Tôi Yêu Người Như Người Yêu Tôi

Chương 14: Làm hòa



Mèo Tới nằm ở trên đùi Chu Phóng, phơi ngửa cái bụng ra cho hắn nhìn, hai chân trước quơ quơ vẫy vẫy mong chờ hắn mau tới chơi đùa với nó.

Chu Phóng vừa vuốt ve cậu con cưng vừa hỏi: “Quan Cố từng đánh con à?”

Mèo Tới: “…..”

Chu Phóng lại hỏi tiếp: “Là anh ta ném con ra ban công nên con mới cào mặt ảnh đúng không?”

“Meo meooo….” Mèo Tới kéo dài tiếng kêu như đang làm nũng.

“Con trai, nghiêm túc một chút!”

“Meo.”

“Ba có nên hỏi thẳng anh ấy không?” Chu Phóng chân thành hỏi ý kiến của cậu con cưng đang uốn éo trên đùi mình.

Mèo Tới: “…..”

“Con mẹ nó, anh ta đúng là đồ xấu xa mà.”

Mèo Tới: “…..”

Chu Phóng vẫn bực bội xả tiếp: “Đến con mà Quan Cố còn không thích thì làm sao có thể thích ba được?”

Mèo Tới: “…..”

“Vậy tại sao Quan Cố còn muốn dụ ba lăn giường cùng anh ta chứ?” Chu Phóng vẫn không ngừng càu nhàu.

Mèo Tới: “Meooo…”

“Đồ trai thẳng chết tiệt!”

Tên-trai-thẳng Quan Cố đó đã đùa giỡn hắn đúng không? Có phải không? Rốt cuộc là thật hay không hả?

Chu Phóng thà rằng những ngày đẹp đẽ kia chỉ là một giấc mộng xuân xa hoa trong ảo tưởng của hắn, chứ chẳng muốn tin rằng Quan Cố chỉ đang đùa giỡn mình. Nếu anh là người như vậy thật thì chín năm hắn thích anh đắm đuối si mê đến thế xem như vứt hết cho chó ăn rồi còn gì.

Trong lúc nhất thời hắn cảm thấy lòng mình như mọc rêu xanh vậy, âm u tăm tối, không thể thấy được mặt trời ở đâu luôn.

Mèo Tới không biết ba mình đang rầu, vẫn vô tâm vui vẻ chơi đùa ở bên cạnh, cuộn tròn người lại đuổi theo cái đuôi xinh xinh miết. Chu Phóng đang ngồi đó nhắm mắt suy nghĩ thì ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ ‘cộc cộc cộc’.

Hắn không muốn gặp Quan Cố lúc này, nhưng anh lại đến tìm hắn.

Vẻ mặt Chu Phóng lạnh tanh: “Anh lên đây làm gì?” Hắn ngăn Quan Cố trước cửa chứ không cho anh vào nhà.

“Anh muốn làm hòa với em.”

“Cút đi!”

Quan Cố khẽ dịu giọng: “Em để anh vào nhà đi, đứng bên ngoài nói chuyện sẽ làm phiền hàng xóm lắm.”

Chu Phóng nghĩ thầm, lúc anh nhốt con trai tôi ra ban công sao không giỏi nói là sẽ làm phiền mấy nhà bên cạnh đi.

Quan Cố càng đẩy cửa, hắn càng cố khép không cho anh vào. Quan Cố nhíu mày khó chịu, ánh mắt Chu Phóng còn tệ hơn, tràn đầy ghét bỏ.

Bỗng nhiên Quan Cố nhảy tới trước một bước, chóp mũi anh dán lên mặt Chu Phóng khiến hắn giật mình theo bản năng lùi một bước, tóc gáy thiếu điều dựng thẳng cả lên.

Quan Cố thuận thế tiến vào trong, xoay người đóng cửa cái rầm. Chu Phóng không bảo vệ được cửa nhà lại còn thua ‘địch’ về khí thế nên sắc mặt hắn hiện giờ vô cùng khó coi.

Anh nhìn hắn chăm chú một lát mới khẽ di chuyển ánh mắt: “Cưng à, chúng ta làm hòa đi có được không?”

Chu Phóng vẫn kiên quyết như đinh đóng cột, từ chối trò chuyện với anh.

“Hai ngày nay em đã dỗi đủ rồi, còn giận nữa sẽ giống như thời học sinh mất, làm vậy cũng đâu có ý nghĩa gì, phải không?” Anh cố thuyết phục hắn, nhưng Chu Phóng vẫn không nói tiếng nào.

Vẻ mặt Quan Cố tràn đầy sự bất đắc dĩ: “Em nghe anh giải thích một chút nhé!”

“Không nghe!”

Quan Cố vẫn tiếp tục nói: “Trong điện thoại có một thứ anh không thể cho em xem được.”

Chu Phóng dựng thẳng lông mày: “Cái gì vậy?”

Quan Cố nhướng mày hỏi ngược lại: “Chẳng phải em không muốn nghe sao?”

Chu Phóng cả giận gắt: “Tôi không thèm nghe. Anh cũng đừng có nói!”

Quan Cố đương nhiên không nghe theo lời hắn mà lái câu chuyện về đúng chủ đề: “Gần đây anh có liên hệ với Diêu Bối Bối vài lần, sợ em thấy sẽ nghĩ nhiều thôi.”

Chu Phóng: “…”

Quan Cố nghiêm túc giải thích: “Không phải kiểu ‘tình cũ không rủ cũng tới’ như em nghĩ đâu, anh và cô ấy chỉ là bạn bè bình thường thôi. Đợt này Diêu Bối Bối đang viết luận văn tốt nghiệp nên muốn tìm anh thảo luận vấn đề chuyên môn một chút ấy mà.”

Bạn gái trước đây của Quan Cố đang học tiến sĩ cùng chuyên ngành với anh, chuyện này thì Chu Phóng biết.

Quan Cố nói tiếp: “Ngày đó em hơi nhạy cảm, lại thêm anh cũng quá nóng nảy. Kỳ thật việc này nhỏ xíu xiu, đâu đáng để chúng ta giận nhau. Không tin em cứ kiểm tra điện thoại của anh đi.”

Quan Cố nhanh chóng móc di động ra đưa Chu Phóng nhưng hắn không thèm nhận. Anh vẫn cố nhét vào tay hắn: “Thật đó, anh không nói dối em đâu.”

Chu Phóng nhịn không được liếc mắt qua nhìn anh. Đôi mắt của anh sáng lấp lánh đong đầy tình ý, nhẹ giọng thủ thỉ: “Chu Phóng, anh tuyệt đối sẽ không nói dối em.”

Chu Phóng chớp mắt, góc khuất u tối trong lòng ban nãy thoáng chốc đã bay biến sạch, lộ ra trái tim bừng bừng sức sống, lại liều mạng đập rất nhanh, ‘thình thịch thình thịch’ nghe rõ từng tiếng như đang cố sức kêu gào hai chữ Quan Cố.

Tên tiểu yêu tinh Quan Cố này!!!

Hắn một bên mắng anh khí thế, một bên thì đã bị người con trai trước mặt này câu mất hồn đến vứt bỏ luôn lý trí rồi.

Hắn cảm thấy Quan Cố có khả năng thật sự thích mình, tuy rằng phán đoán này chẳng có tí căn cứ nào, nhưng chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ khiến hắn vui phát điên lên được.

“Lại đây!” Chu Phóng ngoắc ngoắc tay.

Quan Cố: “???”

Chu Phóng tiếp tục ngoắc: “Bảo anh lại đây cơ mà.”

Quan Cố nghe lời xích lại gần, Chu Phóng liền nắm lấy vạt áo hung hăng kéo anh sát vào rồi nhanh chóng hôn lên môi anh.

Người dạy vỡ lòng lớp ‘hôn lưỡi’ cho hắn là Quan Cố, thầy thì dạy rất tốt, học trò lại chẳng học hành tử tế, rất nhanh đã bị thầy Quan đảo ngược tình thế rồi.

Không chỉ hôn môi, mà hắn còn hôn một lượt cả lỗ tai và khắp mặt anh. Lúc trước tuy hắn chỉ có thể nằm dưới, nhưng gần như hắn đã sờ cả người anh từ đầu đến chân luôn rồi. Làn da Quan Cố đẹp cực kỳ, bóng loáng mượt mà, không chỉ da mặt mà toàn thân đều như thế. Chu Phóng thích vô cùng. Hôm nay hắn không muốn đơn giản như mọi lần, hắn muốn nhiều hơn chút nữa, nhiều thật nhiều.

Chu Phóng bị những hồi tưởng của mình kích thích dục vọng đến nỗi cậu em cũng muốn ngóc đầu, nhưng rất nhanh sự nhiệt tình này đã bị dập tắt mất, bởi vì hắn vô tình chạm phải cằm của Quan Cố. Nơi đó vẫn còn ba vết mài nổi hằn lên do Mèo Tới cào.

Đang hôn say sưa thì Quan Cỗ bỗng nhận ra sự biến hóa của hắn, anh dán sát môi mình gần môi Chu Phóng rồi khẽ hỏi: “Làm sao vậy?”

Khoảng cách của hai người gần như vậy khiến Chu Phóng lần đầu thấy được ẩn bên trong hàng lông mày bên trái của anh có một nốt ruồi be bé, màu sắc rất nhạt. Lông mày Quan Cố vốn khá đậm, thành ra nếu không phải dựa sát vào nhau như này thì không có cách nào thấy được nốt ruồi đó, đến Chu Phóng thân thiết với anh là thế mà chín năm qua vẫn chưa phát hiện bao giờ. Bỗng dưng hắn nghĩ, xem ra mình cũng không phải hiểu biết quá rõ ràng về anh.

Hắn nhìn chằm chằm nốt ruồi kia một lúc rồi hỏi: “Anh có thích con trai em không?”

Quan Cố vô cùng ngạc nhiên: “Đương nhiên rất thích, sao tự nhiên em lại hỏi như vậy?”

Chu Phóng nhích dần ra khỏi người anh, hắn thấy giọng điệu của anh không phải đang giả vờ nên lại chất vấn tiếp: “Vậy vì sao anh nhốt nó ra ngoài ban công?”

Hắn nhạy bén cảm giác được hô hấp Quan Cố phút chốc khựng lại. Nhưng rất nhanh, anh đã trả lời câu hỏi của hắn: “Mèo Tới không nghe lời nên anh phạt nó chút thôi.”

Chu Phóng không tin: “Ngưng điêu đi, con trai em rất ngoan, trừ việc thích leo lên giường ngủ thì nó còn không nghe lời chỗ nào nữa chứ?”

“Em không biết đó thôi, nó chui vào tủ quần áo cào hư hết mấy cái cà vạt bằng tơ tằm của hai đứa mình, đã vậy không chỉ thường xuyên ăn vụng mà còn lén uống nước trong bồn cầu nữa, móng vuốt dơ nhưng vẫn thích nhảy lên giường nằm, anh dạy mãi mà nó không chịu sửa.”

Quan Cố cáo trạng một loạt hành vi xấu mà Mèo Tới đã gây ra, cuối cùng còn chốt lại một câu: “Cũng do em chiều nó quá riết hư.”

Chu Phóng: “…”

Thú thật, khăn quàng cổ bằng lông dê của Chu Phóng cũng bị cậu con trai cưng này cào thành cái giẻ lau. Hắn không có hứng thú chơi hoa, nhưng mẹ hắn thì rất thích. Lý do trước kia bà không thích Mèo Tới chủ yếu cũng vì nó thường xuyên phá nát mấy bông hoa bà chăm. Mèo Tới cũng thường xuyên ngồi xổm bên bồn cầu nghịch nước trong đó, nghịch đã còn ngồi luôn đó liếm móng vuốt, liếm xong sẽ thích chơi giỡn cùng Chu Phóng, cái chính là ba nó không chê con trai cưng, cứ để mặc nó đùa thoải mái. Về phần cái giường, nói đúng ra là Mèo Tới hào phóng cho phép hắn lên ngủ cùng nó thì đúng hơn.

Hắn quay đầu qua nhìn ghế sô pha, tiểu tổ tông kia vốn đang ngủ ở đó chẳng biết đã chạy đi đâu rồi.

Quan Cố chậm rãi bảo: “Nếu em cảm thấy nó làm vậy vẫn ổn thì sau này anh sẽ không quản việc đó nữa.”

Chu Phóng xấu hổ chẳng ngẩng đầu lên nổi, quả là gia môn bất hạnh, nuôi phải cậu con giời toàn gây chuyện thất vọng cho hắn không mà.

Trời cũng đã chập tối, không sớm không muộn, vừa vặn thích hợp để lăn giường. Chu Phóng nói muốn nằm ở trên, hiển nhiên Quan Cố không chịu. Chu đại minh tinh càu nhàu vài câu cho sướng miệng rồi rốt cuộc cũng phải nhường theo ý của anh.

Bầu không khí chiến tranh lạnh của hai kẻ ngốc nghếch này cuối cùng cũng đã tốt đẹp trở lại.



Một tuần trôi qua rất nhanh, bộ phim mới của Chu Phóng đã bắt đầu tiến vào giai đoạn chính thức, hắn phải khởi hành đi đến trường quay Hoành Điếm.

Mèo Tới và Quan Cố đã khôi phục quan hệ cha con hòa thuận trở lại như ban đầu. Trước khi đi, Chu Phóng ôm nó lên dặn dò ở nhà phải nghe lời Quan Cố, anh cũng bày tỏ nhượng bộ một bước: “Nếu nó lại gây chuyện, anh sẽ đổi sang dùng phương thức giáo dục nhẹ nhàng hơn.”

Quan Cố bế Mèo Tới ra tận cửa thang máy để tiễn Chu Phóng đi, còn cầm chân trước của nó vẫy vẫy như muốn hô to tạm biệt hắn. Trong lòng Chu Phóng nổi lên một dòng nước ngọt ngào không sao diễn tả nổi.

Mấy giờ sau hắn đã tới Hoành Điếm.

Vừa xuống máy bay Tiểu An đã nhận được cuộc gọi đến từ công ty, nghe xong vẻ mặt cậu nhóc tràn đầy hào hứng: “Anh, trên trời rớt xuống khối banh nhân thịt to oạch rồi anh ạ.”

Chu Phóng: “???”

Tiểu An vui vẻ nói tiếp: “Là phim mới của đạo diễn Trần Hành Chi mời anh đi casting vai nam thứ đó.”

Vị đạo diễn này năm ngoái có một tác phẩm được đề cử tại lễ trao giải điện ảnh quốc tế, tuy rằng cuối cùng không được giải nhưng trở thành đạo diễn duy nhất trong nước được nêu danh thì đã không tồi lắm rồi.

Tiểu An cực kỳ hưng phấn: “Công ty vừa bảo lần này đạo diễn Trần còn mời biên kịch vàng Lý Tranh cùng hợp tác đó anh, hai vị ấy liên thủ, danh tiếng phòng vé không thể nào kém nổi rồi. Nếu anh có thể thử vai nam thứ thành công thì tốt quá, chúng ta có thể…”

Chu Phóng cắt ngang lời cậu nhóc: “Cậu nói biên kịch là Lý Tranh à?”

Tiểu An dùng sức gật đầu, vẻ vui sướng trên mặt không thể nào kiềm nổi. Chu Phóng lại cảm giác không ổn tí nào.

Hắn và đạo diễn Trần vốn không quen biết, hắn cũng chưa từng có danh tiếng gì ở lĩnh vực điện ảnh, hơn nữa, thành tích của hắn làm sao đủ khiến cho đạo diễn lớn người ta chú ý đến, dựa vào cái gì mà lấy được cơ hội tham gia casting lần này vậy?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv