Sau chuỗi ngày đầy sóng gió, những ngày cuối cùng trong chuyến du lịch của Dương Vũ Hàn và Lưu Hạo Thần hết sức yên bình ngọt ngào.
Bù lại cho việc không thể chơi mấy trò mạo hiểm mà Lưu Hạo Thần thích, Dương Vũ Hàn đưa cậu đi thăm thú những nơi đẹp nhất, thưởng thức tất cả món ngon bản địa. Hai người cùng tới những ngôi đền thiêng liêng cổ kính, chiêm ngưỡng kiến trúc độc đáo mang hơi thở cổ xưa bí ẩn, cùng lái xe trên những con đèo quanh co rợp bóng cây, đi qua vườn cẩm tú cầu nở tím cả một vùng trời. Khi hoàng hôn buông xuống lại hòa mình vào những buổi biểu diễn nghệ thuật truyền thống độc đáo nóng bỏng. Đêm đến thì nằm dài trên du thuyền lênh đênh nơi vùng biển phát sáng nổi tiếng của hòn đảo này, cả một vùng rộng lớn sáng rực lên bởi những đốm xanh lấp lánh như sao trời, hai người cụng ly rượu thấm đẫm ánh trăng, ngửa đầu uống cạn.
Một tuần trôi qua trong chớp mắt. Trước ngày trở về, Dương Vũ Hàn đưa Lưu Hạo Thần tới một khu phố chuyên đồ thủ công mỹ nghệ thượng hạng để cậu mở mang tầm mắt, quả thật đứng giữa những món đồ tinh xảo đến từng chi tiết, mấy chiếc móc khóa hàng chợ cậu mua y như đồ bỏ đi. Thế nhưng mỗi một món đồ ở đây đều có giá trên trời, Lưu Hạo Thần nhìn mà lắc đầu lè lưỡi, cậu có tiền cũng sẽ không mua chúng, một chiếc chặn giấy còn có giá bằng tiền lương cả tháng của cậu. Ăn cướp à? Vậy mà Dương Vũ Hàn còn nói đồ ở đây so về chất lượng hay giá cả đều tốt hơn ở trong nước rất nhiều, nếu tinh mắt có thể mua được báu vật không chừng. Lưu Hạo Thần không hiểu được tư duy của người có tiền, nhìn giá xong thì chẳng thấy hứng thú nữa, chỉ ngáp ngắn ngáp dài đi theo Dương Vũ Hàn.
Cho tới khi anh quỳ xuống, đeo vào cổ chân cậu một chiếc lắc bạc.
- Ê ê, đàn ông ai đeo mấy thứ đồ ấy. Tháo ra đi! - Lưu Hạo Thần vừa kêu lên vừa đá đá chân trước mặt Dương Vũ Hàn.
Dương Vũ Hàn hài lòng nhìn chiếc lắc bạc tinh xảo trên cổ chân của cậu, sắc bạc sáng lạnh càng làm tôn lên làn da trắng nõn, mang tới một cảm giác thanh khiết hoàn mỹ khiến người khác muốn quỳ xuống hôn lên mắt cá chân tinh tế kia.
- Đây là tín vật định tình của hai ta, không thể tháo ra được. - Dương Vũ Hàn nói.
Vào lúc ấy, Lưu Hạo Thần không nghĩ nhiều, nghe Dương Vũ Hàn nói thế thì miễn cưỡng giữ lại. Sau này, mỗi khi làm tình, những quả chuông nhỏ trên chiếc lắc bạc lại kêu lên leng keng khiến Dương Vũ Hàn như bị kích thích mà hung mãnh hơn, anh nói tiếng kêu thanh thúy đó hòa cùng tiếng rên rỉ của cậu chính là liều xuân dược mạnh nhất. Lưu Hạo Thần eo như nhũn ra, thầm mắng "định tình cái chó má gì, kích tình thì có".
Cuối cùng thì chợ đêm vẫn hợp với Lưu Hạo Thần hơn, cậu mua về cơ man nào là các loại bánh kẹo trái cây sấy cùng đủ thứ linh tinh lặt vặt như một chiếc áo họa tiết thổ cẩm hay mô hình motor bằng gáo dừa,... Dương Vũ Hàn đi sau vừa trả tiền cho cậu vừa cảm thấy khó hiểu về gu thẩm mỹ của người yêu mình.
Tối hôm sau, hai người đã có mặt ở thành phố A. Lưu Hạo Thần vừa xuống máy bay đã bảo Dương Vũ Hàn đi về trước, mình còn đi tìm Lôi ca để mang cho hắn quà từ Indonesia.
