“Đi vào rồi nói sau”
Tiểu Nhan thu tay lại, sau đó ngoan ngoãn đi vào, Tiêu Túc đi vào phía sau tiện tay đóng cửa phòng bệnh lại.
Vì lạnh nên Tiểu Nhan mặc một chiếc áo bành tô màu hồng, tóc buộc thành chùm, chiếc khăn lông màu sáng nhưng che mất nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt và chiếc mũi thanh tú.
Tuy nhiên, Tiêu Túc lại mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, khi hai người bước vào trên người cũng mang theo hơi lạnh, một cao một thấp trông rất xứng đôi.
Một vẻ hung ác xẹt qua mắt Hàn Thanh rồi biến mất.
“Mợ” Tiêu Túc gật đầu chào hỏi Hàn Minh Thư.
“Các người đến rồi sao” Hàn Minh Thư cười nhẹ nhìn Tiêu Túc: “Đậu Nành không tới? Xem ra là rất nghe lời cô”
“Ừm, Đậu Nành rất hiểu chuyện, sau khi tôi nói với thằng bé thì thằng bé đã đồng ý không đến”
Hàn Minh Thư nhẹ nhõm gật đầu: “Cảm ơn, vất vả rồi Tiểu Nhan”
Tiểu Nhan xua tay: “Không có gì, đây là những việc nhỏ.”
Nếu không phải Hàn Thanh ở đây thì Tiểu Nhan nhất định sẽ nói quan hệ của chúng ta là cái gì, làm cái loại chuyện này vất vả, nhưng Hàn Thanh ở đây nên cô ấy không nói được lời nào.
Trong phòng bệnh im ắng lạ lùng.
Một lúc sau, giọng nói lạnh lùng của Hàn Thanh vang lên.
“Không bằng, hãy để Đậu Nành theo anh trong thời gian này đi?”
Nghe được lời này thì Hàn Minh Thư kinh ngạc nhìn Hàn Thanh.
“Hả? Để Đậu Nành theo anh, nhưng trong công ty của anh thì…”
“Trong công ty không có nhiều việc, em là em gái của anh, con của em nên do người bác như tôi chăm sóc”
Vừa dứt lời, Hàn Thanh liền đứng lên, khuôn mặt tuấn tú không cho người ta phản bác: “Hiện tại anh đi đón thằng bé.”
Hàn Minh Thư đột nhiên không biết nên nói gì, bởi vì cô nhìn thấy trong mắt Hàn Thanh một tia nghiêm túc, tựa hồ đã quyết định làm chuyện này.
Đối với cô mà nói thì Hàn Thanh và Tiểu Nhan đều là những người đáng tin cậy nên cô có thể yên tâm cho dù Đậu Nành ở bên ai.
Nhưng khi những lời này lọt vào tai Tiểu Nhan thì ý nghĩa đã khác hẳn.
Anh ta nói… Minh Thư là em gái của anh ta và Đậu Nành nên được chăm sóc bởi bác của thằng bé.
Điều đó có nghĩa là Tiểu Nhan chỉ là một người ngoài mà thôi, cô danh không chính ngôn không thuận nên không không có thể chăm sóc Đậu Nành.
Cô ấy không có tư cách đó.
Vừa nghĩ rằng có thể anh ta có ý như vậy, sắc mặt Tiểu Nhan hơi tái nhợt, cụp mắt xuống không nói, thật lâu sau mới ngẩng đầu lên.
“Nếu đã như vậy thì nên để tổng giám đốc Hàn chăm sóc Đậu Nành đi”
Bác người ta đã lên tiếng rồi thì một người ngoài như cô ấy còn có thể nói gì nữa chứ?
Ngay sau nói xong thì Hàn Thanh đi ngang qua cô ấy, Tiểu Nhan vô thức tránh ra để anh ta đi qua, ai biết Hàn Thanh đã dừng lại cách cô ấy không xa.
“Có tiện dẫn đường không?”
Tiểu Nhan tỉnh táo lại, liếc nhìn Hàn Thanh thì phát hiện anh ta đang nhìn chằm chằm cô ấy.
Ý anh là gì?
Ý của anh ta là để cô ấy dẫn đường?
Đúng vậy, nếu anh ta muốn đón Đậu Nành thì anh ta sẽ phải đến nhà cô ấy, như vậy thì anh ta đúng là cần cô ấy dẫn đường.