Tôn Trọng Vận Mệnh Tra Nam, Từ Bỏ Tình Tiết Giúp Người

Chương 30: Cùng trà xanh kỹ nữ đoạt hậu cung (30)



Hắn đóng nồi cơm điện lại, rồi lau khô nước ở tay, sau đó bế Ngu Ái lại tới sô pha ở phòng khách: "Tôi đi lấy giày cho cậu."

Ngu Ái vội vàng giữ chặt tay Hàn Hạo Vũ: "Thật nhàm chán, cậu không ở đây với tớ sao."

"Cậu không về nữa à? Tôi gọi điện cho Ứng Nghi." Hàn Hạo Vũ nói xong liền mở điện thoại.

"Đừng." Ngu Ái giữ chặt tay Hàn Hạo Vũ, trong mắt đều là cầu xin: "Tớ không muốn trở về, cũng không muốn đi, cậu đừng nói cho người khác tớ ở đây, được không?"

Thanh âm nữ mềm mại đầy khẩn cầu: "Tiểu Vũ, xin cậu đó."

Hàn Hạo Vũ mềm lòng: "Vậy cậu cứ ở đây đã."

Hắn đúng lúc thấy cổ áo cô gái có chút sụp xuống, lộ ra làn da trắng nõn, bộ ngực không mặc nội y cũng hiện ra vẻ mềm mại.

Hắn đánh gãy loạn tưởng của bản thân: "Tôi xuống kia mua một chút đồ."

—------------------ Yêu đơn phương là gì?--------------

Hàn Hạo Vũ nhanh chóng mua cho Ngu Ái vài bộ quần áo, cũng mua được một chút đồ thường dùng của phụ nữ.

Đến chính hắn cũng không biết, lúc hắn cẩn thận tỉ mỉ mà nghĩ cho Ngu Ái, tâm tình đã triệt để buông lỏng.

[Chủ nhân, Hàn Hạo Vũ ra ngoài làm gì vậy? Hảo cảm tăng rồi nha.] 001 không hiểu gì cả, hảo cảm của đàn ông đều biến động lớn như vậy sao?

Mỗi lần Hàn Hạo Vũ nhìn thấy chủ nhân thì sinh ra đủ loại chán ghét, nhưng giá trị hảo cảm lại tăng không ngừng, đem màn hình của nó loé đến sắp hỏng rồi.

Chẳng giống chủ nhân của nó, luôn vững như bàn thạch, không có nửa điểm gợn sóng, giá trị linh hồn vẫn ổn định ở mức 0.

"Không cần quan tâm hắn, hảo cảm của Ứng Nghi giảm rồi?" Ngu Ái nằm nghiêng trên ghế sô pha.

001: [Không có.]

Ngu Ái cười nhạt, cái nón xanh lớn thế cơ mà. Xem ra Ứng Nghi đúng thật hạ tiện, lúc nguyên chủ yêu hắn thì muốn ngoại tình, bây giờ vợ mình ngoại tình, thì hắn lại không buông xuống được.

Hàn Hạo Vũ ôm đồ vào trong lòng. Khi về đến nhà, liền thấy Ngu Ái nằm trên sô pha liền tưởng ngủ rồi.

"Ái Ái?" Hàn Hạo Vũ gọi nhỏ.

Ngu Ái mơ hồ mở mắt: "Tiểu Vũ, cậu về rồi sao?"

Hàn Hạo Vũ đặt đồ ở một bên, hỏi: "Lại sốt hả?"

Hắn lấy tay sờ trán Ngu Ái: "Cứ uống thuốc trước đã."

Hắn mới mua thuốc ở dưới lầu, lại mua thêm mấy viên kẹo.

Đỡ Ngu Ái ngồi dậy xong, thấy bộ dạng uể oải của cô, liền lấy cái thìa đut cho cô.

Cô gái vô cùng ngoan ngoãn nghe lời, hắn đút một thìa, cô liền uống một thìa.

"Ăn kẹo đi, cậu thích nhất là kẹo sữa mà." Hàn Hạo Vũ bóc kẹo ra, đem kẹo đặt lên miệng Ngu ÁI.

