Biên tập: Cá bơn vui vẻ
Chỉnh sửa: June
***
Phó Tẫn che giấu cảm xúc quá tốt, Mục Tinh Thần không cách nào phân biệt ra được hiện tại rốt cuộc là hắn vui hay không vui từ lời nói, chỉ làm theo bản tâm đỏ mặt núp trong ôm ấp ấm áp của người đàn ông nhỏ giọng lên án: "Thịt ở chỗ đó vốn non, anh dùng nhiều sức quá, đau lắm."
Rõ ràng giọng rất bình thường, lọt vào tai Phó Tẫn tất cả đều biến thành nũng nịu mềm nhũn và câu dẫn, hắn cụp mắt, ôm ngang người lên: "Lần sau..." Nói được hai chữ nhẹ nhàng đó xong, phần còn lại kẹt trong cổ.
Phó Tẫn cúi đầu nhìn nhóc hàng xóm được ôm liền thuận theo vươn tay vòng lấy cổ mình, mặt không cảm xúc nghĩ: Lần sau sẽ không dùng chân nữa.
Hắn không nói gì, ôm Mục Tinh Thần ra phòng khách, nói với Lâm Nhuyễn đang làm bữa sáng ở phòng khách: "Đun chút nước nóng."
"Biết rồi." Lâm Nhuyễn im lặng nhìn Mục Tinh Thần được ôm ra, ghen tị trong lòng sắp phát điên, dựa vào cái gì mà một phế vật người thường như cậu ta có thể được chăm sóc tốt như vậy! Thế mà rời giường còn muốn người ôm! Trước tận thế còn chưa từng thấy người yếu ớt như thế!
Nơi có thể đựng nước trong nhà đều chứa đầy nước, Lâm Nhuyễn là dị năng giả hệ hỏa, đun nước cực kỳ dễ dàng. Mục Tinh Thần được Phó Tẫn ôm nhanh chóng dùng nước nóng rửa mặt đánh răng trong lòng người đàn ông.
Cậu vốn lo lắng tiếng động làm loạn tối hôm qua bị các dị năng giả thính lực phát triển nghe thấy, kết quả phát hiện mỗi người bọn họ đều như hoàn toàn không biết. Cậu hơi nghi ngờ nghĩ nghĩ một chút, không nghĩ ra nguyên nhân liền lười nghĩ luôn.
Ăn xong bữa sáng, Mục Tinh Thần được Phó Tẫn thả trên ghế salon. Đã rất nhiều ngày không về nhà, hắn ở một mình nên chẳng lưu luyến thứ gì trong nhà, lần này trở về chủ để lấy một cái ba lô đeo lưng.
Đến khi Phó Tẫn cầm ba lô trở về, Mục Tinh Thần liền vô thức vươn tay với hắn: "Anh Phó, ôm."
Phó Tẫn nhìn cậu một cái: "Chờ chút." Cầm ba lô nhanh chân đi vào phòng ngủ, không đến năm giây lại ra, ngay trước mặt mấy người Chu Hiểu Diệp ôm Mục Tinh Thần đi, cũng đóng cửa phòng ngủ lại.
Lâm Nhuyễn tức giận bẻ gãy đôi đũa trong tay, cô muốn quyến rũ Phó Tẫn dị năng cường đại không sai, cho dù bị Phó Tẫn đối xử lạnh lùng cũng không có cảm giác quá lớn, duy chỉ khi nhìn thấy Mục Tinh Thần được chăm sóc như búp bê là đố kỵ trong lòng lại hừng hực thiêu đốt.
Dựa vào cái gì chứ!
Đương nhiên Mục Tinh Thần không biết có người sắp tức nổ vì chính mình, cậu được Phó Tẫn đặt lên giường, thấy người đàn ông lấy tất cả đồ ăn vặt cất trong ngăn kéo ra, hơi nghi hoặc: "Hôm nay phải đi sao?"
"Ngày mai đi."
"Vậy sao anh lấy hết đồ ăn và thuốc ra rồi?"
Phó Tẫn nhìn nhóc hàng xóm mặt mũi đầy vẻ ngơ ngác, ánh mắt dừng lại một lát trên hàng lông mi cong dày kia, cuối cùng không nhịn được khống chế tinh thần lực nhẹ nhàng gẩy ra, bấy giờ mới cất giọng lành lạnh: "Đem toàn bộ hi vọng ký thác vào một người khác là một hành vi ngu xuẩn."
Mục Tinh Thần hoàn toàn ỷ lại Phó Tẫn cảm thấy bị ám chỉ, mặc dù cậu biết Phó Tẫn không có ý đó nhưng vẫn rũ mi mắt xuống, có hơi tủi thân.
"Không nói cậu."
"À anh không tin Chu Hiểu Diệp hả?"
Dù gì trong nhóm người chỉ có một mình Chu Hiểu Diệp là dị năng giả hệ không gian, nếu như muốn cùng nhau hành động, tất cả vật tư của họ chắc chắn sẽ đặt trong không gian của Chu Hiểu Diệp, trên cơ bản chỉ cần Chu Hiểu Diệp xuất hiện chuyện ngoài ý muốn nào, bọn họ sẽ cạn kiệt lương thực.
Trên giường bị bày đầy đồ ăn vặt và dược phẩm, Phó Tẫn lấy đồ ăn trong ngăn tủ cuối cùng ra ném lên trên giường, dùng ánh mắt nhìn thiểu năng nhìn Mục Tinh Thần đang ngồi giữa đống đồ ăn vặt: "Cậu tin tưởng một người mới quen có một ngày hả?"
"Em tin mà." Dù sao Chu Hiểu Diệp cũng là nhân vật thụ chính. Trong mắt cậu, có thể trở thành nhân vật thụ chính thì nhân phẩm chắc chắn không có vấn đề.
Nghe thấy câu trả lời ngoài ý liệu nhưng lại nằm trong dự đoán, Phó Tẫn nhìn Mục Tinh Thần nét mắt tràn đầy nghiêm túc, nghĩ đến hơn một tháng trước mình chẳng qua thuận tay giúp một chuyện liền được người này hầu hạ ba bữa một ngày đồng thời toàn tâm toàn ý tin tưởng, cảm thấy cậu tin tưởng đám người bên ngoài là rất bình thường.
Nhưng cảm xúc vặn vẹo không vui trong lòng khiến hắn hiểu rõ, mình không muốn nhìn thấy nhóc hàng xóm vừa ngu xuẩn vừa yếu ớt này tin tưởng bất kỳ ai khác, cho dù là một con chó cũng không được.
Trên mặt Phó Tẫn không có bao nhiêu thay đổi cảm xúc, đứng bên giường nhìn Mục Tinh Thần, nói: "Chọn thứ mình mình thích ăn."
Mục Tinh Thần ngoan ngoãn nhanh chóng chọn một ít món ăn vặt mình thích và các loại bánh bích quy mì tôm đồ hộp dễ dàng lấp đầy bao tử, thấy ba lô Phó Tẫn lấy ra đã bị nhét đầy, mà trên giường còn thừa rất nhiều đồ ăn: "Những thứ này sẽ đặt trong không gian của Chu Hiểu Diệp hả?"
Phó Tẫn vốn tính như vậy, giờ bỗng nhiên thay đổi chủ ý, mặt không cảm xúc dùng dị năng cuốn tất cả đồ ăn còn lại đến bên cạnh Mục Tinh Thần: "Ăn."
"Nhiều lắm, ăn không hết."
"Ăn không hết cũng phải ăn."
"Anh Phó." Mục Tinh Thần vừa kêu liền bị ánh mắt của Phó Tẫn dọa về, cậu mò bao khoai tây chiên xé ra ăn: "Anh Phó anh muốn ăn chút không?"
Phó Tẫn không có nhiều hứng thú với mấy thứ đồ ăn vặt này: "Không ăn."
Mục Tinh Thần ôm khoai tây chiên của mình chậm rãi ăn. Vừa mới cơm nước xong xuôi không lâu, thật ra cậu không ăn được nhiều, tuy nhiên nhìn dáng vẻ hình như tâm trạng không tốt của Phó Tẫn, cậu không dừng miệng lại. Dưới ánh nhìn chăm chú của người đàn ông tiếp tục ăn hết một bao khoai tây chiên, bấy giờ mới xoa xoa bụng: "Anh Phó, trong ngăn tủ trên cùng còn một cái ba lô."
Hai ba lô đựng đầy vật tư và thuốc men, Mục Tinh Thần thử đeo một cái trong đó, nặng suýt chút nữa ngồi bệt xuống giường, nhìn khóe miệng Phó Tẫn có một độ cong nhàn nhạt, đỏ mặt giải thích: "Chân em đau, không nghĩ tới sẽ nặng như vậy nên mới không đứng vững."
"Ừm."
