Biên tập: Cá bơn vui vẻ
Chỉnh sửa: June
***
Mục Tinh Thần không nghĩ ra chọn dầu bôi trơn thì cái nào là tốt hay không tốt, đâu có ai không biết xấu hổ như người đàn ông nhìn chăm chú chọn thứ này. Cậu đỏ bừng mặt vơ tất cả dầu bôi trơn trên kệ vào trong ngực, thúc giục: "Xong rồi! Về thôi!"
Rõ ràng là Phó Tẫn hơi bất mãn với thái độ qua loa lấy tất cả của cậu, nhưng cuối cùng hắn cũng không nói gì, sắc mặt như thường ôm người trở về xe: "Đi."
"Được." Chu Hiểu Diệp lần nữa khởi động xe, không hỏi đống đồ vật trong ngực Mục Tinh Thần có muốn bỏ vào không gian của mình không. Nói nhảm, đồ riêng tư như thế chắc chắn sẽ không bỏ!
Mục Tinh Thần xấu hổ lúng túng không dám ngẩng đầu, mà hết lần này tới lần khác Phó Tẫn ôm cậu không có chút cảm giác nào với ánh mắt của những người khác, mặt không đổi sắc cầm một chai dầu bôi trơn nghiên cứu, còn hỏi: "Dùng thế nào?"
Ba từ này suýt chút nữa khiến Mục Tinh Thần bị hỏi mà qua đời tại chỗ. Sự sợ hãi câu hỏi phun từ đôi môi mỏng kia làm cậu càng xấu hổ hơn, vội vàng đưa tay bịt miệng Phó Tẫn, đỏ mặt thấp giọng cầu xin buông tha: "Bây giờ đừng hỏi!" Hỏi nữa em thật sự sẽ chết về mặt xã hội mất!
Trên tay Phó Tẫn cầm chai dầu bôi trơn, ánh mắt rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng phủ kín nắng chiều của nhóc hàng xóm trong ngực, trái tim như bị cào một cái, nhóc hàng xóm như thế trông thật đẹp.
Hắn bị hấp dẫn cúi đầu xuống, môi gắt gao đè lên lòng bàn tay non mềm của Mục Tinh Thần, ánh mắt tăm tối vươn đầu lưỡi liếm bàn tay đang khẽ run kia.
Mục Tinh Thần bị bỏng rút tay về, bỗng chôn mặt vào bờ vai của Phó Tẫn, giọng nói mang theo âm mũi vang lên: "Anh Phó, em ngủ một lát." Thật ra cũng không buồn ngủ nhưng hiện tại Phó Tẫn làm cậu khó đỡ quá!
"Ừm."
Trong lúc Mục Tinh Thần giả làm đà điểu, Phó Tẫn tiếp tục nghiên cứu dầu bôi trơn, cuối cùng nhét tất cả những thứ này vào ba lô đeo ở cánh tay, lèn đến mức ba lô vốn chất đầy càng đầy hơn. Hắn có dự cảm, những thứ này về sau sẽ dùng rất nhiều, nên thu gom thêm một chút mới được.
Một con đường cao tốc gần thành phố Z nhất đã bị đánh gãy vào lần rút lui trước, để lại cho những người sống sót còn lại một con đường cao tốc cuối cùng. Mà bây giờ gần như tất cả người sống sót còn ở trong thành phố đều đang đi đến thành phố Z, mặc kệ nơi đó có thật sự an toàn hay không, ít nhất hiện tại chỗ lánh nạn duy nhất mà bọn họ biết đang được xây dựng.
Càng cách xa thành phố, zombie nhìn thấy cũng ít đi, đồng thời cũng nhìn thấy bóng dáng của những người sống sót khác.
Mục Tinh Thần giả vờ ngủ trong ngực Phó Tẫn thật sự ngủ thiếp đi, bị một loạt tiếng kêu thảm thiết điên cuồng kịch liệt đánh thức.
"Cứu mạng! Mau cứu tôi!!!"
Mục Tinh Thần bỗng quay đầu nhìn về hướng âm thanh phát ra, chỉ thấy một người phụ nữ trung niên bị zombie đè xuống đất cắn xé máu thịt, cảnh tượng cực kỳ đẫm máu tàn nhẫn. Thấy cảnh này ở khoảng cách gần làm cả người Mục Tinh Thần ngây cả ra, thậm chỉ không hiểu sao cảm thấy thứ zombie đang cắn xé kia thật ra là thịt trên người cậu.
Phó Tẫn cụp mắt nhìn Mục Tinh Thần: "Sợ không?"
