Quý Trạch An đờ người nhìn người đang đứng nấu cơm trong phòng bếp. Từ khi mẹ cậu qua đời khi cậu còn rất nhỏ hình như không có ai đặc biệt nấu cơm cho cậu, đây là người đầu tiên. Nhìn những động tác gọn gàng ngăn nắp của anh, Quý Trạch An liên tưởng ngay đến những hộp cơm cậu nhận được ở trung tâm điện ảnh và truyền hình “Hộp thức ăn tiện lợi dành cho người thương” nụ cười trên mặt không kìm được mà càng sâu thêm.
Sau khi giúp người này kết thúc công việc, cậu muốn từ chối đến nhà anh cùng ăn tối, sắc mặt anh tái nhợt khiến cậu thấy lo lắng nhưng vào lúc này cậu không có lý do gì để cọ một bữa cơm nữa. Nhưng Du Dịch hết sức cứng đầu, trước đi đến chỗ làm việc cùng cậu cũng thế, hiện giờ về nhà để làm cơm cũng vậy. Quý Trạch An có chút không rõ mình là không từ chối được hay không muốn từ chối. Nói chung là đã vào đến nhà anh cũng không tiện khi cứ thế rời đi. Du Dịch vẫn nói là không sao, làm cơm cũng không cần cậu giúp. Cậu không thể làm gì khác ngoài đứng ở cửa nhìn anh, nhìn những gì diễn ra trong phòng bếp.
Người này có tính khiết phích nghiêm trọng, Quý Trạch An nhìn anh đem đống nguyên liệu nấu ăn rửa rửa rửa đến tận năm lần vẫn không hài lòng là hiểu. Thật không biết anh làm thế nào mà rau dưa bị anh dày vò năm lần vẫn bảo trì được dáng vẻ tươi mới, Quý Trạch An nghĩ nếu là mình chắc chỉ cần mang rau rửa ba lần cũng đủ để làm nát rồi. Hay là người này có kỹ xảo rửa rau đặc biệt? Bây giờ bất kỳ chuyện gì kỳ lạ phát sinh trên người Du Dịch thì Quý Trạch An cũng không thấy có gì không thích hợp, phần lớn là ý nghĩ đó là tất nhiên rồi, người này có dáng vẻ của một người cường đại*.
(*cường đại: mạnh mẽ, to lớn)
Đũa được tiêu độc sạch sẽ rồi đến bàn ăn cũng tiêu độc sạch sẽ, sàn nhà lau đến mười lần, tủ bát lau chùi sạch sẽ và vân vân. Phòng bếp lớn mà sáng bóng là có thể nhìn ra người này khiết phích đến mức nào. Mi hỏi tại sao cậu lại biết sàn nhà lau mười lần? Bởi vì trên mặt đất viết thật to ‘(/ω) chủ nhân nhà yêm đối với yêm là chân tình, giúp yêm tắm đến mười lần vẫn không ngại mệt, mỗi lần dùng đế giày mát-xa cho yêm cũng không có tý bụi bặm nào, ai nói đây không phải chân tình thì yêm liều với kẻ đó!’ Quý Trạch An thấy có chút buồn cười, sàn nhà của người này hết sức kiêu ngạo.
Quý Trạch An bất tri bất giác cúi thấp đầu nhẹ giọng cười.
Du Dịch cầm dao thái dừng một chút. Anh quay đầu nhìn thoáng qua nhóc con dựa bên cửa, dịu dàng trong mắt không khống chế được cứ thế mà chảy ra, hơn nữa còn không muốn thu lại đường nhìn. Vốn dĩ ở Giang thành anh vẫn ở khách sạn, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện mua nhà, càng không nói đến biến nhà thành gia đình. Tuy anh có khát vọng về gia đình nhưng phần lớn thời gian anh đã có thói quen về mệnh cô đơn cả đời. Năm năm qua anh đều không quên tìm người định mệnh của mình, nhưng mà không nghĩ chỉ năm năm sau vậy mà bất ngờ tìm được.
Lần thứ hai cầm dao, dùng lưỡi dao tách thịt ức ra, cắt miếng thịt đều đều theo khổ tầm một ngón cái, tâm trí Du Dịch lại một lần nữa bay xa…
Lần này đến Giang thành là vì giúp Giang Khâm Dật đang quay phim ở bên này phòng cướp. Cho dù là anh em nhưng quan hệ của họ cũng không thân thiết. Từ khi rời nhà đã là gia đình đó, qua thời gian chỉ biết khóc và nháo đến lúc anh hiểu được bọn họ quyết tâm bỏ rơi anh thì anh với họ đã không còn chút hy vọng nào nữa. Chỉ là vì quan hệ máu mủ, cuối cùng giữa họ chỉ còn quan hệ nhân – quả, anh chọn lúc thích hợp đem từng việc từng việc trả lại cho nhà đó. Lần này giúp Giang Khâm Dật phòng cướp chính là việc cuối cùng của anh. Tuy người anh trai trên danh nghĩa kia luôn tìm cơ hội đến tận cửa nói cha mẹ hối hận, thậm chí còn cầu anh trở về nhưng tâm anh một chút dao dộng cũng không có.
Anh không mong chờ vào bọn họ. Đối với anh thì họ chỉ là người xa lạ có cùng huyết thống và thiếu nợ nhân quả. Anh chỉ là ở, ở xong thì cùng lắm là người xa lạ có thể nói chuyện vài câu. Chưa đến nói chuyện tha thứ hay không tha thứ, anh đối với họ không còn yêu, thậm chí hận cũng đã phai mòn theo năm tháng trưởng thành đến giờ gần như không còn. Chuyện tới giờ, anh càng không hy vọng họ dùng cái thân phận kia để ngăn cản anh.
Chỉ là anh vẫn còn chờ mong một gia đình thuộc về mình…
Tuổi càng lớn khát vọng này lại càng sâu, anh phải dùng khí lực mỗi ngày một nhiều lớn hơn để đè dục vọng này xuống.
Lúc mới gặp nhóc con, cậu vào vai thi thể, không trợn mắt, không động cũng không cười thi thể lại hấp dẫn anh. Khi đó anh muốn tìm xem kiếp nạn của Giang Khâm Dật là ở đâu lại không ngờ gặp được cậu. Loại chuyện ngốc như nhìn rồi không dời tầm mắt ra được thế mà lại xảy ra với anh, nếu là trước đây thì Du Dịch sẽ đem những lời này thành truyện cười rồi cười nhạt cho qua. Đây không phải nhất kiến chung tình, Du Dịch không giải thích được cảm tình lúc đó của mình, chỉ là nhìn cậu, nhìn nụ cười trên mặt cậu anh thấy ấm áp, cảm thấy thoải mái, giống như ánh sáng từ cậu đè sự âm u của anh xuống, khiến anh trong nháy mắt cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Đây không phải là cảm xúc khi quen biết lâu mà thành, chỉ là một loại cảm giác rất quen thuộc nảy sinh giữa bọn họ, quan hệ rất thân mật. Nó giống như là người đứng bên cạnh nhóc con trừ anh ra thì không thể là ai khác. Du Dịch rất rõ ràng, anh không còn là một chàng trai mười tám tuổi năm xưa. Có những chuyện Giang Khâm Dật nói đúng nhưng anh không muốn để chúng trở thành sai lầm. Cứ như thế một lúc, anh thấy mình khá hơn một chút, anh không muốn làm những chuyện vô bổ nữa cho dù kết cục có là sai lầm thì anh cũng cam tâm tình nguyện.
Cho nên anh mua căn nhà này, anh đang vì chính mình mà xây một cái tổ, chờ đợi chủ nhân còn lại dọn vào…
Khi đó anh dùng tất cả các cách để có thông tin của nhóc con, biết được hoàn cảnh của nhóc, anh rất thương tiếc. Chỉ là nhìn những câu chữ miêu tả khiến anh không thoải mái, buổi tối lúc phát hộp cơm anh cố gắng không bài xích để đưa hộp cơm qua, mượn cớ thử đến gần nhóc con. Kể cả anh hết sức không hài lòng với thức ăn trong hộp, cũng không thích ngồi ghế nhìn qua đã chẳng thấy sạch sẽ ở bên đường nhưng nghĩ đến đây là cơ hội duy nhất đến gần nhóc con thì tính khiết phích của anh cũng bị ép xuống trong chốc lát. Tuy ngày đó sau khi rời đi anh phải tắm tận bốn tiếng, quần áo mặc cũng bị vứt đi.
Bất kể đó là ma lực của định mệnh hay là dục vọng do đã không chịu nổi cô đơn mà trào ra, Du Dịch thầm nghĩ sẽ vững vàng mà bắt được nhóc con cho dù dùng mọi thủ đoạn.
“Làm sao vậy, có phải không thoải mái không. Không thoải mái thì đi nghỉ ngơi đi, đừng làm gà cung bảo(1) nữa, em nấu cho anh bát cháo?” Quý Trạch An nhìn người kia nửa ngày không có hành động cắt thịt gà đành lên tiếng. Tay phải của anh rất đẹp nên cho dù cầm dao không những không làm mất hào quang mà còn sinh ra một loại mị lực khác thường. Từ phần lộ ra của ống tay áo TSm có thể thấy được cánh tay trắng nõn, không có lỗ chân lông. Đó là một làn da mà con gái cũng không nhịn được ghen tỵ, ở trên người anh cũng không có “gái tính*”. Tất cả những gì đẹp đẽ trao cho anh như việc đương nhiên, mà loại xinh đẹp này sẽ chỉ khiến mọi người nghĩ anh rất tuấn tú mà không phải hình dung người con gái đẹp. Sắc thái quanh người anh khiến người ta cảm thấy một khí thế vô cùng thâm sâu khó lường.
(*chỗ này theo QT là nương vị ‘娘味’ tui nghĩ nó gần giống gái tính nên chém =.,= cô nào thấy sai thì cmt chỉ tôi nhé.)
