"Không phải... Không phải như thế."
Ứng Nghi không thèm nhìn lại quay đầu bỏ đi, chỉ chừa Ngu Ái một mình trong lòng khóc đến thương tâm.
[Chủ nhân, được rồi đó, hắn đã đi xa rồi.]
001 thầm cảm thán chủ nhân nhà nó không hổ là nhiệm vụ giả cấp vương bài, kỹ thuật diễn không hề kém ảnh hậu nha, biểu tình này nữa, chậc chậc.
Ngu Ái lau nước mắt, đứng dậy: "Lần sau có thể đổi thiết lập nhân vật cho tôi được không? Cứ khóc mãi tốn nước mắt quá."
Ngu Ái mở chốt cửa, chuẩn bị đi ra ngoài.
[Chủ nhân, ngài ra ngoài làm gì nha? Còn phải đuổi theo Ứng Nghi sao?]
Ngu Ái: "Đi câu cá tiếp theo thôi."
—--------- Ahihi, đồ ngốc—----------------
Lúc Hàn Hạo Vũ nhận được cuộc gọi của bảo an ở dưới lầu, thì hắn đã chuẩn bị nghỉ ngơi rồi. Bảo an nói là có một cô gái đã ngồi ở cổng tiểu khu rất lâu rồi cũng chưa đi, cũng không có đập cửa, chỉ là bạn của hắn.
Hàn Hạo Vũ mặc quần áo đi xuống, còn nghĩ là Chu Tuệ đến tìm hắn.
Hắn thấy một cô gái mặc quần áo ngủ, chân đi dép lê, cả người cuộn tròn ở một góc tường.
"Sao không gọi cho tôi?" Hắn nhớ rõ Chu Tuệ có thói quen đập cửa mỗi khi đến đây.
Cô gái ngẩng đầu, đôi mặt đỏ rực tràn ngập nước mắt, đến cả khuôn mặt cũng đều là nước mắt.
"Ngu Ái?" Hàn Hạo Vũ kinh ngạc.
Ngu Ái đứng dậy, bởi vì ngồi xổm một lúc lâu nên khí huyết không thông, cẳng chân tê rần, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất.
Hàn Hạo Vũ vội vàng đỡ lấy cô.
"Cảm ơn cậu."
Giọng điệu của Ngu Ái yếu ớt, còn có chút nghẹn ngào.
"Cậu khóc bao lâu rồi? Khóc đến nỗi giọng cũng thay đổi." Hàn Hạo Vũ trào phúng nói: "Lại cãi nhau phải không?"
Lúc trước không phải hai người vẫn hoà thuận sao?
"Tình cảm của cậu với Ứng Nghi thật không tốt nha."
Một trận gió lạnh thổi qua, Ngu Ái che lại cơ thể đang run rẩy vì lạnh.
Bây giờ đã là cuối thu, mà cô chỉ mặc phong phanh một cái áo ngủ. Hàn Hạo Vũ nhíu mày, đem áo khoác cởi ra phủ lên người Ngu Ái.
"Sao lại mặc thế này chạy tới đây? Ứng Nghi đuổi cậu ra khỏi nhà đúng không?"
Nước mắt của Ngu Ái không ngăn được lại bắt đầu chảy xuống. Hàn Hạo Vũ lại sợ hắn nói sai, đôi mắt của Ngu Ái đã khóc đến mức sưng đỏ lên.
"Được rồi, đừng khóc nữa, trước hết cứ đi lên nhà đã." Sau khi Hàn Hạo Vũ cởi áo khoác ra thì cảm thấy có chút lạnh.
Thật không biết cô gái này đã ở chỗ lạnh lẽo này được bao lâu rồi.
Chân Ngu Ái không kiềm được mà lảo đảo.
Từ cổng tiểu khu đến nhà hắn còn một đoạn đường nữa, Hàn Hạo Vũ không kiên nhẫn bế thốc Ngu Ái lên.
"Thật phiền phức!"
Ngu Ái ôm lấy cổ của Hằn Hạo Vũ, thấp giọng nói một câu: "Cảm ơn cậu."
Hơi thở của cô gái phả vào hầu kết của hắn, một mùi hương quen thuộc xông vào mũi, hầu kết Hàn Hạo Vũ lăn lộn, cổ có một chút run.
"Làm sao thế? Cậu lạnh à?" Ngu Ái ôm lấy cổ hắn, tay có chút hoạt động: "Tớ lạnh quá."
Cô ở ngoài này lâu như vậy, da đã lạnh băng rồi, cùng với nhiệt độ trên người Hàn Hạo Vũ có chút đối lập.
Hàn Hạo Vũ ôm chặt Ngu Ái: "Đừng ngã xuống."
Thân thể cô gái thuận thế dán lên người hắn. Lúc này hắn mới phát hiện có gì đó không đúng.
Trước lồng ngực hắn cảm nhận được có hai thứ mềm mềm, cô ấy thế mà không mặc nội y cứ thế mà chạy ra đây?
Cô không biết nguy hiểm là gì à? Nửa đêm mặc thành thế này, cứ thế mà chạy ra ngoài đường.
Nếu hôm nay hắn không có ở nhà, cô ấy chẳng lẽ muốn ở bên ngoài nghe gió thổi cả đêm?
Chẳng may gặp phải du côn lưu manh thì làm thế nào bây giờ?
Không đợi Hàn Hạo Vũ chỉ trích, hắn phát hiện cô gái trong lòng đã ngủ mất rồi.
Lúc mà hắn đem Ngu Ái đặt ở trên giường mới phát hiện thân thể cô nóng bỏng, khác hoàn toàn với cơ thể lạnh băng ban nãy.
Khuôn mặt nhỏ bé thanh tú vì bị sốt cao mà đỏ ứng, yếu ớt đến mức chọc người đau lòng.
"Chết tiệt!" Thế mà lại sốt!
Hàn Hạo Vũ bất đắc dĩ đi tìm thuốc cảm tới đây, đút cho Ngu Ái uống.
Cô gái mơ mơ màng màng nói mê sảng.
"Tiểu Vũ."
Hàn Hạo Vũ cúi đầu cẩn thận nghe từng câu mà cô nói, trái tim trong ngực cũng mềm nhũn ra.
"Đừng sợ. Tiểu Vũ, đừng sợ."
Hàn Hạo Vũ sờ khuôn mặt nóng bỏng của cô, trong mắt là cảm xúc mà người ta không hiểu được.
Cô gái này từ nhỏ đã là con nhà người ta, mà hắn lại là tiểu tổ tông chuyên phá làng phá xóm.
Hắn vẫn còn nhớ lúc trước có một thời gian đặc biệt ghét Ngu Ái, luôn tìm cách trêu chọc cô ấy, khi dễ cô ấy. Nhưng cô ngốc này không để tâm, giống như không thể tức giận vậy.
Rất thành thật nghe lời, nói cô ấy làm gì cô ấy cũng làm.
Hàn Hạo Vũ từ nhỏ đã thích nghịch ngợm gây sợ, có lúc cùng bạn bè trong tiểu khu đá bóng làm vỡ nát kính thuỷ tinh nhà người ta.
Con chó lớn từ bên trong bị chấn kinh lập tức lao ra cắn cẳng chân hắn. Lúc đấy hắn mới có sau tuổi, không có tính kiên nhẫn như bây giờ, bị doạ đến khóc thật to.
Lúc ấy, tất cả mọi người đều sợ hãi, mà cái cô ngốc bị hắn ghét bỏ kia lại chạy tới, không biết lấy cây chổi từ chỗ nào mà đuổi đánh con chó lớn kia.
Chờ cha mẹ Hàn Hạo Vũ tới đều bị doạ cho sợ hãi, sau đó đưa Hàn Hạo Vũ tới bệnh viện tiêm vacxin ngừa bệnh dại, Ngu Ái khóc lóc không muốn để hắn đi, lúc đuổi chó thì dũng cảm như thế, thấy hắn bị thương thì lại khóc lóc sướt mướt.
Quả nhiên là đồ ngu ngốc.
Buổi tối, vết thương bị cảm nhiễm, hắn bị sốt cao. Lúc mơ mơ màng màng, hắn cảm nhận được một bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay hắn, bảo hắn đừng sợ.
Mười mấy năm sau quan hệ của bọn họ vẫn luôn rất tốt, chỉ sau khi Ứng Nghi xuất hiện mới dần dần xa cách.
"Ha." Hàn Hạo Vũ cười nhạo một tiếng, con bé ngốc này vẫn dễ lừa như hồi nhỏ.
Hắn chỉ tuỳ tiện nói muốn làm bạn với cô, cô liền liều mạng dùng chổi liều mạng với con chó lớn, từ nhỏ đến lớn đều bị hắn lừa đến xoay vòng vòng.
Bây giờ đã lớn thế này rồi cũng không thông minh thêm chút nào, xứng đáng bị đàn ông lừa, buổi tối lạnh thế này quần áo cũng chưa kịp mặc đã bị đuổi ra khỏi cửa.
Trong thời gian quan hệ của hắn và Ngu Ái xa cách, đa số thời gian ở chung của hai người đều là Ngu Ái chủ động tới tìm Hàn Hạo Vũ.
Trong bóng đêm mơ hồ, trước khi Ngu Ái chậm rãi chìm vào giấc ngủ thì nghe được một câu: "Ánh mắt chọn đàn ông của cậu thật kém cỏi!"
Hàn Hạo Vũ tuy miệng nói ghét bỏ, nhưng vẫn ở bên cạnh trông coi Ngu Ái cả một đêm.
Chờ buổi sáng cô tỉnh dậy, nhìn điểm hảo cảm màu xanh trên đầu Hàn Hạo Vũ có sự biến hoá, khoé miệng gợi lên.
"Cậu cười ngốc gì vậy?" Hàn Hạo Vũ thấy việc đầu tiên sau khi Ngu Ái tỉnh dậy là nhìn hắn cười ngây ngô, hắn sờ trán Ngu Ái: "Không phải cái đầu này bị sốt hỏng rồi chứ?"
Tay chạm vào trán, cảm nhận không còn nóng như ngày hôm qua: "Có chút ổn rồi."
"Ừm!" Ngu Ái cười gật đầu, thanh âm vui vẻ.
"Cậu vui thế làm gì?"
"Bởi vì tớ biết Tiểu Vũ quả nhiên quan tâm tớ." Nụ cười càng khoa trương.
Thế này có gì mà vui vẻ chứ? Hàn Hạo Vũ hỏi: "Cậu không phải là cố ý ở bên ngoài chịu gió lạnh chứ?"
Làm mình bị cảm rồi tới tìm hắn?
"Cậu nghĩ cái gì vậy? Sao lại tự luyến như thế?" Đúng rồi, nó đó! Chẳng qua lúc cô bị sốt là 001 tăng nhiệt độ cơ thể của cô lên, tuy hơi khó chịu, nhưng ngủ rất ngon.
Hàn Hạo Vũ đột nhiên nhớ tới lúc đó Ngu Ái cái gì cũng không mang, còn có bộ dáng đáng thương kia, cô không cần phải đem mình lăn lộn đến bệnh. Dù có bệnh đi chăng nữa cũng là tìm Ứng Nghi cầu đau lòng, tìm hắn làm gì?
Nghĩ như vậy, sắc mặt Hàn Hạo Vũ lạnh đi, đỉnh đầu màu xanh hiện số -50, lại biến thành -55.
"Tôi đi làm đồ ăn cho cậu." Nam nhân đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.
001 phun tào: [Đúng là cái đồ gió mưa thất thường!]
Ngu Ái cười cười: "Còn tốt nha."
Giá trị hảo cảm của Hàn Hạo VŨ giống gió vậy, mơ mơ hồ hồ, luc lên lúc xuống, điều này chứng tỏ nội tâm dao động rất lớn, dao động càng lớn mới càng để tâm.
Ngu Ái xốc chăn lên, xuống giường đi ra ngoài.
"Tiểu Vũ, muốn hỗ trợ không?"
Hàn Hạo Vũ quay đầu lại, thấy cô đến giày cũng chưa xỏ vào, đi chân trần đến đây, mày nhăn lại: "Sao cậu lại đi ra ngoài?"