Đối diện với ánh mất nguy hiểm trước mặt, Kiệt Sâm một chút cũng không sợ hãi, ngược lại anh rống giận hét lên một câu. Dạ Âu Thần có thể nhìn thấy từ đôi mắt của anh ta, đó là một sự quan tâm sâu sắc của bạn thân.
Anh vốn là muốn tức giận, nhưng lại thấy sự quan tâm sâu sắc của anh ta, cơn tức giận tiêu tán đi một nửa, liền mím đôi môi mỏng, chống chân lên ngồi dậy, tựa vào vách tường bên cạnh. Kiệt Sâm nhìn thấy bộ dạng hiện tại của hắn, cười chế nhạo: ‘Tôi chưa từng gặp qua người nào không muốn sống như anh, như thế nào, anh thực sự không coi trọng tính mạng sao? Tôi nói cho anh biết, nếu anh có thể chết, tôi sẽ sớm vứt xác anh ra ngoài rồi, nhất định không để anh ở trong này đùa bỡn tính mạng của mình.”
Dạ Âu Thần cụp mi mắt: ” Tính mạng quan trọng, nhưng trí nhớ cũng không thể thiếu.”
Kiệt Sâm bị lười nói của anh làm cho tức chết: ” Cho dù muốn khôi phục trí nhớ, anh cũng không cần làm ra cái dạng này? Trong y học không có liệu pháp nào chữa trị nhanh được, chỉ có thể dựa vào chính anh từ từ khôi phục lại, anh đây là…”
Dạ Mạc Thầm lắc đầu: ” Không được, phải nhanh.”
Anh phải lập tức khôi phục trí nhớ, sau đi nghe được những điều Đậu Nành nói, anh cảm thấy bản thân mình không thể đợi thêm được nữa.
Trong năm tháng dài đằng đẳng sắp tới, nếu trí nhớ của anh vẫn không khôi phục, như vậy không phải là Hàn Minh Thư sẽ phải chịu đau khổ sao.
Những điều đã qua cô ấy đều nhớ kĩ, nhưng chính anh lại quên hết toàn bộ.
Tất cả đau thương đều một mình cô gánh chịu, như vậy thật không công bằng.
Ít ra, khi anh khôi phục trí nhớ, nỗi đau anh cũng gánh đi một nửa.
Sắc mặt Tiêu Túc không tốt lắm, nhịn không được lên tiếng khuyên nhủ: ” Có lẽ, chúng ta có thể thử một vài phương pháp cổ xưa, anh cứ bí quá hóa liều như vậy, nếu để xảy ra sai lầm gì, đến lúc đó…”
Sắc mặt Dạ Âu Thần tuy hơi tái nhợt, nhưng nghe xong lời này một chút cũng không chấp nhận, bình tĩnh mở miệng: ” Không sao đâu, chỉ cần các cậu ở bên cạnh tôi, là có thể kéo tôi từ Quỷ môn quan trở về rồi.”
Lời nói lúc này của anh, như cái kẻ điên điên khùng khùng mất đi ý thức vừa rồi không phải là anh.
Kiệt Sâm dù là bạn tốt nhiều năm với anh lúc này cũng chỉ muốn đấm thẳng một phát vào đầu anh, nhưng cú đấm lúc nãy làm xương quai hàm Dạ Âu Thần tím xanh lên rồi, Tiêu Túc còn ở phía trước ngăn cản.
Người bạn tốt nhiều năm đột nhiên bị mất trí nhớ, muốn tìm lại được trí nhớ, các bác sĩ ở bệnh viện thông thường không thể đưa anh ta lời khuyên mạo hiểm được, chỉ có thể tìm anh.
Lúc ấy Kiệt Sâm đã nghĩ ra biện pháp, đó là tái hiện hiện trường.
Nếu Dạ Âu Thần bị mất trí nhớ sau khi được cứu lên từ biển, thì bắt anh ấy ngâm vào trong nước, đây là biện pháp kích thích, nếu có thể kích thích một chút, anh ấy liền nhớ lại tất cả mọi chuyện rồi.
Ban đầu, Kiệt Sâm bảo anh nói chuyện cùng với người thân. Nhưng Dạ Âu Thần tỏ vẻ, trí nhớ của anh đã bị kích thích, nhưng vẫn không thể nào nhớ ra, mọi thứ vẫn mơ mơ ảo ảo.
Chỉ có vài mảnh kí ức vụn vặt, nhưng không có gì đột phá.
Cho nên Kiệt Sâm mới liều mạng nói ra lời đề nghị này.
Nhưng đây chỉ là những điều anh nói mà nói, không nghĩ tới Dạ Âu Thần thực sự dám làm như vậy, dù gì loại biện pháp này rất nguy hiểm, ở trong quá trình kích thích, ngộ nhỡ có bất cẩn hay tai nạn xảy ra thì mọi người cũng không biết và không thể kịp kiểm soát.
” Tôi nói cho anh biết, nếu không phải nhìn thấy anh suy yếu đến cái dạng này, tôi khẳng định đánh anh chết, cho anh tỉnh táo một chút.”
Tiêu Túc: ” Kiệt Sâm, nếu anh tiếp tục đánh, cô chủ sẽ phát hiện mất”
” Cô chủ?”
Kiệt Sâm sửng sốt một chút, nhưởng mày: “Anh đã kết hôn rồi? Sao tôi lại không biết gì cả?”
Ha ha, làm bạn tốt nhiều năm, vậy mà tin Dạ Âu Thần kết hôn anh cũng không biết, Kiệt Sâm thầm nghĩ chỉ thấy buồn cười.
Bạn bè cái rằm, việc như vậy mà anh cũng không biết.
Tiêu Túc có chút xấu hổ nói: ” Chuyện năm đó có chút rắc rối, cụ thể vẫn là đợi Dạ Âu Thần khôi phục trí nhớ sẽ nói lại với anh đi.”
Dạ Âu Thần cau mày, trầm giọng nói: “Hôm nay xem ra không có tiến triển.”
Anh cứ rời đi như vậy, có chút không cam lòng.
Kiệt Sâm: “…Hừ, hôm nay mới là ngày đầu tiên, anh còn muốn tiến triển cái gì? Tiến bộ như thần sao? Anh có hiểu cái gì cũng phải có thời gian không? Tuy rằng tôi ở nước ngoài nhiều năm, cũng đổi lại tên, nhưng ít ra vẫn hiểu được một chút đạo lí trong thành ngữ Việt Nam ha.”
Dạ Âu Thần:”…”