Cả tuần ở nước ngoài không liên lạc với Lôi ca được, Lưu Hạo Thần định gây bất ngờ bằng cách đột ngột chạy tới nhà hắn mà không báo trước. Ai dè tới nơi lại thấy cửa đóng then cài. Cậu dùng chìa khóa sơ cua mở cửa đi vào, căn nhà im lìm, đèn đóm tối thui, chẳng thấy hình bóng Lôi ca đâu cả. Lưu Hạo Thần nhấc điện thoại gọi cho hắn nhưng không có ai bắt máy. Cậu liền gọi cho Thắng sẹo.
Phía bên kia, tiếng Thắng sẹo lẫn trong tiếng ồn ào, không biết tên nhãi con này lại đi thác loạn ở đâu đây:
- Anh Thần, gọi em làm gì vậy?
- Lôi ca có ở chỗ chú mày không?
Thắng sẹo ngẩn người ra một chút, nói:
- Không, gần một tuần nay bọn em không gặp nhau rồi.
Lưu Hạo Thần linh cảm thấy chuyện chẳng lành, vội vàng hỏi:
- Sao lại thế? Chú mày nghỉ làm ở gara rồi à?
- Ơ anh chưa biết gì à? Gara bị đóng cửa rồi. Lôi ca cho bọn em tạm nghỉ một thời gian đợi gara mở cửa trở lại.
Lưu Hạo Thần siết chặt điện thoại trong tay:
- Mày đang ở chỗ nào?
Biết được địa chỉ của Thắng sẹo, Lưu Hạo Thần liền bắt taxi đi đến. Trên xe cậu nhấp nhổm không yên, liên tục gọi cho Lôi ca nhưng đều không thể kết nối. Tại sao cậu mới đi có một tuần mà lại xảy ra chuyện động trời như vậy? Liệu Lôi ca có bị làm sao không?
Thắng sẹo vừa nhìn thấy Lưu Hạo Thần liền hớn hở chạy lại tay bắt mặt mừng, ai dè bị cậu đè vai ấn xuống. Hạo Thần gấp gáp hỏi:
- Nói đi, mọi chuyện như nào?
Thắng sẹo gọi nhân viên mang thêm một bộ bát đũa cho cậu, không nhanh không chậm nói:
- Mấy hôm trước có người tố gara của chúng ta sử dụng linh kiện kém chất lượng. Phía thanh tra thị trường đến kiểm tra không ngờ lôi ra được một thùng hàng giả.
- Không thể nào - Lưu Hạo Thần ngắt lời - Hàng nhập về đều do chính tay Lôi ca kiểm tra rồi nhập kho, sao có thể là hàng giả?
- Ai biết được - Thắng sẹo nốc cạn chén rượu - Nhưng sau đó thì gara bị tước giấy phép kinh doanh một tháng đợi điều tra. Lôi ca bảo coi như dịp để anh em nghỉ xả hơi nên ứng trước cho tụi em tiền lương một tháng. Từ hôm ấy bọn em không gặp nhau nữa.
- Mẹ kiếp! - Lưu Hạo Thần đập bàn giận dữ - Lôi ca đối với tụi mày có tình có nghĩa như vậy, mà anh ấy đi đâu không thằng nào biết hả?
Thắng sẹo thấy Lưu Hạo Thần lộ ra vẻ mặt hung dữ liền sợ khiếp vía, lắp bắp nói:
- Thì... thì... bọn em cũng tưởng anh ấy đi chơi bời đâu đó.... về...về quê chẳng hạn… Trưởng thành cả rồi... bọn em đâu quản được. Mà... ai dám động vào Lôi ca cơ chứ?
Lưu Hạo Thần nhíu mày, Thắng sẹo nói không sai. Có thể Lôi ca cũng nhân cơ hội này đi du lịch, hoặc về quê, quê Lôi ca ở vùng núi hẻo lánh không có sóng điện thoại. Ở thành phố này, danh tiếng Lôi ca cũng lừng lẫy không kém cậu, chẳng mấy kẻ rỗi hơi tự dưng đi gây sự làm gì. Lôi ca cũng sống rất có nghĩa khí, nếu không ai động đến hắn thì hắn cũng không động đến ai, đâu phải loại người đi gây thù chuốc oán lung tung. Nghĩ nghĩ một hồi, Lưu Hạo Thần cảm thấy an tâm hơn, liền buông bỏ gánh nặng trong lòng, cùng Thắng sẹo chén chú chén anh ăn uống một bữa no say, bữa này cậu ăn đặc biệt ngon miệng sau một tuần trời ăn đồ Indonesia, dù có đi đâu thì hương vị món ăn quê nhà vẫn là nhất.