Mục Tinh Thần vội vàng quay đầu không dám nhìn tiếp, khe khẽ gật nhẹ đầu.
Thấy cậu gật đầu, Phó Tẫn cũng không nói gì, chỉ bất động thanh sắc dùng tinh thần lực ngăn cách tiếng kêu thảm thiết đau đớn kia, nói với cậu: "Sắp đến cao tốc, trước sau đều là người sống sót."
"Đều là người sống sót?"
"Ừm."
Sau khi tận thế bùng phát, Mục Tinh Thần vẫn luôn ở cùng Phó Tẫn, bởi vì sợ nên bình thường ngay cả ban công cũng không ra, đến mực nhóm Chu Hiểu Diệp là nhóm người sống sót đầu tiên mà cậu nhìn thấy.
Giờ phút này biết được trước sau đều là người sống sót, quả nhiên sự chú ý lập tức bị dời đi. Cậu tò mò nhìn phía trước, phát hiện có không ít xe đang dừng, mà từ kính chiếu hậu cũng có thể thấy đằng sau có không ít xe đi theo.
Lúc này dám lái xe rời đi còn dám dừng ở nơi có zombie cơ bản đều là dị năng giả, cho dù có người bình thường thì cũng được bảo vệ như Mục Tinh Thần, nếu không đã chết từ lâu.
Xác nhận trước sau đều là người may mắn còn sống, Mục Tinh Thần lập tức có loại cảm giác thoải mái dễ chịu kỳ diệu tất cả mọi người vẫn còn sống, tinh thần cũng khá hơn nhiều, tò mò hỏi: "Sao tất cả mọi người không đi xử lý những con zombie kia?"
Lâm Nhuyễn ngồi ở ghế sau giành trước trả lời: "Cậu không hiểu, dị năng giả chúng tôi cũng cần bảo tồn năng lượng, nếu không lỡ như gặp nguy hiểm thật sự, dị năng lại không đủ, vậy chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm ư?"
Mục Tinh Thần không có dị năng, quả thật không hiểu điều này, làm ổ trong ngực Phó Tẫn không tiếp tục mở miệng.
Cửa sổ xe bỗng bị hạ xuống, Phó Tẫn vỗ mông Mục Tinh Thần: "Nhìn bên ngoài."
Mục Tinh Thần hơi sợ hãi, vừa mới nhìn ra ngoài đã thấy cảnh một người sống sờ sờ bị zombie cắn xé. Thật ra cậu hơi kháng cự việc nhìn ra bên ngoài, nhưng không dám từ chối Phó Tẫn, đành phải nhíu đôi lông mày đẹp đẽ, cắn môi dưới ép buộc bản thân nhìn bên ngoài cửa sổ.
Một thanh nhũ băng cỡ ngón tay chậm rãi từ tay Phó Tẫn bay ra ngoài, giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên: "Sợ cũng phải nhìn cho kỹ, sau này cậu sẽ thấy càng nhiều cảnh tượng máu me đáng sợ."
Mục Tinh Thần uất ức gật đầu, hai tay căng thẳng níu quần áo Phó Tẫn, trơ mắt nhìn thanh nhũ băng kia chậm rãi bay đi, cứ như thế bay vào đầu zombie đang gặm cắn cơ thể người phụ nữ, một giây sau đầu zombie bị nổ máu thịt be bét, một viên tinh hạch trong não zombie được rửa sạch đưa về.
Không có cảnh công kích hoa lệ, nhưng chỉ cần nhũ băng tiến vào đầu zombie, lập tức khiến zombie hoàn toàn tử vong.
Cảnh tượng còn máu me hơn cảnh nhìn thấy hồi nãy, Mục Tinh Thần bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, sắp khóc: "Anh Phó."
Đối với nũng nịu và sợ hãi của cậu, Phó Tẫn không có phản ứng, lạnh lùng vô tình nói: "Không cho phép quay đầu."
Bên này nhiều người sống, cộng thêm tiếng động cơ xe hội tụ một chỗ hấp dẫn không ít zombie đến đây, Phó Tẫn nhẹ nhàng giải quyết hết tất cả zombie tới gần xung quanh xe, nhét tinh hạch được rửa sạch sẽ vào ba lô, bấy giờ mới quay cửa xe lên.
Sắc mặt Lâm Nhuyễn ngồi đằng sau hơi khó coi. Dù sao một giây trước cô ta vừa ám chỉ Mục Tinh Thần là người bình thường thì hiểu cái gì, nói dị năng giả phải bảo tồn năng lượng, một giây sau liền bị Phó Tẫn dùng hành động thực tế vả mặt. Nhưng tận mắt thấy đối phương nhẹ nhàng giải quyết zombie như vậy, trong lòng cuối cùng đã có nhận thức về sự mạnh mẽ của Phó Tẫn, cái gì cũng không dám nói, yên tĩnh duy trì im lặng.
Có lẽ đoàn xe chặn đằng trước đã giải quyết xong zombie hoặc phiền phức, chiếc xe trước mặt bắt đầu lần lượt khởi động, Chu Hiểu Diệp cũng khởi động xe bắt kịp.
Ô tộ chạy chậm rãi, Mục Tinh Thần dính sát trong ngực Phó Tẫn hấp thụ ấm áp, cậu lần nữa hiểu rõ trong tận thế đáng sợ thế này, nếu như không có Phó Tẫn bảo vệ, cậu căn bản không có khả năng sống đến bây giờ.
Bị nhóc hàng xóm ỷ lại cọ cọ cổ, Phó Tẫn híp híp mắt, trong con ngươi luôn lạnh nhạt dần dần ấm áp hơn, bàn tay an ủi đặt tên đầu Mục Tinh Thần xoa xoa, im ắng nói: Đừng sợ.
Bởi vì thỉnh thoảng có zombie xông tới, khi số lượng zombie tăng lên, các dị năng giả trong xe không thể không tốn thời gian xử lý zombie, dẫn đến tốc độ đoàn xe tiến lên cũng không nhanh.
Giữa trưa, toàn bộ xe đều ăn ý giải quyết cơm nước trên xe, đến tối cũng nhất trí ngừng xe.
Phó Tẫn không có ý định để bản thân chịu thiệt ở trên xe, xe vừa dừng liền ôm Mục Tinh Thần xuống xe. Những người sống sót ở xe trước sau nhìn thấy hắn xuống xe cũng đều yên lặng xuống xe theo, ban ngày Phó Tẫn thể hiện sức mạnh cường đại, khiến những người may mắn còn sống này vô thức muốn đuổi theo hắn.
Phó Tẫn không để ý đám người này, ôm Mục Tinh Thần nhanh chóng đi vào một chung cư bên đường, thuận tay giải quyết hết zombie gào thét nhào tới, ôm người tiến vào tòa nhà gần nhất.
Sau lưng, tính cả nhóm Chu Hiểu Diệp còn có một đám người sống sót đi theo.
Nhiều người tiến vào chung cư như vậy, gần như nháy mắt hấp dẫn toàn bộ zombie đang lảng vảng trong chung cư tới. Tuy có không ít người bình thường ở đây, nhưng gần như mỗi người bình thường đều có người nhà là dị năng giả, cộng thêm dị năng giả cũng nhiều, zombie vẫn chưa hoàn toàn tiến hóa nhanh chóng bị các dị năng giả liên thủ xử lý.
Phó Tẫn không để ý hỗn loạn sau lưng, ôm Mục Tinh Thần bước vào căn phòng đầu tiên bên phải ở tầng hai. Trong phòng rất bừa, ngược lại không có tí mùi máu tươi nào, có lẽ chủ nhân căn phòng lúc tận thế đến đã chạy rồi, không bị giết hại trong phòng.
Lần này không đợi Phó Tẫn mở miệng, Lâm Nhuyễn tự giác đốt một đống lửa cho Mục Tinh Thần sưởi ấm, cũng bảo Chu Hiểu Diệp lấy nồi bát chảo chậu và nguyên liệu nấu ăn ra, chuẩn bị nấu cơm.
Ngoài phòng, những người sống sót khác thấy bọn họ đã thu xếp ổn thỏa rồi, đều lần lượt tiến vào phòng sát vách hoặc đợi ngay ở hành lang, có người nhỏ giọng nói: "Chúng ta thay phiên gác đêm, nếu bọn họ rời đi thì đuổi theo sát."
Trong phòng, Tiêu Thành đóng cửa, ngồi dưới đất hấp thu mấy viên tinh hạch, tự giác bắt đầu thúc đẩy rau quả sinh trưởng.
Mùi thơm thức ăn rất nhanh theo khe cửa bay ra ngoài, những người sống sót canh giữ ngoài hành lang đều thèm thuồng mà nuốt một ngụm nước bọt, không dám có tâm tư gì khác.
Không khác được, người đàn ông thân hình cao lớn ngoại hình tuấn mỹ bên trong quá mạnh, mà căn cứ theo quan sát của họ, đội đối phương ngoại trừ người hắn ôm là người bình thường, tất cả những người khác đều là dị năng giả, cho nên rất nhiều người có tâm tư nhưng cũng không hành động.