Đầu ngón tay cảm giác được đôi môi đỏ của cô, làm tim Hàn Hạo Vũ đập mạnh.

Ngu Ái ngậm kẹo ở trong miệng, mỉm cười với Hàn Hạo Vũ: "Cảm ơn cậu, Tiểu Vũ."

Thấy bộ dạng suy yếu của cô, Hàn Hạo Vũ nói: "Tôi đi lấy cháo cho cậu."

Tầm mắt của Ngu Ái đặt lên đống đồ trên mặt đất, hắn còn mua đồ dùng rất đầy đủ cho cô, đều là đồ mà cô cần phải dùng, đến cả băng vệ sinh và nội y cũng có.

Trên mặt thì lộ ra vẻ chán ghét, nhưng trong lòng lại rất chu đáo.

Hàn Hạo Vũ đút cháo cho cô, Ngu Ái đặc biệt nghe lời ngoan ngoãn ăn hết.

"Trước hết cứ thế đã, nếu không ổn, tôi đưa cậu đến bệnh viện." Hàn Hạo Vũ lấy kẹp nhiệt kế hắn mới mua ở dưới lầu ra.

Cơ thể Ngu Ái rụt lại, lắc đầu nói: "Tớ không muốn tới bệnh viện."

Thấy cô chống đối như vậy, Hàn Hạo Vũ lại nói: "Không đi bệnh viện cũng được, cứ để thân thể tự điều hoà trước đã."

"Thật không tới bệnh viện sao?" Đôi mắt Ngu Ái nhu nhược đáng thương hỏi hắn.

"Không đi." Hắn lắc lắc nhiệt kế, đưa cho Ngu Ái.

Ngu Ái ngoan ngoãn nhận lấy nhiệt kế, kẹp ở dưới nách.

Trong lúc chờ nhiệt kế đo nhiệt độ cơ thể, Ngu Ái vẫn luôn bám lấy một góc áo của Hàn Hạo Vũ.

Hai người cũng không nói gì, bầu không khí trở nên an tĩnh.

Đến thời gian, Hàn Hạo Vũ bảo Ngu Ái lấy nhiệt kế ra.

"38,2 độ, có chút sốt nhẹ, chỉ cần uống thuốc là có thể khỏi rồi."

Ngu Ái vẫn giữ chặt góc áo Hàn Hạo Vũ không buông: "Tiểu Vũ, cậu ở lại với tớ, được không?"

Cô lại cầu xin đến hai lần, Hàn Hạo Vũ đành thấp giọng đáp ứng: "Được."

Hắn bỗng nhiên cảm nhận được cơ thể mềm mại của con gái nhào vào lồng ngực hắn, cả người Ngu ÁI nhào vào trong lòng Hàn Hạo Vũ.

Thân thể Hàn Hạo Vũ cứng đờ, trong miệng cô ấy còn gọi tên hắn: "Tiểu Vũ."

"Ừm, tôi ở đây."

"Tiểu Vũ." Thanh âm có chút nghẹn ngào.

Ngu Ái chôn mặt vào trước ngực hắn, khiến áo hắn ướt đẫm nước mắt. Hắn nâng mặt cô lên, mày nhăn lại: "Cậu khóc?"

"Sao lại khóc?" Trong lòng hắn chợt hiện lên một tia đau lòng.

"Tiểu Vũ, làm thế nào bây giờ?" Ngu Ái chảy nước mắt: "Ứng Nghi không cần tớ nữa. Làm thế nào bây giờ?"

"Hắn ngoại tình?" Giọng điệu Hàn Hạo Vũ lạnh băng: "Tôi đi tìm hắn!"

Tính cách của Ngu Ái rất tốt, nên việc đầu tiên hắn nghĩ đến chính là Ứng Nghi ngoại tình. (Anh chỉ đoán đúng một nửa thôi, nhân đôi lên là được =))))

"Không phải." Ngu Ái khóc càng thương tâm: "Anh ấy rất tốt, là tớ..."

"Anh ấy thực sự rất tốt, là tớ không xứng với anh ấy." Tiếng khóc nức nở đè ép lời nói.

"Đến bây giờ cậu còn muốn biện hộ cho hắn?" Hàn Hạo Vũ tức đến nghiến răng, con nhóc ngu ngốc này.

Ngu Ái nhìn về phía Hàn Hạo Vũ như có lời muốn nói, lại thôi: "Tiểu Vũ, tớ..."

Cô thật sự rất khó để nói sự thật là cô mới là người ngoại tình. Nếu biết được, Tiểu Vũ nhất định sẽ khinh thường cô đi.

Hàn Hạo Vũ thấy bộ dáng xoắn xuýt của cô, cũng không có ép, mãi cho đến khi cô khóc đến mệt, ngủ ở trong lòng hắn.

Cô gái ở trong ngực hắn thân thể ấm áp, như nhận nhiệt độ từ cô, thân nhiệt hắn cũng tăng lên.

Hàn Hạo Vũ lấy khăn lau hết nước mắt trên mặt Ngu Ái, sau đó lại cẩn thận ôm cô đặt lên giường.

Hắn gọi cho Lý ca, muốn đem công việc của một tuần huỷ bỏ hêt.

Lý ca có gọi cho hắn mấy cuộc gọi, nhưng Hàn Hạo Vũ đến một cái cũng không nhận, trực tiếp tắt nguồn.

—----- Đừng lo lắng, sống thảnh thơi có lợi cho cuộc đời—---------------

Mấy ngày nay, Ứng Nghi đều đợi Ngu Ái gọi điện cho mình. Đáng tiếc không có, đến một cái tin nhắn cũng không có nốt.

Hắn nhìn điện thoại, tâm không ngừng trùng xuống, cô ấy đến một chút kiên trì cũng không có sao? (Ủa gì z chèn???)

Chỉ cần cô cắt đứt quan hệ với người đàn ông kia, hắn cũng sẽ...

"A." Ứng Nghi tự giễu một tiếng, hắn đang suy nghĩ cái gì đây? Nếu Ái Ái đoạn tuyệt quan hệ với người đàn ông kia, bên phía Chu Tuệ sẽ phải làm thế nào?

Còn có đứa bé...

Ứng Nghi bực bội gãi đầu, hắn thật sự không muốn đối mặt với cái thai trong bụng của Chu Tuệ. Sự tình hiện tại đã chuyển biến sai lệch đến mức hắn không biết phải làm thế nào nữa.

Mặc Nghị Hàn nhìn bàn làm việc bên cạnh trống rỗng thì nổi giận đùng đùng.

Thật tốt nha! Đến một cái tin tức cũng không có, điện thoại cũng không tiếp, công ty cũng không đến, trực tiếp bỏ việc! Lá gan của Ngu Ái lớn quá rồi!

"Tiểu Vũ, đồ ngốc này, cậu lại thua rồi!" Ngu Ái bỏ máy chơi game xuống, khoe với hắn: "Tớ lại thắng rồi!"

"Tôi nhiều năm rồi không chơi lại, có thể là có chút lạ tay. Chơi lại đi, tôi nhât định sẽ thắng cậu!"

"Đã mấy ván rồi, là do cậu ngốc thôi!" Hiện tại, Ngu ÁI đã khoẻ hoàn toàn, tâm trạng so với lúc trước cũng tốt hơn rất nhiều.

Mấy ngày nay, Hàn Hạo Vũ đến một bước cũng không rời, một mực ở lại chăm sóc cho cô.

Ngu Ái cảm thán: "Không nghĩ tới nhiều năm vậy rồi, trò chơi này còn được bảo quản tốt như vậy."

Đây là máy chơi game mà bọn họ chơi từ khi học cấp hai. Nhớ lại lúc đó, mỗi khi tan học, Hàn Hạo Vũ đều lôi kéo Ngu Ái đi chơi game.

Ngu phụ Ngu mẫu lại bận việc, trong nhà lại không có hai, liền trở thành thiên đường vui chơi của hai đứa bé. Bọn họ đã rất nhiều năm rồi không cùng nhau chơi game như vậy.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv