Tí tách, tiếng đồng hồ lại vang lên.
Tôi mở mắt ra chỉ thấy được trần nhà trắng xóa, trong không khi thoang thoáng mùi của thuốc sát trùng. Khó ngửi làm sao. Nhưng mà cơ thể của tôi lại cảm thấy có chút mệt mỏi đầu cũng hơi đau một chút nữa.
" Moah…" Tôi gọi bằng sóng não.
" Em đến rồi đây ký chủ. Ký chủ chị hiện tại không cử động được đâu "
Không cử động được…
Tôi liếc mắt nhìn về bên phải thì thấy được bình nước truyền dịch đang nhỏ giọt. Nhìn kỹ lại khung cảnh xung quanh hình như tôi đang ở một trạm xá y tế nào đó.
" Đây là nơi nào vậy " Tôi từng chút một ngồi dậy.
" Là trạm xá y tế ạ " Moah đáp
" Là thế giới nào? " Giọng nói tôi có chút khó chịu.
" Mà khoan, điều chỉnh thể trạng của chị chút đi rồi nói tiếp "
" Đã rõ " Moah thao tác trên bảng điều khiển.
Cuối cùng thì tôi không còn thấy mệt mỏi nữa, cơ thể dường như tỉnh táo chút rồi.
" Được rồi mau nói đi "
“Được, em sẽ truyền ký ức của thế giới này vào não chị.”
Moah tiếp tục thao tác.
Một luồn ánh sáng trong đầu tôi hiện ra, những ký ức của thế giới này dần dần được tái hiện lại trong đầu tôi một cách chân thật.
Lưu Ánh- nữ phụ của thế giới này, là mộ cô bé thông minh và thật thà. Gia cảnh khá giả, hiện đang theo học cấp 3 tại trường trong trấn. Thành tích học vô cùng tốt được mọi ngươi hết lòng yêu mến nhưng dù vậy, bi kịch của em cũng vô cùng tàn nhẫn. Cô bé mắc phải căn bệnh tim bẩm sinh hiếm gặp ở thời đại này, kiếp trước cô bé đã chết khi vẫn chưa học xong hết cấp 3.
Nữ chính tên Cao Ái Nhi, là bạn thân của Lưu Ánh, gia cảnh có chút khó khăn hơn nữ phụ nhưng dù vậy lại là một người vô cùng mạnh mẽ và nghị lực. Trong thời gian học cấp 3 ấy nữ chính đã thầm yêu nam chính- Trần Thiên Thành, một chàng trai thành thị bị gia đình ép về quê học.
Quãng thời gian thanh xuân ở trấn X tại trường cấp 3 này chính là những chuỗi ngày đầy hạnh phúc và vui vẻ của bọn họ. Bọn họ ở bên nhau cho đến khi trưởng thành rời xa nơi thị trấn mà họ sống đến khi bước chân vào nơi phồn hoa đô thị. Cuối cùng kết thúc viên mãn.
Còn về nữ phụ Lưu Ánh, cô bé bị tai nạn qua đời khi trên đường đến kì thi quốc gia, tai nạn khiến cô mất nhiều máu khi đến bệnh viện đã không cứu chữa kịp mà qua đời. Tuổi thanh xuân của cô ấy chỉ còn mãi ở tuổi 18.
" Huhu số phận của Lưu Ánh thật tội nghiệp mà " Moah khóc ròng cả lên.
" Được rồi đừng khóc nữa mau xem nhiệm vụ của chúng ta ở đây làm gì " Tôi ghét bỏ mà đẩy Moah ra.
Bảng hệ thống xuất hiện trước mặt tôi, nhiệm vụ thế giới này có 2 phần:Thu thập trị số ác nữ (0/100)Tốt nghiệp cấp 3 (0/1)Đồng thời bên dưới 2 nhiệm vụ này có một dòng lưu ý rất to, thời hạn hoàn thành 3 tháng.
3 tháng, vậy đây chính là thời hạn hoàn thành nhiệm vụ thế giới này rồi. Nhưng tại sao lại là 3 tháng chứ.
Tôi nhìn một lượt căn bệnh xá nãy, phát hiện trên tường có treo một cuốn lịch thời gian trên cuốn lịch hiển thị là tháng 4.
Thời gian hiện tại là tháng 4 mà quy định thời hạn hoàn thành nhiệm vụ là 3 tháng. Nếu cộng dồn vào thì sẽ đến tháng 7. Theo như trong ký ức của Lưu Ánh thì tháng 7 chính là ngày diễn ra kì thi quốc gia. Còn về nhiệm vụ thứ 2 có lẽ là muốn thay đổi vận mệnh bị tai nạn xe như kiếp trước, trước khi chết cô ấy vẫn còn vươn vấn về việc đi thi. Quả là một cô gái chăm học.
Tiếng cánh cửa được đẩy ra, một người phụ nữ với chiếc áo blouse trắng đi vào.
" Em tỉnh rồi sao, cảm thấy khỏe hơn chưa " Cô ấy bước đến ân cần hỏi han tôi.
Người phụ nữ này tên Trương Bình, là bác sĩ duy nhất ở trấn này được điều đến đây. Lưu Ánh chính là ''khách hàng ‘’ thường xuyên đến.
"Em không sao, cảm ơn chị nhiều "
"Em thật là đừng lo học quá nên chú ý đến sức khỏe của mình trước đi. Cũng hên lúc em ngất xỉu có người nhìn thấy và mang đến đây đấy " Trương Bình đến kiểm tra bình truyền dịch của tôi.
Nó đã chảy hết nước, cô ấy rút kim từ tay tôi ra và lấy bông đè lại nhằm cầm máu một chút. Cũng may tôi đã bật giảm cảm giác đau nên cũng không thấy đau gì mấy, nhưng mà cũng phải diễn một chút để tránh người khác nghi ngờ.
" Ngồi một chút rồi hẳn đứng lên. " Trương Bình dịu dàng nói.
" À, đúng rồi, em nhớ phải cảm ơn Minh Tề. Chính cậu ta đưa em đến đây."
" Lúc nãy chị thấy cậu ấy còn đang đứng ngoài phòng bệnh của em. Chị đến kêu cậu ta vào cùng nhưng cậu ta lại từ chối và chạy đi mất tiêu "
" Hai đứa dù sao cũng lớn lên cùng nhau mà có giận hờn gì cũng nên làm lành đi thôi "
Nói xong, chị ấy ra khỏi phòng và đóng cửa lại.
Nguyễn Minh Tề là người lớn lên từ nhỏ với Lưu Ánh. Hai người họ có duyên đền nổi mà từ nhỏ đến lớn đều học chung với nhau nhưng chỉ riêng lên cấp 3 thì Lưu Ánh lại xin chuyển sang ban học khác nên hai người họ cũng tách nhau ra riêng. Gia đình của Nguyễn Minh Tề làm nghề đông y trong trấn, căn nhà gia đình cậu ta sống trùng hợp lại nằm đối diện với căn nhà của Lưu Ánh.
Học lực của Nguyễn Minh Tề không được coi là xuất sắc lắm, trong quá khứ Lưu Ánh còn đánh giá cậu ta là một tên dốt đặc cán mai, nhưng dù vậy thì cậu ta luôn chăm chỉ học. Nhưng không biết vì sao khi lên cấp 3 thành tích của cậu ta vô cùng nổi trội ở khoa tự nhiên. Điều này khiến Lưu Ánh có cái nhìn khác với cậu ta, mặc dù giỏi học tập nhưng trình độ đầu gấu học đường của cậu ta cũng không thua kém gì.
Mặt trời sắp lặng rồi, tô cũng phải về nhà thôi.
Tôi chào tạm biệt Trương Bình và lần theo ký ức của Lưu Ánh truyền cho tôi mà đi về nhà. Trên đường trở về tôi cũng nhìn ngó xung quanh một chút. Nơi nay là một thị trấn, mặc dù nhà cửa ở đây vẫn có chút cổ xưa nhưng những vật dụng trong nhà có chút hiện đại một chút. Có lẽ họ muốn giữ lại một chút hoài cổ cho thị trấn này.
" Con trở về rồi đây " Tôi mở cửa bước vào nhà.
Không ai đáp lại.
Tôi mò lần trong đêm tối mà đến bật đèn nhà. Ánh sáng nhấp nháy sáng lên khắp nhà xua tan đi bóng đêm lúc nãy. Tôi đến phòng bếp lấy thực ăn đã được làm sẵn hâm lại chúng bà chuẩn bị dùng bữa tối.
Ting. Tiếng chuông cửa vang lên.
Tôi nhanh chóng chạy ra mở cửa.
" Bà nội, sao bà lại bấm chuông vậy "
" Là bé Ánh à đã ăn gì chưa? " Bà lão nhìn tôi mà cười.
" Con đang hâm đồ rồi, bà mau nhà đi"
" Được được "
Bà ấy bước vào nhà, tôi đóng cửa và khóa lại cẩn thận. Vì lần này không ai bấm chuông nữa đâu.