Hàn Thanh buông tay ra, ánh mắt của Tiểu Nhan có chút tiếc nuối nhìn chằm chằm vào bàn tay to lớn của anh ta, giống như đang rất tiếc hận tại sao anh ta không nằm lâu một chút.
Hàn Thanh không còn cách nào khác, lạnh giọng hỏi: “Không lạnh à?”
Bị anh ta hỏi như vậy, Tiểu Nhan mới biết được lời nói của anh ta có ý tứ gì.
Hóa ra không phải là anh ta ghét bỏ quần áo của mình không dễ nhìn nha.
Anh ta đang hỏi mình có lạnh hay không? Trong lòng Tiểu Nhan nổi lên một tia hi vọng.
“Anh…
Là đang quan tâm tôi sao?”
Hàn Thanh không vui nheo mắt lại nhìn Tiểu Nhan đang ăn mặc cực kì phong phanh trước mặt.
Rõ ràng đã lạnh thành bộ dáng này, kết quả phản ứng đầu tiên lại là sợ quần áo không dễ nhìn, hiện tại lại hỏi có phải là anh ta đang quan tâm cô ấy không? Cô ấy không thể lo lắng cho cơ thể của mình một chút sao?
“Trở về.”
Anh ta lạnh nhạt ra lệnh.
Nghe vậy, sắc mặt của Tiểu Nhan tái nhợt đi mấy phần, dùng sức lắc đầu: “Không được, tôi phải dẫn anh đi mua quần áo mà.”
“Không cần.”
Tiểu Nhan gấp giọng: “Như này làm sao mà được? Anh mà không mua quần áo thì mấy ngày ở đây anh phải làm sao bây giờ? Mà anh còn chưa có bắt đầu răn dạy tôi, tôi không thể trở về đâu.”
Hàn Thanh: “..
Tiểu Nhan đã cóng đến nỗi sắc mặt và bờ môi trắng bệch, nhưng vẫn cố chấp kiên trì ở lại.
“Tôi không đi, dù anh có nói cái gì tôi cũng không quay về đâu, thân thể là của chính tôi, tôi cũng không lạnh.”
Hàn Thanh: “..
Ý thức được người trước mặt an tĩnh đi rất nhiều, Tiểu Nhan biết nhất định là anh ta đã tức giận, cũng không biết giận dữ đến mức nào. Cô ấy cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu quan sát, lại phát hiện Hàn Thanh ở trước mặt đang cởi áo khoác. Một màn này khiến trái tim của Tiểu Nhan lập tức đập loạn nhịp.
Cô ấy không chắc chắn có phải Hàn Thanh sẽ thật sự muốn đưa áo khoác cho mình mặc hay không, định ngăn lại động tác của Hàn Thanh, lại sợ khi mình mở miệng Hàn Thanh sẽ phủ nhận, sau đó là do cô ấy tự mình đa tình.
Thế nhưng không có nói, lát nữa nếu như anh ta thật sự cởi áo khoác ra cho cô ấy mặc, chẳng lẽ người phải chịu lạnh đến đông cứng là anh ta sao?
So với để Hàn Thanh chịu lạnh, Tiểu Nhan tình nguyện để người bị chịu lạnh là mình nha! . Hãy tìm đọc trang chính ở ++ Trum Truyen.O R G ++
Ngay khi cô ấy đang suy nghĩ những thứ này, Hàn Thanh đã cởi áo khoác ra, sau đó ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm cô ấy, cầm áo khoác đi lên phía trước.
Tiểu Nhan thấy thế, vô thức lùi về sau.
“Không muốn!”
Bổng nhiên bước chân của Hàn Thanh dừng lại, anh ta nhíu mày, “Tới, mặc quần áo vào!”
“Không đâu!” Tiểu Nhan quật cường đối mặt với anh ta, cần môi dưới kiên định lắc đầu: “Anh cứ mặc đi, tôi không lạnh!”
Đáy mắt của Hàn Thanh xuất hiện vẻ không vui và không kiên nhẫn, lông mày nhíu càng sâu, làm sao cô gái này có thể không nghe lời như thế? Anh ta hơi nheo mắt lại: “Cô cảm thấy tôi sẽ tin sao? Tự mình tới mặc hay là tôi mặc cho cô?”
Tiểu Nhan: “…
Nếu như có thể…
Đương nhiên là cô ấy hi vọng Hàn Thanh tới mặc cho mình rồi.
Đàn ông tự tay mặc quần áo giúp phụ nữ, đây là một việc lãng mạn cỡ nào chứ.
A, không đúng không đúng!
Tiểu Nhan dùng sức lắc đầu của mình, để những suy nghĩ mờ ám kia biến mất khỏi đầu, ổn định lại nhìn thấy ánh mắt lãnh đạm của Hàn Thanh, cô ấy vẫn quyết định không đi qua.