô cũng không nghĩ nhiều.
Vì vậy, Tiểu Nhan theo sau Hàn Thanh đi ra ngoài.
Bởi vì phải giữ khoảng cách với Hàn Thanh nên Tiểu Nhan bước rất chậm, cách Hàn Thanh một khoảng khá xa, nhìn thấy bóng dáng cao lớn đó tiến vào thang máy thì Tiểu Nhan vẫn đang chậm rãi đi tới.
Cô ấy di chuyển những bước mèo vẫn đang đi chậm rãi, khi cô ấy đi đến trước thang máy thì cửa thang máy sắp đóng lại.
Sau đó Tiểu Nhan mới vội vàng bước tới, vươn tay chặn cửa.
Hàn Thanh đứng trong thang máy đồng thời duỗi tay ra.
Bàn tay của cả hai vô tình chạm vào nhau.
Ding!
Thang máy cảm nhận được va chạm và mở ra hai bên.
Tiểu Nhan thu tay lại như bị điện giật, ngây người nhìn Hàn Thanh.
“Xin lỗi… tôi không cố ý”
Cô ấy vừa… vừa chạm vào tay Hàn Thanh.
Liệu anh ta có nghĩ rằng cô ấy đã cố tình chạm vào anh ta và anh ta sẽ ghét cô ấy hơn không? Anh ta có thể nghĩ là cô đang dùng chiêu lạc mềm buộc chặt hay không?
Tiểu Nhan đứng lặng người, cảm thấy chua Xót.
Giọng nói lạnh lùng của Hàn Thanh từ trong thang máy phát ra.
“Không đi sao? Muốn đợi cửa thang máy đóng lại?”
Tiểu Nhan hoàn hồn, sau đó vội vàng đi vào thang máy, sau khi vào thang máy, cô ấy tìm một góc để trốn, nhắm mắt tuyệt vọng.
Cô ấy thực sự sắp không có chỗ dung thân rồi.
Trước đây thì không sao, nhưng mà sao bây giờ cứ mãi ngu ngốc thế này?
Chỉ vì cô ấy muốn tránh anh ta, nên…
Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, đều yên lặng có lẽ là do khí tức của Hàn Thanh quá mạnh nên Tiểu Nhan cảm thấy hơi thở tràn đầy khí chất nam tính và trong trẻo của Hàn Thanh đang vây lấy cô.
Cô ấy gần như không thở được.
Dingl Cửa thang máy mở ra, một nhóm người bước vào trong đó có một người vẫn đang đẩy xe lăn.
Có lẽ là bởi vì sợ rằng tiến lên chậm cho nên tốc độ thi triển có chút nhanh chuẩn bị đụng phải Tiểu Nhan, Tiểu Nhan muốn tránh đi nhưng bên cạnh có một vách thang máy mà bên còn lại là Hàn Thanh nên cô ấy chỉ có thể chọn cách đứng yên.
Đụng một cái…
Dù sao thì cũng sẽ không chết, cô ấy nghĩ.
Trong giây tiếp theo thì cô ấy cảm thấy cánh tay mình có sức nặng đè nặng và cô bị ngươi ta kéo vào lòng ngực.
Bộp! Gò má của Tiểu Nhan đã đập mạnh vào ngực Hàn Thanh.
Trong nháy mắt va chạm đó thì Tiểu Nhan chỉ cảm thấy trán mình đau nhói, choáng váng hoa mắt.