Phó Tẫn đeo một cái ba lô, dễ như trở bàn tay cầm một cái ba lô khác lên, dùng dị năng nhét tất cả đồ ăn vặt vào trong ngăn tủ, ôm ngang Mục Tinh Thần ra khỏi phòng.
Mấy người trong phòng khách nhìn thấy Phó Tẫn đeo ba lô ôm Mục Tinh Thần ra, cũng thắc mắc giống như Mục Tinh Thần: "Anh Phó! Đi luôn bây giờ à?"
"Ngày mai." Phó Tẫn nhìn Chu Hiểu Diệp an phận thủ thường nhất trong đám người: "Đi, đi thu thập vật tư."
Mục Tinh Thần được ôm trong ngực vội vàng ôm chặt cổ Phó Tẫn, tiến đến bên tai hắn nhỏ giọng nũng nịu: "Anh Phó, anh có thể dẫn em theo cùng không? Không có anh bên cạnh, em hơi sợ."
Ánh mắt Phó Tẫn u ám cúi đầu, cằm sượt qua cái đầu đang vùi trên bờ vai, hắn lẳng lặng suy nghĩ: Miệng của túi yếu ớt này bôi mật hả? Sao từng chữ chui ra từ trong miệng cậu đều ngọt như vậy?
Thính lực của dị năng giả được cường hóa, dù giọng Mục Tinh Thần rất nhỏ nhưng những người ở đây đều nghe thấy được, Tiêu Thành liền nói ra ý kiến tại chỗ: "Anh Phó, đừng nên dẫn Mục Tinh Thần đi, bên ngoài nguy hiểm như vậy, cậu ấy theo chúng ta hành động rất nguy hiểm."
Quan trọng nhất là, người này rời giường muốn ôm, cơm nước xong xuôi cũng muốn ôm, hiện tại chẳng có chuyện gì còn muốn ôm, thật sự đổi mới nhận thức của họ về vướng víu.
Nếu không phải ngại Phó Tẫn cường đại, bọn họ thật sự muốn lay lay bả vai Mục Tinh Thần để cậu tỉnh ra một chút, hiện tại là tận thế đó! Thân là một người bình thường không có tác dụng, không phải càng nên chú ý cẩn thận tránh thêm phiền phức cho bọn họ hả?!
Con ngươi lạnh lùng không một tia tình cảm của Phó Tẫn nhìn về phía Tiêu Thành, giọng nói lạnh lẽo: "Liên quan gì đến cậu."
Tiêu Thành: "..."
Trong nhóm người, có lẽ Chu Hiểu Diệp là người duy nhất nhìn rõ tình hình, thấy bầu không khí vi diệu, vội vàng lên tiếng hòa giải: "Ngày mai rút khỏi thành phố Z sẽ gặp rất nhiều zombie, hiện tại Tinh Thần sớm theo chúng ta ra ngoài làm quen một chút cũng là chuyện tốt."
Nói rồi cậu ta thấy trên cánh tay Phó Tẫn đeo ba lô, do dự một chút vẫn lên tiếng hỏi: "Anh Phó, ba lô của anh có muốn bỏ vào không gian của tôi không?"
"Không cần."
Chu Hiểu Diệp gật gật đầu không nói gì nữa.
Mục Tinh Thần đều theo ra ngoài tìm kiếm vật tư, Lâm Nhuyễn cũng không muốn một mình chờ ở đây, quan trọng nhất là cô sợ tự mình một người ở lại, đến lúc đó nhóm Phó Tẫn không trở lại.
Không ai muốn ở lại, kết quả ban đầu chỉ là ra ngoài tìm kiếm vật tư, đến cuối cùng hợp lại mà tính, dứt khoát hôm nay trực tiếp xuất phát luôn.
Toàn bộ vật tư đồ ăn và dược phẩm Mục Tinh Thần thu thập cuối cùng vẫn bỏ vào không gian của Chu Hiểu Diệp, nhóm bảy người đi bộ rời khỏi chung cư, không chọn lái xe vì virus zombie bùng phát, đường đi tới gần trung tâm chợ đã rối loạn từ lâu, căn bản không thể nào nào lái xe được.
Trên đường, khắp mơi đều là xác zombie và một số tàn thi tay gãy, đường đi cũng bị máu nhuộm thành màu đen, không khí tràn ngập mùi khó ngửi, nói là địa ngục nhân gian cũng không đủ.
Mặc dù từ ban công đã từng thấy thảm trạng trên đường, nhưng giờ phút này tự mình đi đến chỗ như vậy, Mục Tinh Thần vẫn bị dọa cho sắc mặt tái nhợt, hai tay run nhè nhẹ ôm thật chặt cổ Phó Tẫn, chôn mặt trong bả vai hắn, không dám nhìn.
Thật đáng sợ, nếu không có Phó Tẫn bảo vệ chắc chắn cậu đã chết ở đây từ lâu.
Dị năng giả hệ tinh thần có thể dễ dàng phát hiện cảm xúc của bất kỳ ai, bước chân tiến lên vững vàng của Phó Tẫn nháy mắt khựng lại, bởi vì không thể cử động tay liền dùng tinh thần lực bọc lấy ngón tay khẽ run của nhóc hàng xóm cọ cọ.
Zombie xông tới bị giải quyết dễ như ăn cháo nhưng nét mặt mỗi người đều không vui mừng nổi. Mặc dù những zombie này vẫn rất yếu nhưng rõ ràng đã mạnh hơn không ít so với hôm qua.
Zombie ngày càng mạnh hơn, nếu bọn họ không thể nhanh chóng chạy tới nơi lánh nạn ở thành phố Z tụ hợp với lực lượng chính quy, chỉ sợ cuối cùng sẽ chết dưới vuốt zombie.
Bảy người ngoại trừ Mục Tinh Thần đều là dị năng giả, mà Mục Tinh Thần được Phó Tẫn ôm trong ngực, thế nên không thể vì cậu mà kéo chậm tốc độ của đội ngũ. Sau khi rời khỏi trung tâm thành phố hỗn loạn, Chu Hiểu Diệp trực tiếp tìm một chiếc xe van lớn lái tới: "Lên xe."
Phó Tẫn ôm Mục Tinh Thần ngồi ở ghế lái phụ, bàn tay kín đáo vỗ vỗ mông người trong ngực: "Thả lỏng."
Mục Tinh Thần vẫn duy trì tư thế chôn mặt vào vai Phó Tẫn, nhỏ giọng nói: "Khát quá, muốn uống nước."
"Ừm."
Lâm Nhuyễn nhìn hai người thân mật ôm nhau ở ghế lái phụ, bỗng có dự cảm, Phó Tẫn sẽ bảo cô nấu nước.
Quả nhiên Phó Tẫn lấy cái ly chuyên dụng cho Mục Tinh Thần ra, dùng dị năng thả băng vào ly, không quay đầu đưa đến trước mặt Lâm Nhuyễn: "Đun nước."
"Anh Phó, chúng tôi cũng hơi khát."
Phó Tẫn nhìn ly nước rỗng đưa tới trước mặt, không nhận: "Chậu."
Chu Hiểu Diệp: "..." hiểu ý của Phó Tẫn, cậu ta yên lặng lấy một cái chậu rửa sạch sẽ trong không gian ra.
Lúc Phó Tẫn đưa chậu đổ đầy băng đến trước mặt đám Lâm Nhuyễn ngồi ở hàng ghế sau, mấy dị năng giả im lặng nhìn Phó Tẫn lấy đi ly nước đáng yêu, nháy mắt đó đều dâng lên loại cảm xúc gọi là ghen tỵ.
Đệt, phân biệt đối xử rõ ràng quá đó!
Xe di chuyển trên đường phố tĩnh lặng, rất nhanh liền hấp dẫn tới không ít zombie, nhưng zombie thường còn chưa tới gần đã bị dị năng giết chết ở phía xa. Bằng dị năng của nhóm Tiêu Thành hiện tại, đối phó với những con zombie này vẫn tính là nhẹ nhàng.
Phó Tẫn ôm Mục Tinh Thần không ra tay, ngay khi xe đi ngang qua một nhà thuốc, bỗng hắn mở miệng: "Dừng xe."
Chu Hiểu Diệp không nói hai lời trực tiếp dừng xe: "Anh Phó?"
Phó Tẫn ôm Mục Tinh Thần xuống xe không giải thích, mấy người khác do dự một chút rồi vẫn đi theo.
Mục Tinh Thần chú ý thấy phương hướng Phó Tẫn đang đi tới, nghi hoặc hỏi: "Muốn vào nhà thuốc hả?"
"Ừm."
"Hiện tại nhà thuốc hẳn không còn gì cả."
"Không tìm thuốc."
Không tìm thuốc thì tìm cái gì? Mục Tinh Thần nghi ngờ đến khi Phó Tẫn mang cậu đến trước tủ bao cao su thì biết đáp án. Cậu đỏ mặt, dưới sự chỉ huy của Phó tẫn cầm lần lượt các bao cao su có kích thước khác nhau, vì nhóm Chu Hiểu Diệp cũng theo vào nên giờ phút này lúng túng đến nỗi đầu ngón tay cũng nổi lên màu đỏ.
Cảm giác bên cạnh có vài đôi mắt nhìn chăm chú, Mục Tinh Thần xấu hổ muốn vứt bao cao su trên tay đi: "Anh Phó."
Thấy cậu kháng cự, Phó Tẫn nhíu mày: "Kích thước không đúng làm tôi không thoải mái, chịu tội chính là cậu."
Mặt Mục Tinh Thần lập tức đỏ như tôm vừa luộc chín, cúi thấp đầu không dám nhấc mí mắt lên, dưới sự chỉ huy của người đàn ông xấu hổ ôm toàn bộ bao cao su kích thước lớn nhất vào trong ngực, đếm sơ sơ ít nhất có hơn mười.
Nhóm Chu Hiểu Diệp đứng cách đó không xa: "..." đệt, mẹ nó không nên đi theo mà.
Chu Hiểu Diệp là người đầu tiên xoay người rời khỏi nhà thuốc đi về xe, những người khác cũng không tiện tiếp tục đứng ở đây, vội vàng theo sau. Cả nhà thuốc chỉ còn lại Phó Tẫn và Mục Tinh Thần, và xác zombie mới bị xử lý lúc đi vào.
Chọn xong bao cao su, Phó Tẫn ôm Mục Tinh Thần đứng trước cái tủ không, im lặng một lát, thấp giọng hỏi: "Có biết đàn ông với đàn ông ân ái ngoài bao cao su thì còn cần gì không?"
Mục Tinh Thần: "..." Hay là anh cứ dứt khoát giết em luôn đi?!
Mục Tinh Thần xấu hổ không chịu mở miệng nói chuyện, Phó Tẫn cũng không ép hỏi cậu, cau mày như đang lầm bầm lầu bầu: "Nơi đó của cậu vừa nhỏ vừa chặt như vậy, làm thế nào mới có thể nuốt dương vật của tôi vào?" Dừng một chút, nói tiếp: "Hay là nói kích thước chỗ kia của tôi không vào được?"
"Chỉ có thể dùng miệng? Có nơi nào mà tôi không biết có thể cắm vào không?"
Mắt thấy nếu còn không ngăn cản, Phó Tẫn liền muốn bắt đầu nghiên cứu xem người cậu ngoài miệng và hậu huyệt còn chỗ nào có thể chịch không, Mục Tinh Thần xấu hổ giận dữ muốn chết bỗng che miệng Phó Tẫn, đỏ bừng mặt gầm nhẹ: "Dầu bôi trơn! Đi tìm dầu bôi trơn!"
"Tôi không biết!"
"Em biết!" Mục Tinh Thần xấu hổ gần như sắp rơi lệ: "Anh đi một vòng, em thấy sẽ bảo anh!"
Phó Tẫn ừm, ôm Mục Tinh Thần bắt đầu đi quanh nhà thuốc. Đi một lúc, hắn liền nhíu mày lại, trong mắt nhiễm một tầng lệ khí: "Sao cậu biết những thứ này, trước kia từng làm với ai?"
Đã từng làm, nhưng đó là chuyện ở thế giới trước, mà cậu bị phong tỏa tình cảm và một ít ký ức, sắp nhớ không nổi chuyện ở thế giới trước, Mục Tinh Thần khóc không ra nước mắt vội vàng giải thích: "Chưa từng làm! Là, là hồi trước nhìn thấy trên điện thoại!"
Câu trả lời này làm Phó Tẫn miễn cưỡng hài lòng, nhưng vẫn nhíu mày: "Hồi trước mỗi ngày cậu đều xem những thứ này hả?"
"Không phải xem mỗi ngày." Mục Tinh Thần bị Phó Tẫn dứt khoát đánh bóng thẳng khiến cả người như bị ném vào trong nước sôi, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bốc hơi dưới nhiệt độ cao, ngay khi dạo một vòng nhìn thấy tủ để dầu bôi trơn, đơn giản như nhìn thấy cứu tinh: "Anh Phó! Dầu bôi trơn!"
Phó Tẫn dừng lại, vẫn để Mục Tinh Thần chọn như cũ: "Chọn mùi mình thích."
Có lẽ nhớ đến kháng cự của cậu khi chọn bao cao su vừa rồi, giọng nói hắn lành lạnh bổ sung: "Chọn cho cẩn thận, chọn không tốt chịu tội vẫn là cậu."