Quý Trạch An vẫn lo lắng cho anh vì cứu người ở trên giường vừa nãy mà làm thương tổn chính mình. Giờ nghĩ anh không chịu nổi mới không thể không dừng động tác lại, cậu lần thứ hai không chịu nổi muốn bảo anh đừng làm.
Du Dịch bị tiếng của Quý Trạch An gọi tỉnh lại từ những suy nghĩ, anh đưa mắt lên, hồi thần rồi quay đầu lại, nhìn về phía Quý Trạch An cười đầy yên bình.
Quý Trạch An cứng người lại, không nói lời ngăn cản anh nữa.
Cậu nghĩ Du Dịch dùng mỹ nam kế với cậu! Tươi cười đến chói mắt khiến cậu quên cả hô hấp, trong đầu đầy những khoảng trống. Đến lúc lấy lại tinh thần thì anh đã để thịt gà trong bát, ưu nhã dùng muỗng nhỏ cho vào một chút dầu, hạt tiêu, muối và bột mỳ để ướp.
Nhìn ngón tay thon dài của anh trộn đều cho thịt ngấm gia vị, anh để bát xuống rồi rửa tay ở bồn nước bên cạnh. Quý Trạch An ước chừng lần này anh rửa tay phải mất ba phút, rửa tay hơn ba lần. Sau đó anh làm hành tây. Thái xong rồi lại tiếp tục công việc rửa tay.
Quý Trạch An có chút không biết nói gì, cậu không biết anh nấu một món ăn phải rửa tay bao nhiêu lần, một món ăn dùng hết bao nhiêu thời gian. Rút cục anh mỗi ngày dùng bao nhiêu thời gian để làm “Hộp thức ăn tiện lợi dành cho người thương” cho cậu, cảm động có nhưng nhiều hơn là có cảm nhận sâu sắc hơn về anh.
Trong đầu cậu không nhịn được nghĩ đến dáng vẻ anh mỗi ngày giúp cậu làm cơm, áo TSm và phòng bếp không hợp nhau, không phải buộc dây, cầm nồi phá hư toàn bộ không khí, bật lửa lên, đứng bên bếp “phấn đấu” Lúc đầu nghĩ có chút khó tưởng tượng anh lại làm việc “ngã xuống trần gian” thế này nhưng thực tế nhìn anh làm việc cũng là cảnh đẹp. Quý Trạch An không thể không thừa nhận người đẹp thì làm gì cũng đẹp, cho nên hình ảnh trong đầu cậu cũng không phải khó hình thành.
Lúc này điện thoại trong túi quần rung lên, tiếng chuông reo, Quý Trạch An hồi thần nhìn anh đã đổ thịt gà vào nồi, quay đầu ra phòng khách nghe điện thoại.
Quý Trạch An vừa quay người đi Du Dịch lập tức dời đường nhìn quấn lên người cậu nhưng cậu không phát hiện ra.
Du Dịch nhìn bóng lưng của cậu mà ánh mắt tối sầm, rồi nhìn về đống thịt gà đã rang.
“Alô, xin chào, tôi là Quý Trạch An.” Đây là câu đầu tiên khi nghe điện thoại cậu đã có thói quen ở kiếp trước, chỉ cần nghe điện thoại cậu sẽ theo phản xạ nói ra câu đó, lần này cũng không phải ngoại lệ. Dù sao thì thói quen là điều không dễ thay đổi, đời trước có một ít cậu sẽ mang theo ở đời này.
…
Chờ đến khi Quý Trạch An cúp điện thoại, Du Dịch bưng đĩa gà cung bảo có màu đỏ đậm mê người, hương thơm nức mũi từ phòng bếp đi ra. Anh đặt đĩa gà cung bảo xuống rồi quay người đi vào bưng bát canh ra, cuối cùng là một đĩa rau xanh Thượng Hải xào(2). Ba món ăn vô cùng đơn giản, hai đĩa một canh, một mặn một chay, đủ cho hai người ăn. Du Dịch còn lo lắng cho nhóc con đang tuổi lớn, phân lượng rất đủ, vấn đề dinh dưỡng cũng đã cân nhắc qua.
“Đi rửa tay rồi ăn cơm.”
Nghe Du Dịch nói vậy Quý Trạch An không chảy dãi chạy đi rửa tay mà nhìn Du Dịch đầy hưng phấn.
Du Dịch nhìn ra, chủ động hỏi: “Làm sao thế?”
“Du tiên sinh, em thử vai thành công rồi, nhận được vai Khổng Ngọc Tiêu!” Lần đầu thành công nên loại vui sướng này Quý Trạch An không nhịn được. Cậu không muốn đè nén mà muốn chia sẻ niềm vui này. Mà vừa lúc lại có một người ở trước mặt, cậu theo bản năng nói ra. Hoàn toàn không ý thức được Du tiên sinh cậu mới gặp số lần có thể đếm trên đầu ngón tay lại bất tri bất giác thành người cùng chia sẻ niềm vui.