Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1104



Lúc sau bà nói ra những điều mình muốn nói, Tiêu Túc cũng giải thích là vì Hàn Thanh ở đây, phòng trong nhà không đủ, nên cần nhường phòng cho khách, cho nên ra ở khách sạn.

Nói đến đây liền hiểu, chẳng qua Tống An không nghĩ tới anh trai của Minh Thư cũng ở đây.

Đậu Nành nghe xong lời Tổng An thuật lại, trong lòng khẽ hừ một tiếng, ba đáng ghét, xem ra ba vẫn còn biết thương mẹ.

Rất nhanh, sau khi biết được tất cả mọi người đều không ở đây, Tổng An liền cầm túi lên, sau đó nói: ” Nếu mọi người đều không đến, vậy chúng ta trở về thôi.”

Nói xong bà trực tiếp đứng lên.

Vừa nghe thấy cô nói phải đi, Uất Trì Thần ngay lập tức bật người đứng lên. “Không phải vừa mới đến sao? Còn chưa có ăn cơm.”

“Không cần, tôi trở về tự mình ăn một chút là được.”

Tất cả mọi người đều không tới, bà thật sự không có hứng thú ăn uống với lão này, Tống An muốn mang theo Đậu Nành đi, Đậu Nành lại quơ quơ tay với bà: “Bà ơi, ở lại ăn cơm đi.”

Tổng An dừng lại một chút.

Vu Ba ở bên cạnh cũng nói: ” Đúng vậy cô An, người giúp việc cũng sắp chuẩn bị xong bữa tối rồi, vài phút nữa là xong ngay thôi, cứ ở lại ăn một chút rời đi cũng không muộn.”

Tống An cúi đầu, nhìn thoáng qua vẻ mặt chờ mong của Đậu Nành.

Bỗng nhiên cảm thấy, có chút không thể từ chối.

Quả nhiên, trẻ con chính là làm người khác không nhịn được phải mềm lòng.

Cuối cùng Tổng An chỉ có thể vươn tay nhéo nhéo hai má Đậu Nành, bất đắc dĩ lại thản nhiên cười nói: ” Nếu Đậu Nành đã muốn, tôi nếu không đồng ý, vậy không có đủ tư cách làm người bà trẻ tốt rồi.”

Vu Ba và Uất Trì Thần nghe những câu này, biết là cô đã đồng ý ở lại, ánh mắt đều lộ ra ý vui mừng.

Trong phòng trang bị dụng cụ y tế ở khắp nơi, mồ hôi lạnh của Dạ Âu Thần từ trán toát ra từng trận một, đến khóe mắt, chóp mũi, cắm, cổ, trong ngực tất cả đều bao phủ một tầng mồ hôi lạnh cá.

Mà quần áo trên người anh đã ướt thẫm hết Tiêu Túc đứng ở một bên, trên tay còn cầm di động của Dạ Âu Thần, bởi vì vừa rồi Tống An gọi đến liên tiếp, làm cho cả người anh đều có chút khẩn trương, nhưng nghĩ anh vẫn giấu giếm được, cho nên không có việc gì.

Anh cài điện thoại Dạ Âu Thần sang chế độ yên lặng, sau đó cất đi.

Một người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh Tiêu Túc, cau mày nhìn vào Dạ Âu Thần, Tiêu Túc liền hỏi: ” Kiệt Sâm, tình huống của anh ta thế nào?”

Người đàn ông tên là Kiệt Sâm bất đắc dĩ lắc lắc đầu: ” Nhìn bộ dạng này, xem ra tình huống không được tốt lắm.”

Nghe lời này, Tiêu Túc nhíu mày, lại thấy Dạ Âu Thần trước mặt lao đầu vào trong nước, động tác nhanh chóng, không chút do dự.

Tiêu Túc nhìn thấy cảnh này rất kinh ngạc. “Anh ấy không có việc gì chứ?”

Kiệt Sâm không trả lời, hai người chỉ có thể nín thở chờ đợi.

Chỉ là dần dần, trong phòng gần như quá mức im lặng, lúc đầu còn nghe thấy tiếng nước, nhưng hiện giờ một tiếng động cũng không có, hai người dần dần cảm thấy có gì không thích hợp, vội vã đứng lên, yên lặng liếc nhìn nhau một cái.

Nhanh!”

Kiệt Sâm đột nhiên hét lên một câu, giây tiếp theo hai người vọt đến chỗ Dạ Âu Thần.

Lúc Tiêu Túc nâng Dạ Âu Thần dậy, vẻ mặt tuấn mĩ của Dạ Âu Thần đã tái nhợt, thoạt nhìn như không còn hơi thở.

” Mau đem anh ta đặt xuống đất.”

Sau khi đặt Dạ Âu Thần đặt úp sấp xuống đất, Kiệt Sâm vội vàng quỳ xuống sơ cứu cho anh. Tiêu Túc cũng quỳ xuống, khẩn trương chờ đợi.

Một giây, hai giây…

Sau mười giây dường như vô tận kia, Dạ Âu Thần cuối cùng cũng tỉnh lại lần nữa.

Tiêu Túc và Kiệt Sâm nhìn thấy, yên tâm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Giây tiếp theo, Kiệt Sâm trực tiếp đấm một quyền vào cắm Dạ Âu Thần, cảm giác đau đớn truyền đến từ hàm dưới, Dạ Âu Thần lúc này mới tỉnh lại đã hoàn toàn khôi phục lý trí, ngay lập tức nheo mắt lại, nhìn Kiệt Sâm một cách nguy hiểm. “Anh điên rồi.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv