Tâm tình cô ta do thực hiện kế hoạch thành công mĩ mãn được nửa đoạn đầu đã trở nên kha khá vui vẻ dường như chẳng còn quan tâm đến chuyện ban nãy mình trở thành bóng đèn soi sáng cho hai người họ
Ánh mắt đố kỵ dù đã đỡ hơn nhưng vẫn thấm, Châu Mãn Kì cảm thấy như có hàng tá cái gai nhọn cố tình chĩa vào người mình, cô ớn lạnh cúi đôi mắt thỏ thẻ chuyển sang máy gắp thú
Thời cơ vốn dĩ chỉ có một không thể để nó dễ dàng bị vụt mất, Tô Nhược Lam kiêu kì bày tỏ niềm tự hào với cô :"Chị Mãn Kì em thực sự rất vui"
"Em vui vì điều gì" Châu Mãn Kì bĩnh tĩnh chưa phải quay mặt đối diện với Tô Nhược Lam ngay, đôi mắt vẫn láo liên qua lại rơi vào trầm tư
Tô Nhược Lam vỗ ngực xưng tên :"Thiệu Huy đã gọi em bằng biệt anh Lam Lam đấy ạ, em cứ nghĩ chia tay xong anh ấy sẽ ghét người cũ nào ngờ"
Tất nhiên nói không có chứng cứ người ngay thẳng như Châu Mãn Kì nhất định sẽ chẳng bao giờ tin lời cô ta nói, ngạo mạn mở đoạn ghi âm ngày hôm qua cho Châu Mãn Kì nghe Tô Nhược Lam chặn hết đường đi qua lí trí không cho cô có cơ hội trốn thoát
Phải chấp nhận lắng nghe và chấp nhận "sự thật"
[Vâng, giúp đỡ Lam Lam cháu cũng có bổn phận mà]
[Biết làm sao bây giờ, trong đầu cháu quan tâm chăm sóc chỉ có Lam Lam thôi ạ]
Câu đầu có thể cho là ngoại lệ vì anh khá tốt bụng nhưng câu cuối lọt vào tai rằng trong đầu anh quan tâm chăm sóc chỉ có một mình Tô Nhược Lam thôi. Hơn nữa, biệt danh Lam Lam là cái quái gì, anh chưa từng thân mật gọi cô bằng hai chữ như thế
"Mãn Kì xong rồi xong rồi, em chờ lâu không ?"
"..."
" Mãn Kì nói gì đi chứ"
"Em không muốn chơi nữa"
Tất cả những giải thích trấn an hoàn toàn là lừa gạt, Châu Mãn Kì cao trào thất vọng hận không muốn gặp anh để khỏi phải tự dằn lòng yêu người đa tình như một con ngốc tin tưởng vô đối, người ta nói gì cũng chỉ biết gật đầu tin mà không có khái niệm dè chừng
Hoá ra trước giờ bản thân đang sống trong sự ảo tưởng do chính mình vun đắp
Cô mím môi vô ý thức xoay lưng, hiện tại chỉ muốn về nhà sống đời sống thanh thản chứ không muốn dây dưa với chuyện tình yêu chi để khổ nữa
"Châu Mãn Kì em đừng có mà quá đáng" Chỗ xu trên tay Băng Thiệu Huy rơi lốp cốp trên sàn nhà, anh níu tay cô quát tháo ầm ĩ
Lời anh nói cô còn chẳng để lọt vào tai, thẳng thừng tháo gỡ cánh tay bị trói chặt nhẹ nhàng
Băng Thiệu Huy điên tiết vì tốn biết bao thời gian và công sức để có thể đổi ra chỗ xu đó cho Châu Mãn Kì, Châu Mãn Kì không chơi vui vẻ thì thôi cớ sao còn tính bỏ anh đi về cơ chứ
Sau khi cánh tay bị Châu Mãn Kì tháo gỡ, anh cũng để cho cô tự về bởi bây giờ anh tức sắp khùng chẳng còn lý do hay tí tẹo xu hướng ấm áp yêu chiều cô được
"Anh ơi, anh không xài xu vậy cho em nhé" Cậu nhóc lạ mặt thấy chỗ xu hoang phí rơi đầy rẫy dưới đất liền níu lấy gạt áo Băng Thiệu Huy ngỏ lời
Tô Nhược Lam khoanh tay bĩu môi châm chọt :"Cậu bé còn biết điều hơn chị Mãn Kì"
Ấn đường Băng Thiệu Huy cau có tất nhiên Tô Nhược Lam nói chỉ toàn là bịa đặt không có chứng cứ xác thực, một người thông minh sáng suốt như anh dĩ nhiên không tin
Điều khiến ấn đường cau chặt là vì sự tức giận khó kiềm chế ngay tức thời
Tại sao Châu Mãn Kì thích bài xích Băng Thiệu Huy như vậy ? Tại sao chưa một lần nào cô đối xử với anh thật tốt ? Tại sao tính cách thất thường ấy lại chọn tình thế hôm nay để xuất hiện ?
Châu Mãn Kì rốt cuộc đang nghĩ gì ?
...----------------...
Reng
Tiếng chuông mở cửa tiệm reo lên dễ chịu
Vừa xuống trạm xe buýt tấp nập, Châu Mãn Kì vô hồn ngồi xuống bên cạnh mẹ Mãn Ánh
"Châu Mãn Kì đáng ra giờ này con nên ở trường chứ" Mẹ Mãn Ánh ái ngại cho bộ dạng thêm thảm của con gái, không khóc nhưng kiểu này não bộ còn hao tâm tổn lực thêm
"Mẹ, con muốn ra riêng"
Mãn Ánh nghi ngờ đặt tách trà vào khay ôn tồn hỏi han :
"Mãn Kì sao vậy con, nhà mình ở không ổn sao ?"
"Con thấy con trưởng thành rồi nên ..."
"Nói vậy thì Thiệu Huy, hai đứa phải làm sao ?"
"Con và cậu ta chia tay rồi"
Mẹ Mãn Ánh bất ngờ bật dậy thì ra bộ dạng não nệ đượm buồn này chính là do uẩn khúc của sự chia tay không nguyên vẹn, bà cười khổ bắt đầu lo ngại con gái sẽ giống mình vào khoảng thời gian bắt gặp tại trận khoảnh khắc chồng bà cùng ả thư kí riêng ngoại tình trong văn phòng
Đến khi bà lắng người nhâm nhi tách trà thì Châu Mãn Kì đang ngồi trên ghế gỗ lúc nào đã lẻn vào phòng nghỉ dưỡng, chắc hẳn cũng mệt. Mà giai đoạn đầu mới chia tay không ai là không mệt