Tôi Yêu Người Như Người Yêu Tôi

Chương 13: Mèo Tới bị ngược đãi



Sau khi tạm biệt Giản Ninh Xuyên, Chu Phóng liền xuống hầm lấy xe nhưng ngồi lên hồi lâu mà mãi vẫn chưa lái đi, hắn còn đang bận cân nhắc xem chiều nay nên ăn cơm ở đâu bây giờ. Đúng lúc này điện thoại đặt trước mặt bỗng vang lên tiếng chuông nhắc có tin nhắn weixin.

Lại là cậu Tiểu Trang kia: “Chồng yêu ơi, anh ăn cơm chưa vậy?”

Không ngày nào Chu Phóng không nhận được ba bốn tin nhắn của cậu ta, nhưng sau khi từ Trường Sa trở về hắn vẫn chưa trả lời cậu thêm một lần nào nữa. Thế mà người tên Tiểu Trang này vẫn cực kỳ kiên nhẫn đều đặn gửi tin mỗi ngày, hôm nay lại nhắn thêm liên tiếp mấy tin rồi đây.

Tiểu Trang: “Hôm nay tâm trạng em tệ vô cùng.”

Tiểu Trang: “Em rất nhớ anh.”

Tiểu Trang: “Những lúc như này em cực kỳ muốn được ôm anh một cái, em còn muốn hôn anh, còn muốn làm cả chuyện kia kia với anh nữa cơ.”

Tiểu Trang: “Nhắc mới nói, em vẫn chưa làm bao giờ đâu, nghe người ta bảo sẽ thích lắm, chẳng biết có phải thật không anh ha?”

Tiểu Trang: “Chồng ơi, anh đã từng làm công với ai chưaaaa?”

Đương! Nhiên! Chưa! Từng! Thế nên tâm tình của Chu Phóng lúc này cũng chẳng hề vui vẻ tẹo nào!

Cậu Tiểu Trang kia vẫn tiếp tục nhắn: “Mà nếu có cũng không sao, em sẽ không quan tâm đến việc đấy đâu.”

Tiểu Trang: “Nhưng mà, uhm… anh, anh thích tư thế nào nhất vậy hả chồng?”

Tiểu Trang: “Em đã từng xem qua phim Gà Vàng rồi, em thấy ấn tượng tư thế đi vào từ phía sau nhất, mà hình như những tiểu thụ khác đều đặc biệt thích kiểu này thì phải.”

Tiểu Trang: “Chồng à, anh có thích như vậy không?”

Tiểu Trang: “Chồng ơi, em….”

Tiểu Trang: “Chúng ta gặp nhau đi!”

Tiểu Trang: “Em biết anh đang ở đâu mà.”

Tiểu Trang: “Em đi tìm anh có được không?”

Tài khoản weixin của cậu Tiểu Trang này có thể được trợ lý của Chu Phóng thêm vào điện thoại thì ắt hẳn quá nửa cậu ta là người của bên truyền thông hoặc một công ty giải trí nào đó, ở trong vòng công việc này mà cố ý hỏi thăm địa chỉ của Chu Phóng thì cũng không phải việc khó gì.

Nhìn giọng điệu nhắn tin của cậu ta xem, có vẻ là quyết tâm muốn tìm đến tận cửa nhà hắn thật rồi.

Chu Phóng nghe vậy thấy hơi nhức đầu bèn hiếm hoi mà chịu trả lời tin nhắn của cậu ta: “Cút đi, cậu mà dám đến tìm đừng trách người trong nhà tôi đánh chết cậu đó!”

Tiểu Trang: “Chồng yêu!”

Tiểu Trang: “CHỒNG YÊU!!!”

Tiểu Trang: “Rốt cuộc anh cũng chịu đáp lại lời em rồi, vui chết đi được mất!”

Tiểu Trang: “Em đùa anh thôi, nếu không được anh đồng ý sao em nỡ đến nhà quấy rầy anh chứ?”

Tiểu Trang: “Anh vẫn đang ở bên ngoài à? Chồng ơi, anh đang làm gì thế?”

Chu Phóng: “Chuẩn bị ăn cơm.”

Tiểu Trang: “Anh tính ăn cái gì, ăn với ai vậy?”

Chu Phóng nhắn đại: “Ăn KFC cùng với mẹ tôi.”

Tiểu Trang: “Anh đang gạt em.”

Tiểu Trang: “Em đã từng xem anh trả lời phỏng vấn rồi, em biết anh chưa bao giờ thích mấy thức ăn nhanh như KFC đâu. Hơn nữa, quan hệ của anh và mẹ vốn không tốt cơ mà.”

