Bài tập hè đã làm xong từ sớm, vốn sách giáo khoa cũng đã học qua một lần, chương trình học kỳ sau cậu sẽ đến tiệm sách cũ để mua tài liệu chuẩn bị bài trước, thậm chí còn mua thêm mấy cuốn tư liệu phụ đạo mà học sinh không cần nữa làm đề mục. Nghỉ hè chỉ còn lại bảy ngày, sáng mỗi ngày Quý Trạch đều đi làm diễn viên phụ, tối về bắt đầu cân nhắc vai diễn Không Ngọc Tiêu. Ngày nào cậu cũng cầm kịch bản có được để bắt đầu tập lời thoại, luyện tập một cách rất nghiêm túc, cùng với sự chỉ đạo của lão TV mà tiến bộ từ từ…
_(:з” ∠)_ Tiểu An, mặt cậu đừng có cứng ngắc như táo bón vậy, cười là thế nào, cứ nhìn Lý Mỗ Mỗ trong Cửu thai cười ra sao rồi học hỏi đi nha…
Quý Trạch An đột nhiên nhìn phụ đề trên TV, nụ cười trên mặt càng thêm cứng ngắc, cậu thu lại thành phẩm cười tà của mình rồi quyết định nghỉ ngơi trong chốc lát. Vì thế cậu đứng dậy, đi đến bàn bưng nước uống để thả lỏng thả lỏng. Cậu biết tiến bộ là phải có, nhưng tiến bộ cũng cần phải theo quá tình, nóng lòng cầu là không thể được.
= ̄ω ̄= An An oppa, uống miếng nước giải khát đi nào, đừng có gấp gáp quá à nha~~~
“Cảm ơn.” Quý Trạch An cảm ơn với ly thủy tinh sau đó nhìn thấy vẻ mặt nó thật là thẹn thùng, rồi bưng cậu nhỏ lên miệng uống. Nước lạnh chảy vào yết hầu, cảm giác ôn nhuận với độ ấm thật thoải mái khiến cho cậu càng thanh tỉnh. Quý Trạch An muốn học cười như cái bàn nhà cậu vậy.
Đừng có gấp nha, An An .( ̄ˇ ̄).
“Ừ, tôi biết mà.” Buông ly xuống rồi cười với cái bàn, Quý Trạch An đáp, động tác buông chén cũng rất nhẹ nhàng.
Vẻ mặt chữ cái giống như truyền nhiễm, tất cả đồ vật trng nhà đều bắt đầu cùng nhau phấn khởi lên. Thời điểm khi đầu không phải tất cả đồ vật đều dùng chữ để nói, nhưng qua một thời gian, đây đã trở thành một trào lưu nhỏ hẹp của bọn họ. Có rất nhiều khi, không cần thông qua một phương thức hay chữ cái nào, mà chỉ cần nhìn nét mặt là có thể đoán được tâm trạng của chúng nó. Loại chuyện này, Quý Trạch An thật cảm ơn người đã phát minh ra những dòng chữ đó, để có thể làm cho nó càng đáng nhiêu và sinh động hơn trong căn nhà nhỏ này.
Quý Trạch An uống xong nước thì ngồi lên sô pha, mở Cửu thai lên xem, cậu rốt cuộc muốn biết Lý Mỗ Mỗ trong đó đã cười như thế nào, học tập là chuyện rất quan trọng.
Âm thanh của TV vang lên, Quý Trạch An hoàn toàn bị nhập tâm vào, mãi đến khi di động vang lên…
***
“Em phải xin nghỉ để đi làm thuê sao?” Chủ nhiệm lớp nhìn Quý Trạch An qua một mùa hè đã thay đổi rất nhiều liền hỏi.
Quý Trạch An gật đầu, tuy rằng bây giờ không phải thiếu tiền nhưg cậu cũng không muốn buông tha mà phải tham gia diễn được “Đăng tiên”, huống chi nếu hủy hợp đồng thì phải bồi thường vì cậu đã ký rồi, mà cậu thì đã ký cả rồi. Mấy ngày trước ở giai đoạn chuẩn bị phim, hóa trang chụp hình của cậu cũng đã làm cả rồi, nghe mấy người tổ phim nói chụp ảnh xong còn sẽ phát lên mạng nữa. Bây giờ cậu rời khỏi, cậu cảm thấy về sau mình không cần lăn lộn nữa, một không có nền tảng hai không có công ty môi giới, không ai giúp cậu sát thí cổ (*), nếu lỡ xúc phạm một đạo diễn thì cũng chính là chặt đứt đường sống. Mà quan trọng nhất là cơ hội này sẽ không thay đổi, Quý Trạch An vô cùng coi trọng nó, nếu bước này thành công thì cánh cửa của giới giải trí sẽ mở ra với cậu.
(Sát thí cổ: trắng trợn là giúp mình chùi đ**. Nhẹ nhàng hơn là dọn dẹp chiến trường)
Lữ Xuyến biết gia đình hoàn cảnh của Quý Trạch An, mỗi lần họp phụ huynh chỉ có mình cậu, nghe nói cậu sống một mình, quan hệ với người giám hộ và họ hàng không tốt lắm. Người giám hộ nghe nói là họ hàng bên phía mẹ, nhưng bởi họ cũng có hai con còn đi học nên không có khả năng nuôi thêm Quý Trạch An, chuyện này cũng có thể hiểu được. Lữ Xuyến biết Quý Trạch An tới ngày nghỉ định kỳ thì sẽ đi ra ngoài làm công, cuối tuần sẽ kiêm luôn mấy chức hoạt động trong đoàn. Học kỳ này họ cũng vào cấp ba rồi, là một năm rất quan trọng, mà một tháng cậu còn cố tình đi làm công, cô là người dạy học sinh mình, loại hoàn cảnh như cậu chưa từng thấy qua.
“Cấp ba này là một năm rất quan trọng, mới khai giảng em đã nghỉ một tháng” Lữ Xuyến thật sự rất khó xử, trường học không cho phép học sinh ra ngoài làm thêm, nhưng mà tình huống của Quý Trạch An là đặc biệt. Cậu ở ngoài làm thêm, huống chi Lữ Xuyến còn lo cậu sẽ bị người xấu dụ dỗ: “Nếu em thiếu tiền có thể nói giáo viên cho em mượn, học kỳ này em hãy yên tâm đọc sách đỗ đại học tốt, khi học đại học sẽ được tự do, đến lúc đó em muốn làm gì giáo viên cũng không ai ngăn em được.”
“Cảm ơn cô, nhưng em đã ký hợp đồng rồi, hủy sẽ bồi thường đó.” Quý Trạch An vốn không muốn nói chuyện với giáo viên về công việc của mình, có thể tình huống hiện tại không dễ từ chối, nhưng lâu như vậy rồi, cậu mới biết được hóa ra lớp cũng có một giáo viên không tệ, đáng tiếc là trước kia cậu không hề để ý tới, một lòng sống cho cái thế giới nhỏ của mình.
Lữ Xuyến nghe được, nhăn mi: “Hợp đồng? Em làm công mà có hợp đồng sao? không đi là phải bồi thường thiệt hai thanh lý?”
Giọng cô càng nói càng lo lắng cho đứa nhỏ không nên bị người khác lừa này.
“Vâng.”
“Cô có thể biết rốt cuộc em đang làm công ở đâu không?” Lữ Xuyến biết thái độ của mình là quá phận mất rồi, tâm lý trưởng thành của trẻ nhỏ rất dễ phản nghịch nếu kích thích cậu lỡ cậu làm việc ngu ngốc sẽ không tốt. Đứa nhỏ Quý Trạch An này tuy không biết cách nói chuyện, tính cách có chút quái gở, nhưng mà thành tích không tệ, không hề xuống hạng, học một cuốn là vững một cuốn, khả năng của cậu nếu thi đại học là vững vàng như thép, tương lai cũng thấy là sẽ không vì tiền mà bôn ba xung quanh.
“Tổ phim. Cụ thể của phim thì em không thể nói được, trong cam kết em phải giữ bí mật.” Quý Trạch An sợ rằng giáo viên sẽ lo lắng nên giải thích thêm: “Em nghỉ hè luôn ở đài truyền hình Giang thành đóng vai quần chúng, nơi đó một ngày được hai trăm và cho cơm tháng, sau có một đạo diễn giới thiệu em đi tham gia thử vai rồi em trúng tuyển, tổ phim bên kia cho em biết là chuẩn bị chụp quay, muốn đi vùng khác để quay, cho nên nó cần thiết phải có một khoảng thời gian dài.”
Lữ Xuyến thật ra không nghĩ rằng một đứa học trò chưa thân này vậy mà cả hè đi làm diễn viên phụ, đó cũng lý giải tại sao cậu lại khác như vậy, một bên cũng lo sợ đạo diễn và cái vai diễn kia.
Nhưng mà cô vẫn lo cậu sẽ bị những người chuyên môn trong giới giải trí dụ dỗ, dù sao thì nó vô cùng phức tạp, Quý Trạch An lại chỉ là một đứa nhỏ, không có người lớn chở che. Thế giới đó quá mức phù hoa, những người đơn giản với xã hội như Quý Trạch An nói không chừng sẽ bị mê hoặc, Lữ Xuyến cảm thấy rất lo lắng.
“Quý Trạch An, cô thấy rằng em rất muốn đi, nhưng cô rất lo em sẽ bị người khác lừa.”
Quý Trạch An cười với Lữ Xuyến rồi nói: “Cô Lữ, cô không cần phải lo cho em, Giang Khâm Dật là diễn viên ở đoàn phim của em, hôm thử vai cũng là do anh ta làm giám khảo.”
Cậu thật sự muốn nói cho Lữ Xuyến biết rằng không ai có âm mưu đến mức dọa đến đại minh tinh như vậy cả, là một ảnh đế của công chúng sẽ không để cho bản thân dính vào chuyện không hay, cậu nói nhiều như vậy là mong được cô Lữ yên tâm, sau đó phê đơn xin cho cậu, bởi cậu không muốn cuối năm vì trốn học mà bị ghi tội, thậm chí lưu ban.
Lữ Xuyến mở to mắt nhìn cậu, Giang Khâm Dật rất có danh tiếng, cô biết rất rõ, nhưng không ngờ rằng học trò mình lại có cơ hội này.
Quý Trạch An nhìn văn bản soạn thảo của Lữ Xuyến, ánh mắt sáng lên, còn nói: “Đạo diễn là Hoàng Dật Dương, đạo diễn nổi tiếng trong giới, cô có thể lên mạng tìm kiếm.”
…..
Lữ Xuyến vẫn là ở trước mặt Quý Trạch An lên mạng tìm Hoàng Dật Dương, tư liệu hiện ra cô đọc rất kỹ, xác thực một lúc sau cô vẫn không thể không nói: “Cô tin lời em nói là thật. Nhưng chuyện này vẫn cần phải giám hộ của em đến đây nói chuyện với cô cô mới đồng ý được.”
Quý Trạch An im lặng, người giám hộ của cậu là ông cậu lớn, ông cậu ấy có một đôi song sinh, hơn nữa đôi song sinh đó bằng tuổi cậu, bọn họ cũng là học sinh cấp ba. Ông cậu mỗi ngày đều phải ra ngoài công tác nhiều việc bề bộn, bởi vậy Quý Trạch An không muốn quấy rầy, mẹ của cậu vì mấy đứa học trường phụ cận nên phải thuê phòng ở để chăm sóc chúng nó, Quý Trạch An thì lại không có quan hệ thân thiết gì mấy, thậm chí quan hệ của cậu với hai đứa kia cũng không tốt, cậu thật sự không muốn đi nhờ ông ấy, còn nữa, cậu đã nói ra ngoài kiếm tiền cũng là muốn không liên hệ tới họ.
“Khi nào thì em sẽ đi?” Lữ Xuyến mình Quý Trạch An cúi đầu nên cô chủ động nói.
“Một tuần sau.” Quý Trạch An thẳng thắn trả lời.
Nói cách khác thì nội một tuần cậu phải giải quyết được việc xin nghỉ học ở trường. Không phải bởi cậu cố chấp, không muốn gọi người thân tới đây. Mà không biết nói rồi thì họ có đến hay không, Quý Trạch An nói thì họ sẽ bảo rằng con cứ lo mà đọc sách đi. Tiền mẹ cậu cho cũng chỉ đủ cho cậu đóng học với tiền sách vở. Qúy Trạch An càng nghĩ càng nhăn mày lại.
“Như vậy đi, nếu như em có thể nhờ được một người phụ trách tổ phim đến nói chuyện với cô, cô cũng có thể phê đơn xin phép cho em.” Lữ Xuyến nghĩ dù sao gặp người bên kia thì trong lòng mới yên tâm được, cô không có thể cứ theo Quý Trạch An không có tung tích trong một tháng được.
“Được, cảm ơn cô.” Quý Trạch An biết Lữ Xuyến sẽ không thỏa hiệp nữa, cậu gật đầu sau đó rời khỏi văn phòng.
Trở lại phòng học, cậu mở cuốn sách mới tinh vài ngày không đọc, nhìn chữ trên đó mà cậu có chút thất thần.
Trên sách giáo khoa đã có những vết bút ghi, mỗi tối cậu sẽ dành thời gian để học bài, bài tập trên trường sẽ cố gắng để hoàn thành, thời gian còn lại tập vai diễn. Đến tối đúng mười hai giờ rưỡi thì ngủ, sáng sáu giờ rời giường. Lời kịch đã nhớ được kha khá, cậu lý giải được vai diễn này càng lúc càng sâu sắc hơn, nhận được điện thoại thông báo “Đăng tiên” sẽ lập tức đi chụp ảnh, một tuần họ phải đi đến nơi khác để quay chụp, nhưng vấn đề ở trường lại còn đang làm khó cậu đây…
Không có mẹ, người giám hộ thì không thân, Quý Trạch An đột nhiên nhớ tới người ta đã không còn gì. Nhưng mà chỉ trong nháy mắt mà thôi, cậu phải nghĩ cách để không cần người bên tổ phim giúp, ngày quay “Đăng tiên” cũng sắp tới, mọi người trong đoàn phim ai ai cũng bận, cậu không biết nhờ thì họ có đồng ý không nữa. Cô Lữ cho điều kiện này đúng là làm khó người khác, Quý Trạch An thật không biết phải nên làm thế nào.