Sau khi ăn no nê, Phó Tẫn ôm Mục Tinh Thần vào phòng, hắn còn đang suy nghĩ muốn nghiên cứu cách sử dụng dầu bôi trơn với nhóc hàng xóm, tất nhiên rất ghét bỏ đệm chăn giường chiếu lộn xộn thậm chí có tro bụi.
Dùng dị năng dựng cái ghế bị đổ lên, Phó Tẫn buông Mục Tinh Thần xuống, nói: "Buông tay, ngồi xuống."
Mục Tinh Thần ngoan ngoãn buông tay, nhưng khi phát hiện Phó Tẫn đặt balo xuống định rời đi, cậu vội vàng nắm chặt quần áo hắn: "Anh Phó, anh đi đâu?"
Trong bóng tối, Phó Tẫn im lặng thở dài, sao trước tận thế không phát hiện người này vừa yếu ớt vừa dính người như thế.
"Đi lấy chăn mền sạch sẽ."
Phó Tẫn đi nhanh trở về nhanh, dùng tốc độ nhanh nhất đổi ga giường chăn mền sạch sẽ, hắn nhìn Mục Tinh Thần ngoan ngoãn ngồi trên ghế, bỗng nói: "Đi tắm."
Mục Tinh Thần gật đầu, đã hai ngày rồi cậu chưa tắm, hôm qua còn bị Phó Tẫn bắn tinh dịch giữa hai chân, mặc dù đã dùng khăn lông ướt lau qua nhưng tóm lại vẫn không dễ chịu bằng tắm rửa.
Dị năng không gian của Chu Hiểu Diệp rất mạnh, vì vậy không gian cũng rất lớn, lúc thu thập vật tư gần như cậu ta gần như góp nhặt tất cả đồ vật có thể cần dùng đến, trong đó có không ít thùng tắm lớn. Biết Phó Tẫn và Mục Tinh Thần muốn tắm rửa, cậu ta liền lấy mấy thùng tắm lớn ra.
Mấy thùng tắm đều được rửa sạch sẽ đựng đầy khối băng, dị năng giả hệ hỏa duy nhất trong đội - Lâm Nhuyễn nhận mệnh bắt đầu đun nước: "Anh Phó, nước này cho chúng tôi tắm rửa với được không?"
"Tùy."
Hiện tại tất cả tài nguyên nước dùng để ăn uống đều phải dựa vào dị năng giả hệ thủy và dị năng giả hệ băng, trước kia nhóm Chu Hiểu Diệp không có đủ nước uống, đương nhiên không dám dùng để tắm, hiện tại được Phó Tẫn cho phép liền cảm thấy toàn thân bắt đầu ngứa ngáy, hận không thể lập tức thoải mái tắm rửa.
Sắp được tắm nên Lâm Nhuyễn cũng rất nhiệt tình, nhanh chóng đun xong nước cho Mục Tinh Thần, thậm chí còn chủ động giúp đỡ chuyển thùng nước đổ đầy nước ấm vào nhà vệ sinh.
Phó Tẫn ôm Mục Tinh Thần vào phòng vệ sinh, đứng cạnh thùng nước tắm không nhúc nhích: "Tắm đi."
Ánh lửa trong phòng khách bị thân hình cao lớn của Phó Tẫn ngăn lại, Mục Tinh Thần gần như không nhìn thấy gì đỏ mặt, vươn tay đẩy cơ thể cứng rắn của người đàn ông: "Anh Phó anh ra ngoài đi."
"Không ra."
"Em, em muốn tắm rửa."
"Tắm." Nói rồi thuận tay đóng cửa nhà vệ sinh lại.
Mắt thấy Phó Tẫn không định đi, Mục Tinh Thần nuốt lời sắp ra đến khóe miệng xuống, cả khuôn mặt đỏ bừng bắt đầu cởi quần áo, nhưng dù cậu không nhìn thấy gì hết vẫn có thể cảm giác được ánh mắt rơi trên người.
Phó Tẫn lùi hai bước tựa lại cửa nhà vệ sinh, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Mục Tinh Thần chầm chậm lột sạch bản thân, lộ ra cơ thể vì thẹn thùng mà ửng lên màu hồng như quả đào mật. Hầu kết hắn khó nhịn di động lên xuống, cảm xúc bên trong đôi mắt dần dần bị dục vọng thay thế.
Mục Tinh Thần lột sạch bản thân, đỏ mặt tìm đến thùng nước tắm, hắt nước ấm lên người bắt đầu tắm rửa.
Tuy tắm rửa ngay trước mặt Phó Tẫn làm cậu hơi xấu hổ và căng thẳng, nhưng dù sao cậu không nhìn thấy gì hết, còn Phó Tẫn vẫn luôn không phát ra âm thanh, cộng thêm tắm rửa thật sự quá dễ chịu, cậu tắm tắm một hồi liền quên mất bên cạnh còn có một người đàn ông.
m thanh cởi quần áo sột soạt bị tiếng nước che mất, Mục Tinh Thần đã tắm xong, đang xoay người chổng mông gội đầu, lúc cơ thể cực nóng của người đàn ông thình lình dán lên, cậu bị dọa cho hét thất thanh.
Phó Tẫn không thể đè nổi hô hấp càng ngày càng nặng nề của mình xuống, bàn tay nhẹ nhàng vỗ một cái lên mông thịt đầy đặn vểnh cao kia: "Không được kêu." Ngoài miệng nói thế nhưng lại dùng nửa người dưới cứng ngắc hung hăng va chạm với cái mông vểnh, muốn nghe thấy nhiều âm thanh mềm mại dễ nghe hơn.
Tóc Mục Tinh Thần còn ướt, bị chọc cho gập cả người, giọng nói cũng vụn thành mảnh nhỏ: "Anh, anh Phó, trước tiên để cho em tắm đã, lạnh quá."
Ánh mắt Phó tẫn hung ác, bóp eo Mục Tinh Thần dùng sức va chạm mấy lần, không nhịn được nhéo nhéo mông thịt non mịn. Bấy giờ mới buông tay ra, cầm một gáo nước khác trong thùng tắm bắt đầu tắm rửa, đồng thời không nhịn được lên tiếng thúc giục: "Tắm nhanh lên."
Mục Tinh Thần linh cảm tí nữa sẽ xảy ra chuyện gì nên đỏ bừng mặt nhìn sang bên cạnh, chỉ có thể mơ hồ thấy thân hình của Phó tẫn, cậu xấu hổ cắn môi dưới, tiếp tục gội đầu.
Gội đầu tắm rửa xong, Phó Tẫn thay áo ngủ sạch sẽ, dùng thảm lông sạch trùm lên Mục Tinh Thần không mảnh vải, ôm ra khỏi nhà vệ sinh. Không lập tức trở về phòng mà ôm người đến trước đống lửa trong phòng khác hong tóc ướt.
Dục vọng dưới hông còn chưa biến mất, Phó Tẫn ngại đống lửa hong tóc quá chậm, nhìn về phía Lâm Nhuyễn đang chuẩn bị đi tắm.
Lâm Nhuyễn: "..."
Hai phút sau, Phó Tẫn ôm Mục Tinh Thần đã được Lâm Nhuyễn dùng dị năng hong khô tóc về phòng, sau khi nhét người vào trong chăn, hắn còn đi lấy chậu than vào phòng, bảo đảm lát nữa coi như làm kịch liệt xốc chăn mền lên thì cũng không đông lạnh nhóc hàng xóm yếu ớt.
Tinh thần lực khổng lồ yên lặng không tiếng động bao phủ cả căn phòng, ngăn cách tất cả tiếng động bên trong phòng lại, Phó Tẫn ngồi bên giường cởi quần áo rồi xé bao dầu bôi trơn trong tay, trần như nhộng lên giường: "Dùng thế nào?"
Trong phòng có chậu than đang thiêu đốt, Mục Tinh Thần không còn mú mắt nữa nhưng hiện tại cậu ước gì mình không thể nhìn thấy cái gì hết, bằng không sẽ không xấu hổ khi nhìn thấy cơ thể trần trụi của Phó Tẫn mà có một chút xíu phản ứng.
Không nghe thấy trả lời, Phó Tẫn nhíu mày: "Hửm?"
"Thì, thì dùng như vậy đó." Dưới ánh mắt bức bách của Phó Tẫn, Mục Tinh Thần xấu hổ gục đầu xuống, giả bộ không nhìn thấy.
"Không nói?"
"Thì, chính là mở rộng, mở rộng."
Phó Tẫn thấy cậu không chịu phối hợp, khẽ chậc một tiếng, đưa dầu bôi trơn vừa bóc ra tới, hai con ngươi thiêu đốt dục hỏa chăm chú khóa chặt nhóc hàng xóm đang hận không thể co mình thành một cục, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ: "Mở rộng cho tôi xem."