Chu Phóng nhìn chằm chằm tin nhắn vừa mới được gửi qua.

“Không thích đồ ăn nhanh”, chuyện này đúng là hắn đã từng trả lời phỏng vấn không chỉ một lần.

Nhưng “mối quan hệ của anh và mẹ vốn không tốt” thì hắn chưa bao giờ nói công khai với giới truyền thông, mà ngay cả bạn bè thân thiết biết được điều này cũng ít cực.

Tiểu Trang lại tiếp tục nhắn qua: “Chồng yêu, anh đâu rồi?”

Tiểu Trang: “Vậy thôi anh đi ăn đi, em không quấy rầy anh nữa đâu.”

Tiểu Trang: “Moa moa taz, yêu anh ♥‿♥”

Chu Phóng cảm thấy nghi ngờ cực kỳ bèn lục lại nhật ký trò chuyện với cậu nhóc Tiểu Trang này, trong đó có rất nhiều ảnh chụp mà cậu ta hay gửi qua máy hắn. Lần đầu tiên Chu Phóng mở hình ra mà nghiêm túc cẩn thận xem kỹ đến vậy, thế nhưng gương mặt của cậu ấy chẳng có xíu nào quen thuộc, hơn nữa cũng không có dấu vết từng phẫu thuật thẩm mỹ. Nhìn tới nhìn lui cuối cùng hắn đành phải kết luận là mình chưa từng gặp qua Tiểu Trang, nhưng nếu vậy sao người kia lại có thể biết được quan hệ giữa mẹ con hắn vốn không hòa thuận cơ chứ?

Chu Phóng nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng hoài nghi hẳn là nhân viên công tác bên mình có người nhiều chuyện, không quản được miệng mà đã lén lút truyền việc tư của hắn ra ngoài rồi.

Chỉ có một mình nên Chu Phóng cũng không muốn đi đâu ăn, hắn định bụng về rồi sẽ gọi người giao hàng tới bèn trực tiếp lái xe từ khách sạn về thẳng nhà.

Lúc về tới chung cư, đang đợi thang máy xuống thì gặp được nhân viên ở phòng quản lý đang cầm một bao dụng cụ trong tay, chắc là phải lên nhà nào hỗ trợ sửa chữa cái gì rồi. Nhìn thấy hắn, anh chàng nọ nhiệt tình chào hỏi: “Chào buổi tối, anh Chu.”

Chu Phóng gật đầu chào lại xong thì không nói gì thêm nữa, vẻ mặt hắn không biểu hiện gì, chỉ đứng dựa một bên nhìn những con số trên biển báo thang máy đang nhảy nhót xuống thấp dần. Càng gần tới nhà, hắn nghĩ đến tên-trai-thẳng Quan Cố kia lại càng thấy sầu. Hắn vừa thấy rất nhớ, rất muốn gặp anh; lại vừa có cảm giác chán nản chỉ muốn chấm dứt mối quan hệ của bọn họ. Rõ ràng cả hai đã làm chuyện thân mật nhất với nhau rồi nhưng chẳng hiểu sao hắn luôn thấy Quan Cố ngày càng cách xa hắn hơn.

Anh chàng nhân viên nhìn nhìn Chu Phóng rồi hỏi: “Anh Chu à, có phải anh đang nuôi một con mèo không?”

Chu Phóng đang không có tâm trạng muốn tán gẫu tí nào với người lạ bèn đáp lại ngắn gọn: “Đúng vậy.”

Anh chàng nọ hơi ngại nhưng vẫn cố nghiêm túc nói tiếp: “Chuyện là như vầy, mấy hôm trước có một chủ nhà gọi điện thoại xuống phòng quản lý trách cứ tụi em, bảo là họ thường hay nghe tiếng mèo của anh đứng ngoài ban công kêu khiến mấy con chó được nuôi ở lầu trên sủa theo, ầm ĩ suốt cả đêm.”

Khi bọn họ đang trò chuyện thì thang máy rốt cuộc cũng tới, anh chàng nhân viên vừa đi vào vừa tiếp tục câu chuyện đang dang dở: “Kỳ thật chuyện này cũng không phải việc quan trọng gì, nhưng hôm nay tiện gặp mặt anh Chu nên em tính hỏi anh luôn. Hình như mèo của anh chưa bị thiến phải không? Nó kêu nhiều như vậy mà anh cứ ném nó ra ban công không phải là cách hay đâu, em đoán hẳn là đến kỳ động dục rồi, động vật mà vào giai đoạn này anh nên đưa nó đi phối giống chứ không nó sẽ rất khó chịu, cứ kêu mãi cũng sẽ làm ảnh hưởng tới anh và mọi người xung quanh mà.”

Chu Phóng nghe vậy thấy ngạc nhiên vô cùng: “Mèo của anh đã thiến từ mấy năm trước rồi, anh chưa bao giờ thấy nó phát tình cả. Bình thường cũng đâu nghe nó kêu gì, anh càng không bắt nó ra ban công, hay là mèo nhà khác kêu?”

Cậu trai kia cười cười bảo: “Lầu phía trên này thì có mỗi mình anh nuôi mèo mà.”

Sắc mặt Chu Phóng khá tệ, bởi vì hắn bỗng nhớ ra việc hai ngày trước Mèo Tới có thái độ hơi là lạ với Quan Cố.

Anh chàng nhân viên cho rằng mấy câu nói của mình khiến vị minh tinh trước mặt mất hứng rồi nên ngượng ngùng bổ sung: “Cũng có thể là do nhà nào đấy vừa mới nuôi mèo mà em không biết chăng, ha ha.”

Bây giờ Chu Phóng đã hơi nghi ngờ khả năng là Mèo Tới nhà mình làm ầm ĩ thiệt rồi, nhưng cảm thấy câu trước của bản thân cứ như tự vả mặt vậy, lại thêm nghe anh chàng này cười “ha ha” càng cảm thấy xấu hổ vô cùng. Hắn nghiêm mặt bảo: “Cũng có thể là do mèo của anh thật. Anh hay đi vắng mà con mèo này lại khá nhát, thỉnh thoảng ở nhà một mình nó chạy ra ban công gọi vài tiếng cũng nên.”

Cậu trai kia không ngờ tự nhiên Chu Phóng lại nhận lỗi về mình, nhất thời không biết nên nói cái gì mới đúng.

Đúng lúc này thì thang máy đã đến tầng của Chu Phóng, hắn vừa đi ra ngoài trước vừa quay đầu xin lỗi khá thành khẩn với cậu nhân viên: “Ngại quá, đã quấy rầy hàng xóm xung quanh và làm phiền mọi người ở phòng quản lý rồi, anh sẽ quản lại mèo của mình, sau này không để chuyện như vậy xảy ra nữa đâu.”



Chu Phóng vừa mở cửa nhà ra đã thấy Mèo Tới chạy ào ào đến chào đón hắn. Hắn bế nó lên ôm vào trong ngực, Mèo Tới liền bám vào áo cố rướn lên cọ cái mũi lành lạnh vào mặt hắn rồi nhẹ nhàng kêu “meo meo” như thể đang làm nũng mà cũng hơi hơi oán giận rằng “Sao trễ thế này tên nô tài nhà ngươi mới mò về hả?”

Từ khi nó chỉ là một con mèo con còn phải uống sữa thì đã bám dính người như vậy, nó rất thích Chu Phóng, cũng rất thích Quan Cố. Nhưng kể từ lúc nửa tháng trước Quan Cố suýt làm mất nó, đến hôm rồi thì nó lại cào mặt anh, hơn nữa còn lộ ra bộ dáng xù lông oán giận khó hiểu cực kỳ thì có vẻ ‘tình mèo’ này đã chấm dứt rồi.

Thú cưng và trẻ con đều y như nhau, tư duy vừa đơn giản dễ đoán lại vừa rất thẳng thắn trực tiếp. Ai thích nó, ai đối xử tốt với nó thì nó cũng yêu quý lại người đấy y chang vậy, ngược lại ai không thích hay đối xử tệ thì đừng mong nó chịu lại gần người kia.

Chu Phóng nghĩ, lẽ ra hắn nên sớm nhận ra có gì đó không được bình thường rồi mới phải. Chủ yếu là chính hắn cũng không rõ vì sao Quan Cố lại thay đổi như vậy?

Còn nhớ vào mùa hè năm Chu Phóng mới thi đại học xong, có một ngày, hắn vừa về đến nhà để tắm rửa thay quần áo sau khi chăm sóc ba hắn nằm viện cả ngày thì Chu Phóng ôm một cái thùng có vẻ thần thần bí bí tới tìm hắn, trong thùng là một con mèo con bé tí teo, có lẽ chỉ to bằng bàn tay hắn là cùng. Mèo con nho nhỏ có bộ lông màu trắng toát pha lẫn chút vàng. Quan Cố nói anh nhặt được nó nhưng trong nhà lại không cho nuôi nên mang qua nhờ hắn chăm hộ. Ngay từ cái nhìn đầu tiên Chu Phóng đã thích bé mèo này rồi, trước đây nhà hắn cũng từng nuôi mèo nhưng nó lại bỏ đi mất, lúc đó hắn còn đau lòng suốt một thời gian dài thật dài luôn đấy.

Quan Cố và Chu Phóng đều coi bé mèo mới xuất hiện này như con trai ruột, cả hai cùng đút sữa cho nó uống, lại cùng thảo luận xem nên đặt tên cho nó là gì… cứ như vậy bọn họ đã nhìn Mèo Tới lớn lên suốt chín năm nay.

Có một năm kia, Mèo Tới không hiểu sao lại mắc bệnh ngoài da, bộ lông xinh đẹp bị rụng sạch khiến nó xấu đến không nỡ nhìn, hơn nữa còn phát sốt liên tục, đứng cũng không vững chân. Mẹ của Chu Phóng thừa dịp ban ngày hắn không ở nhà trộm vứt nó đi. Buổi tối hắn về biết được chuyện này suýt nữa giận phát điên lên, cả một đêm gần như không ngủ chỉ chăm chăm đi lục tung từng cái thùng rác của mỗi nhà gần đó để tìm bé mèo con đáng thương, may mà rốt cuộc cũng tìm được ngay khi nó đang hấp hối gần chết. Lúc ấy, một tiếng “meo” khẽ mà Mèo Tới cũng kêu không nổi, nhưng đôi mắt nó nhìn Chu Phóng lại chảy ra hai hàng lệ khiến hắn đau lòng gần chết, hắn ôm nó ngồi ngay kế thùng rác mà gào khóc không ngưng được.

Chu Phóng chưa từng quên, buổi tối mùa đông năm đó rét buốt tới cỡ nào, người cùng hắn đi lục tìm từng cái thùng rác một, người không ngại thùng rác vừa hôi vừa bẩn, vẫn ngồi bên cạnh nhìn hắn khóc cả buổi mà không hề than vãn lấy một câu, chính là Quan Cố!

Chu Phóng đã nuôi Mèo Tới chín năm, cũng âm thầm yêu đơn phương Quan Cố chín năm. Đã từ lâu lắm rồi hắn luôn coi bé mèo là con ruột của hắn, đúng hơn, là con trai ruột của Quan Cố và Chu Phóng này.

Trước kia chưa bao giờ hắn dám hy vọng xa vời là sẽ có một ngày Quan Cố đáp lại tình cảm của hắn, nhưng hắn vẫn luôn tin chắc là anh cực kỳ yêu quý Mèo Tới, bởi Mèo Tới không chỉ là ‘chứng miêu’ cho mười mấy năm tình nghĩa của bọn họ, mà quan trọng nhất nó còn là vật ràng buộc cả hai lại. Cho dù không thể trở thành người yêu thì cứ để bọn họ là bạn tốt nhất mãi mãi cả một đời cũng đủ rồi.

Thế nhưng hiện giờ mọi thứ lại không như Chu Phóng hình dung nữa. Quan Cố đột nhiên nói thích hắn, còn lăn giường những mấy lần với nhau rồi nữa, thế nhưng giữa bọn họ vẫn chưa phải là tình yêu. Lúc vừa nghe Quan Cố bảo thích mình, hắn thấy vui kinh khủng, tâm nguyện bao năm cuối cùng cũng đạt thành rồi. Nhưng sau khi tỉnh táo lại dần khỏi sự mê muội và hưng phấn đó, không hiểu sao hắn không hề cảm nhận được cái ‘thích’ của anh dành cho hắn. Chu Phóng luôn thấy anh cứ đang che che giấu giấu chuyện gì đó, ban đầu hắn còn cho rằng không gì có thể phá vỡ được sự tin tưởng và tình bạn bấy lâu của hai người, nhưng chỉ ngắn ngủn hai tuần vừa qua thôi mà hình như mọi việc trở nên rối tinh rối mù một cách không tưởng rồi.

Càng đáng sợ hơn là Chu Phóng bỗng phát hiện ra Quan Cố không hề thích Mèo Tới, anh chán ghét con mèo ngốc đó, thậm chí có khả năng anh còn ngược đãi con trai hắn khi hắn vắng nhà nữa cũng nên.

Tên Quan Cố này mở miệng ra là nói dối, chẳng hề thật tâm với hắn tẹo nào.

Chu Phóng thích anh những chín năm, nhưng lúc này hắn phát hiện, người hắn thích vốn không phải là như vậy.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv