Thời tiết thật sự ạnh, cô ấy không hi vọng Hàn Thanh phải chịu sự khốn khổ vừa rồi của mình.
Đang nghĩ ngợi, Hàn Thanh đã đi về phía của cô ấy.
Tiểu Nhan vô thức trừng to mắt, muốn lui về sau, nhưng bước chân của Hàn Thanh rất nhanh, trong nháy mắt đã đi đến trước mặt cô ấy, đưa tay ra.
Một chiếc áo khoác ấm áp trùm lên bờ vai của Tiểu Nhan.
Tiểu Nhan sững sờ tại chỗ, ngơ ngác nhìn Hàn Thanh trước mặt.
Khoảng cách gần trong gang tấc.
Cô ấy ngẩng đầu, nhìn thấy chính là cái cắm của Hàn Thanh. Đại khái bởi vì sốt ruột lên máy bay, anh ta chưa kịp cạo râu, cho nên lúc này trên cầm đã mọc lún phún râu ria.
Vốn dĩ với khoảng cách như vậy, phải là chính cô ấy cố gắng chủ động mới có.
Nhưng bây giờ, cô ấy cũng không chủ động đi tới gần Hàn Thanh.
Mà là anh ta đang chủ động dựa vào mình.
Có điều Tiểu Nhan chưa kịp cảm nhận cái gì, Hàn Thanh ở trước mặt đã lui ra, anh ta khoác áo khoác của mình lên người của cô ấy, chỉ cài một cái cúc rồi lui ra, sau đó trầm giọng nói: “Còn lại tự mình cài đi.”
Tiểu Nhan ngơ ngác nhìn anh ta một cái, sau đó cúi đầu nhìn cái cúc vừa được cài trên áo khoác.
Áo khoác trên người vẫn còn mang theo nhiệt độ thuộc về Hàn Thanh, lúc đầu thân thể của cô ấy đã đông lạnh đến mất đi tri giác, nhưng bây giờ được mặc áo khoác của anh ta, thế mà Tiểu Nhan lại cảm thấy vô cùng vô cùng ấm áp.
Tia ấm áp này không giống với tia ấm áp ngày Là thẳng đến tâm hồn, sau đó lại che kín tay thường.
chân, thậm chí khiến toàn thân của cô ấy đều tràn trề năng lượng ấm áp.
Cô ấy cũng không nghe lời cài hết cúc vào, mà chỉ ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Thanh.
Hàn Thanh đã quay đi trước khi cô ấy nhìn sang, sải bước chân đi về phía trước một lần nữa.
Sau khi Tiểu Nhan sửng sốt vài giây đồng hồ liền bước nhanh đuổi theo bước chân của anh ta.
“Cái kia…”
Bước chân của anh ta khôi phục nguyên trạng tốc độ, Tiểu Nhan phải chạy mới có thể đuổi kịp anh ta, cô ấy vừa chạy vừa thở đuổi theo Hàn Thanh nói: “Chúng ta trở về đi.”
Bước chân của Hàn Thanh không thay đổi, thậm chí không thèm trả lời cô ấy.
“Thời tiết quá lạnh rồi, bây giờ chúng ta trở về thôi, đừng đi nữa.”
Tiểu Nhan thấy anh ta không nghe, chỉ có thể đưa tay kéo lông áo của anh ta.
Bước chân của Hàn Thanh ngừng lại, quay đầu mặt không đổi sắc nhìn chăm chăm vào cô ấy.
Cái ánh mắt này khiến Tiểu Nhan vô thức buông thống tầm mắt, khô khốc nói: “Thật đấy, anh nghe tôi đi…
Tôi sợ anh.”
“Vừa rồi bảo cô trở về, tại sao cô lại không đồng ý?”
Còn không phải bởi vì cô ấy trân trọng cơ hội đơn độc ở chung của hai người sao, nếu như bỏ qua lần này, lần sau cũng không biết là lúc nào nữa.
Cơ hội khó có được, mà còn đặt ở trước mặt. Nếu như cô ấy không cố gắng bắt lấy, thì cô ấy chính là kẻ ngu.
Chỉ có điều, muốn lấy được một vài thứ thì sẽ phải mất đi một vài thứ, nhân quả luân hồi, cho nên căn bản là cô ấy cũng không để ý.
Thấy cô ấy không nói lời nào, Hàn Thanh mấp máy môi mỏng, sau đó mới nói: “Nếu như cô mệt mỏi thì về trước đi, tôi tự đi mua.”
Nói xong, anh ta tiếp tục đi lên phía trước.
Tiểu Nhan không còn cách nào, không khuyên nổi anh ta, chỉ có thể đuổi theo bước chân của anh ta.
Trong gió lạnh, thân hình của Hàn Thanh giống như cây đại thụ cao lớn không sợ rét lạnh, cho người ta một loại cảm giác vô cùng đáng tin.
Người đàn ông như vậy, đi bên cạnh anh ta luôn có cảm giác an toàn.
Mà đặc biệt, anh ta còn có phong độ thân sĩ.