“Vậy thì anh định làm gì với … bọn em?” Lưu Giai Nghi thu mình lại trong ghế, vùi đầu vào đầu gối của mình, “… ném bọn em ra khỏi trò chơi, sau đó thì sao?”
“Anh không ném mọi người ra khỏi trò chơi, mọi người cần phải thay anh làm chuyện khác nữa.” Bạch Liễu nhìn Lưu Giai Nghi.
Lưu Giai Nghi hơi ngẩng đầu lên, nhìn hắn với đôi mắt đỏ hoe: “… chuyện gì chứ?”
“Hiện giờ Kỷ Băng Hà chưa có ai vượt cửa, tức là chưa có dòng 【end】 nào xuất hiện, thời gian game tương ứng với thực tế bị trì trệ, phó bản vẫn chưa được tải vào thực tế cho nên vẫn còn đường cứu vãn.”
Bạch Liễu nói, “Anh yêu cầu mọi người rời khỏi trò chơi để ngăn chiếc máy bay đó lao xuống Nam Cực.”
Lưu Giai Nghi duỗi người ra, cau mày hỏi lại: “Nhưng theo kịch bản thông thường, khi trò chơi tái nhập thực tế thì hơn phân nửa là chiếc máy bay đó đã bay tới Nam Cực rồi, thời gian trong hiện thực trôi qua từng giây từng phút, không bao lâu nữa cũng sẽ rớt xuống thôi.”
“Làm sao bọn em ngăn được máy bay rơi ở Nam Cực được chứ.”
Bạch Liễu cười: “Được chứ, có người có thể.”
Lưu Giai Nghi nghi ngờ ngẩng đầu: “Ai?”
Bạch Liễu: “Đỗ Tam Anh.”
Đường Nhị Đả gõ cửa trực thăng: “Nhìn thấy đường viền của hộp kim loại rồi.”
Gã thở ra một hơi trắng xóa, lông mày và tóc đều phủ một lớp băng giá, nhưng vẻ mặt của Đường Nhị Đả còn lạnh lẽo hơn cả những lớp sương giá này: “—— đó là hộp của Cục Xử lý Dị đoan.”
————————
Thực tế, trên bầu trời Nam Cực.
Chiếc máy bay chuẩn bị hạ cánh phát ra tín hiệu rất lâu vẫn không nhận được phản hồi, 5 người áp giải trên máy bay nhận thấy có điều gì đó không ổn.
Bọn họ nhìn nhau, một điềm báo không lành hiện lên trong đầu họ.
“Máy bay —— rẹt rẹt —— Gọi trạm liên lạc mặt đất —— rẹt rẹt—— Gặp phải rất nhiều mây mù, các anh nghe được thì trả lời ——”
Máy bộ đàm vẫn im lặng, luồng không khí ở hai bên cánh càng lúc càng mạnh và xóc nảy, những người áp giải hít thở sâu, họ phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
“Phía trước là chỗ nào?”
“Khu vực biển Ross.”
“Chuẩn bị hạ cánh khẩn cấp.”
……
Nam Cực, khoảng đất trống phía trước trạm quan sát gần Mái vòm A.
Một nhóm đội viên quan sát tiên phong mặc áo khoác đỏ bắt mắt, xoa tay dậm chân ngẩng đầu nhìn trời, thấp giọng bàn luận với nhau, có chút bất an nói:
“Không phải anh nói hôm nay chúng ta kiểm tra vết nứt băng để máy bay thuận lợi hạ cánh à, sao nó vẫn chưa tới chứ …”
“Không biết nữa, tôi vừa ra khỏi trạm quan sát. Nhân viên liên lạc bên trong nói từ nãy giờ vẫn chưa nối máy được với phi công, dùng tất cả các cách điện thoại vệ tinh luôn rồi mà không có tín hiệu phản hồi... “
“Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
……
Phòng xử lý dị đoan, Quận 1.
Tô Dạng vẻ mặt mệt mỏi và căng thẳng, mặc bộ quân phục đội trưởng hơi rộng so với anh, đi qua hành lang rực rỡ ánh đèn vào ban đêm, vào một phòng máy ở một gian phòng trong góc.
Phòng máy khắp nơi hỗn loạn, các tách cà phê đặt bừa bãi trên bàn, một số nhân viên truyền thông mặt đất đang điều khiển bàn máy nhìn chằm chằm vào màn hình lớn.
Mắt ai cũng thâm đen như gấu trúc, gương mặt mệt mỏi tiều tụy cứ như sắp đột quỵ tới nơi.
Đội trưởng Tô rất coi trọng chuyện áp giải khối thi thể, những người bên dưới đương nhiên cũng trở nên căng thẳng theo.
Từ khi nhóm áp giải rời cảng đến nay cho đến bây giờ đã qua tới Nam Cực, thiết bị liên lạc mặt đất vẫn duy trì liên lạc trong suốt toàn bộ quá trình, nhân viên liên tục tăng ca không ngủ mấy ngày liền.
Nhưng mặc dù đã cẩn thận đến thế, khi máy bay chuẩn bị đến Nam Cực, mọi người sắp thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên xảy ra chuyện.
Dù sử dụng phương tiện nào, họ cũng không thể liên lạc được với những người áp giải trên chiếc máy bay này.
Nhân viên truyền tin mặt đất tái mét mặt mũi: “Đội trưởng Tô, phải làm sao đây?”
Tô Dạng đã không ngủ từ lúc nhóm người áp giải xuất phát, anh nhìn mặt tuyết trắng tinh của Nam Cực do vệ tinh phát hiện trên màn hình lớn, màu sắc tươi sáng chiếu vào não anh một mảnh mênh mông.
Một cảm giác bất lực, dù thế nào cũng không thể ngăn cản một số việc xảy ra tràn ngập trong lòng anh.
“Cho nên đây là ý nghĩa của việc 【 nhà tiên tri 】có quyền tối cao trong Cục Xử lý Dị đoan.” Sầm Bất Minh không biết từ khi nào đã xuất hiện bên cạnh Tô Dạng.
Tô Dạng quay đầu nhìn sang: “Sầm đội trưởng…”
Sầm Bất Minh khoanh tay, nhìn cánh đồng tuyết qua con mắt vàng như chim ưng một lúc, rồi quay sang nhìn Tô Dạng: “Bởi vì 【 nhìn】quan trọng hơn nhiều so với 【 làm được 】.”
“—— vận mệnh có sự sắp xếp của riêng nó, mà những nhân vật trên thẻ như chúng ta chỉ có thể tuân theo.”
Sầm Bất Minh cũng không quay đầu lại, lướt qua bên người Tô Dạng đang thất thần: “Chuẩn bị nhặt xác năm người áp giải.”
“Đội trưởng Tô, làm sao bây giờ?”
“Đội trưởng Tô, chúng tôi vẫn tiếp tục liên lạc hay sao?”
“Đội trưởng Tô…”
“Đội trưởng Tô…”
Tô Dạng nhắm mắt lại, anh đỡ lấy mép bàn, khổ sở nói: “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, liên lạc với phía Nam Cực chuẩn bị đội cứu hộ và.... túi xác.”
“Bất kể như thế nào cũng phải mang được họ về.”
Trong game.
Bạch Liễu và Mục Tứ Thành luân phiên thay ca Đường Nhị Đả tiếp tục làm việc, gió không còn mạnh như trước, thay vào đó là mặt trời bắt đầu chiếu những tia cực tím mãnh liệt.
Càng đến gần trái tim, nhiệt độ trên mặt băng không ngừng tăng lên, Mục Tứ Thành mồ hôi nhễ nhại.
“Trời ơi, chuyện gì nữa đây?” Mục Tứ Thành phe phẩy cổ áo, mồ hôi và nhiệt cùng nhau bốc lên, “Sao lại tự nhiên nóng như thế này chứ? Thời tiết ở đây khó chịu như chó ấy!”
Bạch Liễu ngồi xổm xuống, hắn nhìn mặt băng có dấu hiệu tan chảy rõ ràng: “Không phải là thời tiết đột nhiên trở nên nóng bức.”
“Vì chúng ta đào trái tim hoàn thành nhiệm vụ chính nên thế giới đang bắt đầu ấm lên.”
Đường Nhị Đả từ trên trực thăng thăm dò rống to: “—— Bạch Liễu, nhiệt độ tăng cao bất thường, bây giờ trên 0 độ rồi!”
Gã nhảy ra khỏi trực thăng, đi tới trước mặt Bạch Liễu: “Với tốc độ tăng nhiệt độ này, mặt băng sẽ sớm tan chảy.”
Bạch Liễu lắc đầu: “Tôi nghĩ nó không chỉ tan nhanh, trái tim này rất có thể là nơi đặt thiết bị cốt lõi của Edmund để xây dựng hệ thống làm mát toàn cầu, nó cũng là vật phẩm cuối cùng của dòng 【true end】.”
“—— Nếu lấy ra, tôi nghi ngờ sự nóng lên toàn cầu này sẽ khiến toàn bộ tảng băng ở Nam Cực tan chảy hết.”
Đường Nhị Đả nhíu mày: “Thế thì, Nam Cực chẳng phải sẽ trở thành đại dương mênh mông à?”
Bạch Liễu ngẩng đầu nhìn gã: “Còn có phiền phức hơn cái này.”
“Nếu các tảng băng tan chảy hoàn toàn, diện tích Nam Cực sẽ giảm đi đáng kể, lượng băng và tuyết mất đi nhiều sẽ dẫn đến những thay đổi mạnh mẽ về khí hậu, thời tiết khắc nghiệt như bão tuyết làm cản trở tầm nhìn và chuyển động, như vậy nếu trong cùng một bản đồ, chúng ta sẽ dễ dàng bị phát hiện hơn.”
Bạch Liễu dừng lại: “Hắc Đào sẽ nhanh chóng tìm thấy chúng ta.”
Ngụ ý của Bạch Liễu đã quá rõ ràng, hắn phải tìm cách che giấu trái tim, nếu không sớm muộn gì Hắc Đào cũng tìm đến.
Đường Nhị Đả nhíu mày: “Nhưng giấu ở đâu bây giờ, tốc độ tấn công và tốc độ di chuyển của Hắc Đào quá cao, cậu ta thăm dò hết mọi nơi trên toàn bộ Nam Cực rồi, giấu trái tim ở đâu cũng không an toàn.”
Gã không thể không thở dài: “Ngoại trừ không giỏi giải mã, tên này thực sự là một kẻ tấn công chính hoàn hảo.”
Bạch Liễu cười: “Chuẩn đấy, chúng ta sẽ cho anh ấy giải câu đố.”
Đường Nhị Đả ngẩn ra: “Câu đố gì?”
Bạch Liễu nói, “Giấu cây trong rừng.” ( gốc là 藏木于林)
Phòng nhỏ của Scott.
Nhiệt độ tăng nhanh, tuyết xung quanh túp lều bị tan rã, ngôi nhà nằm giữa một ngọn đồi ẩm ướt, bùn dính đầy trên những tấm ván gỗ trông thật bẩn thỉu.
Lúc Bạch Liễu lại đến thăm, Edmund kinh ngạc không thôi: “Các con đào được trái tim rồi ư?”
“Vâng.” Bạch Liễu nhìn Edmund, hắn đưa hộp kim loại cho ông, “Tôi có chuyện muốn nhờ giáo sư.”
Edmund nhận lấy cái hộp, càng ngày càng nghi hoặc: “Đây là cái hộp đựng trái tim sao? Tại sao lại đưa cho ta?”
Bạch Liễu mỉm cười: “Giáo sư hãy giúp tôi giấu trái tim này đi, đừng để Hắc Đào tìm thấy.”
Edmund mỉm cười bất lực: “Con trai, Hắc Đào là người chơi đến đây thường xuyên nhất, cậu ta còn quen thuộc với từng ngọn cỏ cây ở đây hơn ta. Ta không chắc mình có thể tìm được một nơi nào đó ở Nam Cực để giấu trái tim mà không bị Hắc Đào phát hiện.”
Bạch Liễu nói: “Tôi có một chỗ giấu không tồi, tất nhiên là cũng không hoàn hảo lắm, có khả năng bị phát hiện ra, nhưng trước mắt ở trong trò chơi Kỷ Băng Hà này, đó là nơi xa lạ nhất đối với Hắc Đào.”
Edmund ngạc nhiên hỏi: “Là ở đâu?”
Bạch Liễu nhìn ông: “Trong cơ thể của tôi.”
“Con đã có một trái tim trong cơ thể rồi, còn chỗ nào để chứa thêm trái tim khác nữa chứ?” Edmund trêu đùa hắn bằng giọng điệu vui vẻ, “Con trai, khi con yêu ai đó cũng không thể dùng hai trái tim đâu nhé.”
Bạch Liễu bình tĩnh trả lời ông: “Có, chỉ cần moi tim của tôi ra.”
Edmund sửng sốt một hồi mới nhận ra Bạch Liễu không phải nói đùa với ông.
Ánh mắt ông liên tục nhìn qua lại giữa Bạch Liễu và chiếc hộp trong tay với vẻ không thể tin nổi, sau đó run rẩy nhìn lên Bạch Liễu:
“Con điên rồi sao? Con muốn ta lấy trái tim của con, rồi thay thế trái tim này vào?!”
“Con sẽ trở thành yêu quái!!” Edmund kinh ngạc nhìn Bạch Liễu, ông nâng cái hộp có trái tim, lớn tiếng nhấn mạnh, “Con là người thật, có cuộc đời thực, con hoàn toàn không giống sản phẩm của game như ta đây.”
“Con có biết ý nghĩa của việc con làm không?!” Edmund run rẩy gào lên.
“Nếu như ta đặt trái tim vào trong cơ thể con, chờ đến khi nó hoàn toàn dung hợp với con, thì con sẽ biến thành một …”
Edmund thở hổn hển, “—— một con quái vật hoàn chỉnh!”
Bạch Liễu hơi nhướng mắt, hắn nhìn cái hộp Edmund đang cầm trên tay, sau đó dời tầm mắt lên khuôn mặt ông.
“Tôi vẫn luôn là một con quái vật.”
Edmund lui về phía sau hai bước, trực tiếp nhìn Bạch Liễu một hồi lâu, rốt cục phảng phất mệt mỏi và uể oải ngồi trên ghế.
“Nhưng cho dù con giấu trái tim trong cơ thể cũng không đủ.” Edmund ngẩng đầu, “Hắc Đào vẫn có khả năng tìm được, cậu ta am hiểu mọi thứ, chỉ là không giỏi giải mã thôi… “
“Tôi biết.” Bạch Liễu nói, “vì vậy tôi đã chuẩn bị một câu đố cho anh ấy.”
“Giáo sư, ngài có cách nào làm ra một số lượng lớn 【 Bạch Liễu 】, phẫu thuật tim cho bọn họ, rồi chuyển giao ký ức của 【 tôi 】vào mỗi người bọn họ, để tôi ẩn mình trong đó không?”
Edmund kinh ngạc nhìn Bạch Liễu: “Con muốn … Hắc Đào giải câu đố chọn gỗ trong rừng sao?”
“Đúng vậy.” Bạch Liễu rũ mắt xuống, “Hơn nữa đây sẽ là câu đố không có đáp án.”
“—— Vì tất cả các 【 Bạch Liễu 】đều sẽ nghĩ rằng họ là Bạch Liễu thật và đang giấu trái tim thật. Ngay cả tôi cũng không biết mình là thật hay giả, không biết đáp án là ai.”
Bạch Liễu nhìn xuống Edmund: “—— Chỉ cần liên tục sản xuất 【 Bạch Liễu 】, trì hoãn tốc độ giết chóc của Hắc Đào thì đây là một câu đố không ai có thể giải được.”
“Chờ đến khi anh ấy ra khỏi trò chơi, tôi sẽ thắng.”
Edmund ngồi trên băng ghế gỗ, im lặng một lúc lâu.
“Con có biết ta nhìn thấy điều gì trên khuôn mặt con không?” Edmund thì thầm tự nói, “Ta đã nhìn thấy sự điên rồ của mình vào đêm trước thí nghiệm, bằng mọi giá phải cứu những thứ mà ta yêu thích”.
Edmund đôi mắt ngấn lệ nhìn lên “Ta sẽ giúp con, con trai, dù cho điều này là sai trái.”
Bạch Liễu chân thành cảm ơn: “Cám ơn giáo sư Edmund.”
Đường bờ biển càng lúc càng cao, băng tan càng ngày càng bóng loáng dưới tia nắng, mãi cho đến khi tia nắng cuối cùng khuất dần ở đường chân trời.
Nhiệt độ trong không khí không ngừng tăng lên.
“Gần mười độ rồi.” Đường Nhị Đả cởi áo khoác, cau mày nhìn xung quanh, “Sao Bạch Liễu vẫn chưa trở lại? Không phải cậu ta nói muốn cầm trái tim đi tìm Edmund để mở khóa cốt truyện cuối cùng, sau đó phá hủy trái tim để vượt cửa trò chơi rời đi à?”
Đường Nhị Đả không đi vào căn nhà gỗ với Bạch Liễu, gã không biết Edmund đã nói gì với Bạch Liễu.
Cũngkhông biết kết quả của việc phá hủy trái tim.
Lưu Giai Nghi mím môi không nói gì, Mộc Kha thoáng liếc nhìn cô bé.
Mục Tứ Thành cũng thắc mắc giống Đường Nhị Đả: “Đúng rồi, đợi biết bao lâu rồi?”
“Nếu cậu ta không quay lại thì chỗ này sẽ sớm ngập nước.” Đường Nhị Đả liếc nhìn tảng băng đã bị xé toạc ra như mảnh ngói, “Lên trực thăng trước đã ——!!”
Đường Nhị Đả chưa kịp nói thì một chiếc roi đen nhánh từ xa quét tới, quấn vào thiết bị hạ cánh của máy bay trực thăng, kéo nó lại, hất Đường Nhị Đả đang chuẩn bị leo lên trực thăng rơi xuống đất.
“Đậu máa!! Hắc Đào kìa!!!”
Mục Tứ Thành vô thức sử dụng kỹ năng của mình, dùng hai tay giương móng khỉ ra, cố gắng bắt lấy roi đen đang tiếp tục quét về phía bọn họ.
Cây roi nhìn như mềm mại đập vào lòng bàn tay của Mục Tứ Thành, trong tích tắc cậu cảm thấy đau đớn khủng khiếp, từng đốt xương bàn tay như thể dập nát, chưa kịp cảnh báo những người khác đã bị ném thẳng vào lớp băng dày.
Mục Tứ Thành bị dư chấn của roi quất thêm một nhát, nguc lõm vào một đoạn, cậu sặc ra một ngụm máu.
Đường Nhị Đả không chút do dự rút súng ra, bắt đầu nhắm vào Hắc Đào nhanh chóng nổ súng, lúc này họ mới nhìn thấy Hắc Đào vung roi điềm tĩnh bước ra từ trong đám mây sương mù.
Y cầm roi bằng một tay với vẻ mặt lạnh lùng, roi múa trước mặt y thành một dư ảnh như bóng gió, những viên đạn bắn vào roi phát ra tiếng nổ giòn giã.
Đường Nhị Đả bắn liên tục, vai và tay phải cầm roi của Hắc Đào đã bị trúng đạn —— mục tiêu của Đường Nhị Đả quá rõ ràng, gã muốn tước vũ khí của Hắc Đào.
Đây là phản xạ có điều kiện của những kẻ tấn công chuyên nghiệp khi họ gặp đối thủ —— khống chế vũ khí của đối thủ.
Đường Nhị Đả đã bắn trúng Hắc Đào, máu không ngừng tràn ra từ cơ thể y, theo lý mà nói, đáng lẽ Hắc Đào phải ngừng tấn công.
Nhưng dường như Hắc Đào chẳng có cảm giác gì cả, y tiếp tục tiến lại gần hơn.
Đường Nhị Đả vừa đánh vừa lui, da đầu gã thắt lại bởi cảm giác áp bức mạnh mẽ chưa từng có, gã phải mở hình thái quái vật ——【Thợ Săn Hoa Hồng】, thay đổi súng lục để bắn nhanh hơn.
Hắc Đào bị bắn liên tục, máu rỉ ra từ bề mặt quần áo kéo thành một dấu vết dài trên mặt băng.
Nhưng y vẫn tiếp cận, tấn công ngày càng nhanh hơn —— nhưng mục tiêu của y không phải là người, mà là chiếc trực thăng trên mặt băng.
Y quất chiếc trực thăng tan nát thành nhiều mảnh, dùng roi đẩy “đống đổ nát” của nó trên mặt băng, như muốn tìm kiếm thứ gì đó.
Nhưng y dường như không tìm được thứ mình muốn, vì vậy quay đầu bỏ roi xuống, nhìn về phía Đường Nhị Đả: “Trái tim không có ở đây à?”
Đường Nhị Đả dường như cũng nhận ra tên này không hề có ý định tấn công họ, gã giả vờ như súng mất khống chế, bắn thêm hai phát về phía Hắc Đào để thăm dò.
Hắc Đào quả nhiên bị bắn trúng, nhưng y không đánh trả mà thay vào đó vẫn nhìn chằm chằm vào Đường Nhị Đả với khuôn mặt không chút cảm xúc, như thể đang chờ đợi câu trả lời của gã.
Đường Nhị Đả nói, “Trái tim không ở chỗ chúng tôi.”
“À.” Hắc Đào không chút do dự “bạch bạch”, quất Đường Nhị Đả hai roi, nhướng mày, “Tôi biết vừa rồi anh cố ý, trả lại cho anh hai phát súng đấy.”
Đường Nhị Đả: “…..”
Sau khi nhận được câu trả lời, Hắc Đào lại rời đi.
Mục Tứ Thành nôn ra một ngụm máu được đỡ dậy, đầu đầy dấu chấm hỏi: “Anh ta chỉ đến hỏi chuyện thôi à?! Vậy tại sao lại đánh tôi chứ?!”
Nếu có Hắc Đào ở đó, có thể y sẽ trả lời là vì trực giác —— Cảm thấy nên đánh Mục Tứ Thành trước, nếu không đợi cậu lao vào thì phiền phức lắm.
Nhưng Hắc Đào không có ở đó, vì vậy Mục Tứ Thành không biết đáp án, âu cũng là chuyện tốt.
Mộc Kha lo lắng nhìn bóng lưng Hắc Đào rời đi: “Chắc anh ta đi tìm Bạch Liễu.”
“Bạch Liễu sẽ không sao đâu, chỉ cần anh ấy phá hủy trái tim thì có thể vượt cửa.” Lưu Giai Nghi ngẩng đầu, “Chúng ta phải rời khỏi trò chơi trước khi anh ấy vượt cửa mới kịp với thời gian trong hiện thực, lúc đó mới tranh thủ giải quyết chuyện trong hiện thực được.”
Đường Nhị Đả đột nhiên quay đầu nhìn về phía Lưu Giai Nghi: “Bạch Liễu nói cho em biết cách giải quyết vấn đề ở hiện thực chưa?”
“Anh ấy nói rồi.” Lưu Giai Nghi nói.
Đường Nhị Đả thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, trên mặt nở nụ cười hiếm thấy: “Cậu ấy luôn có cách, vậy chúng ta cứ đăng xuất khỏi trò chơi trước đi.”
Mục Tứ Thành cũng buông lỏng tinh thần, cười mắng một tiếng, “Không nói sớm, em làm anh sợ phát khiếp lên được, còn tưởng anh ta xảy ra chuyện nữa chứ.”
Lưu Giai Nghi nắm chặt tay.
Không ai thắc mắc về quyết định của Bạch Liễu, không ai nghĩ rằng Bạch Liễu không có lựa chọn nào khác.
Anh ấy luôn là người toàn năng, không thể sai lầm, không có điểm yếu.
Cô bé cũng tin như vậy nên luôn … muốn đợi một chút.
Nói không chừng Bạch Liễu sẽ quay lại đột ngột, mỉm cười nói rằng mọi chuyện đã được giải quyết tốt đẹp, sau đó cùng nhau đăng xuất khỏi trò chơi.
Nhưng bây giờ Hắc Đào xuất hiện, sự bình yên giả tạo trong lòng cô bé đã tan vỡ, trước mắt phải lập tức thực hiện những chuyện cần thiết.
Cô bé phải chuẩn bị cho thất bại của Bạch Liễu và đưa cả đội ra khỏi trò chơi trước khi Hắc Đào quay trở lại.
Nụ cười mời chào giả tạo của Bạch Liễu hiện lên trước mặt Lưu Giai Nghi, hắn chạm vào mái tóc của Lưu Giai Nghi, nụ cười vừa đạo đức giả vừa ấm áp.
【Giai Nghi, em là một cô gái nhỏ thông minh, em biết phải làm sao, khi anh không có ở đó, anh sẽ tạm thời giao đội lại cho em. 】
【Vốn dĩ em được Hồng Đào đào tạo như một Chiến Thuật Gia thứ hai, bây giờ anh cảm thấy em hoàn toàn có khả năng đảm nhận vị trí này. 】
Hắn mỉm cười khen ngợi cô bé: 【Bởi vì không ai thích hợp vị trí này hơn em, Giai Nghi. 】
Lưu Giai Nghi nghiến răng, ngẩng đầu ra lệnh, “Đăng xuất khỏi trò chơi ngay lập tức!!”
Bờ biển
Nhà gỗ nhỏ của Scott hoàn toàn chìm trong nước, Hắc Đào nổi trên mặt băng nhìn xuống nhà gỗ bỏ hoang đang lắc lư dưới mặt nước.
Hắc Đào cởi bỏ chiếc áo khoác nặng nề và giày đi mưa, nhảy xuống nước, y bơi vào ngôi nhà gỗ nhỏ, rồi xuyên qua nó, một cảm giác kỳ lạ xuất hiện trong lòng Hắc Đào, y nhanh nhẹn nghiêng đầu sang một bên, một chiếc roi bằng xương trắng tinh nhô ra từ sau tai y.
Bạch Liễu mặc áo sơ mi trắng quần âu nhìn y nở nụ cười dưới nước, lần thứ hai ra tay quất vào y.
Hắc Đào vung tay hất ra, y chú ý thấy máu rỉ ra từ nguc của Bạch Liễu, vì vậy Hắc Đào dứt khoát vươn tay ra nắm lấy cổ áo, thuận tay cởi áo sơ mi Bạch Liễu.
Hàng cúc áo sơ mi bị xé toạc trong nước, trôi nổi khắp nơi, trước nguc Bạch Liễu có một vết sẹo dài kéo dài toàn bộ phần nguc bên phải.
Vết sẹo này dường như vừa mới xuất hiện, chưa lành hẳn, những tơ máu dày đặc chằng chịt trên vết sẹo giống như những sợi chỉ may chưa được cắt gọn.
Hắc Đào nhìn chằm chằm vào vết sẹo một hồi, sau đó ngước mắt lên nhìn Bạch Liễu, nhân lúc Bạch Liễu lao về phía mình, y tóm lấy cổ hắn, sau đó bóp cổ đối phương.
【 xác chết 】rơi xuống phía dưới.
Hắc Đào há miệng, bọt nước tràn ra khóe môi, y bình luận: “Chất lượng kém.”
Y trồi lên khỏi mặt nước và quay vào bờ.
Hắc Đào nhìn đáy nước tối đen như mực, hiếm thấy cau mày: “Phiền phức quá…”
Bạch Liễu này đã chuẩn bị một đám người giả mạo giống hệt chính mình để ẩn mình trong nước.
Mà rất khó giết bọn chúng trong tình huống băng tan ở Nam Cực này như thế này
—— điểm yếu của đám quái vật này là dầu đốt và axit mạnh, không thể sử dụng ở trong nước.
Bạch Liễu này cũng giấu trái tim vào trong cơ thể 【 chính hắn 】, nhưng những 【 Bạch Liễu 】này giết không xong cũng không giết được, giết một con thì con khác sẽ lại xuất hiện.
… Ngay cả khi bắt được Bạch Liễu thực sự, thì với tình huống có cùng chung ký ức như thế này, ngay cả Bạch Liễu cũng không biết trong thân thể 【 Bạch Liễu 】nào có giấu trái tim.
Đây là một trò chơi được thiết kế không thể phá giải.
Hắc Đào không thích loại trò chơi này, y ngồi trên băng một lúc, mở mắt ra, nước chảy từ cằm rơi xuống đất.
Y không giỏi trong tình huống này lắm, cũng tương tự như y không giỏi đối phó với các Chiến Thuật Gia.
Người đàn ông tên Bạch Liễu này hẳn là một Chiến Thuật Gia khá giỏi, đây là Chiến Thuật Gia đầu tiên dùng chính cơ thể mình để gài bẫy y.
Đa số đều là Chiến Thuật Gia phải đau đầu với Hắc Đào, cả trong và ngoài game.
Hắc Đào ngồi trên bờ một lúc lâu, sau đó y đứng dậy, ánh mắt quét trên mặt nước tĩnh lặng hồi lâu.
【 trên thế giới này, không có trò chơi nào là không thể phá giải. 】
Người nào đó cười nói bên tai y, tựa vào vai y, ngẩng đầu nhìn y, trong đôi mắt đen nhánh phản chiếu sự hồn nhiên và hứng thú của người chơi.
Nhưng Hắc Đào không nhớ hắn trông như thế nào và hắn là ai.
Y chỉ nhớ những lời hắn nói.
【Mỗi trò chơi được thiết kế ra đều hy vọng người chơi có thể giải được, vì vậy trên thế giới này, không có trò chơi nào là không thể phá giải. 】
【 Cậu nhất định có thể thắng tôi trong trò chơi, dù sao thì ngoại trừ cậu, ở đây cũng chẳng có ai chơi trò chơi với tôi, cậu là người chơi duy nhất của tôi đấy. 】
【 Nói cách khác, trò chơi của tôi thiết kế ra chính là để cho cậu chiến thắng. 】
Hắc Đào lao xuống nước, y dựa vào trực giác dẫn dắt càng lúc càng lặn sâu xuống đáy biển sâu không đáy, đáy biển chằng chịt một đống xác 【 Bạch Liễu 】.
Thỉnh thoảng lại có 【 Bạch Liễu 】sống lại và nổi lên, nhưng nhanh chóng bị chìm do ngạt thở.
Những 【 Bạch Liễu 】này có vẻ không thích nước lắm, dù bơi đi lên bơi xuống thì chuyển động của chúng đều lộ ra cảm giác chán ghét.
Tìm đúng một trong số những 【 Bạch Liễu 】giữa biển cả mênh mông dường như là 【 mò kim đáy bể 】 về mặt ngữ nghĩa.
Hắc Đào lơ lửng trong làn nước biển băng giá, Bạch Liễu không ngừng cố gắng tiếp cận và giết y nhưng bị y quét sạch, cuối cùng, ánh mắt y dừng lại ở một Bạch Liễu đang chìm khuất dưới hàng hà sa số xác chết.
—— Bạch Liễu này chưa từng tấn công y.
Hắn ngủ yên dưới đáy biển, mắt nhắm nghiền, vết thương trên người hiện rõ qua lớp áo sơ mi đang mở.
Trên người Bạch Liễu này có một cảm giác rất đặc biệt pha trộn giữa quái vật và con người —— giống như một cơ thể chuyển tiếp đang được biến đổi.
Hắc Đào có một trực giác mãnh liệt —— Trái tim được giấu trong Bạch Liễu này.
Y nhanh chóng lặn xuống, lúc duỗi tay chạm vào Bạch Liễu, Bạch Liễu mở mắt ra.
Bạch Liễu môi sủi bọt, đung đưa chi dưới bơi nhanh trong nước.
Đám 【 Bạch Liễu 】dưới đáy biển giống như bầy cá đã thức tỉnh, tràn ra quấn lấy Hắc Đào, lắc qua lắc lại hoa cả mắt, Bạch Liễu mà Hắc Đào vừa xác định chớp mắt đã biến mất không thấy dấu vết.
Nhưng Hắc Đào đã nhanh chóng khóa chặt tầm mắt vào Bạch Liễu đó.
Trên người Hắc Đào như thể có trang bị thiết bị theo dõi Bạch Liễu, y có thể phát hiện Bạch Liễu trong một đám Bạch Liễu giống nhau như đúc, sau đó đuổi theo không chút do dự.
Con sóng nước trong xanh đung đưa lấp lánh, những mảnh vụn tan chảy của băng tuyết lớn nhất thế giới trôi nổi, những tảng băng lớn trôi khỏi đất liền lênh đênh trên biển, một phần của tảng băng nhô ra khỏi mặt nước trông như một hòn đảo lơ lửng trên bầu trời.
Hắc Đào và Bạch Liễu đang né tránh và truy đuổi lẫn nhau xung quanh【 đảo nhỏ 】trắng tinh lạnh lẽo này.
Nhưng bất kể Bạch Liễu trốn thoát bằng cách nào, Hắc Đào cũng đều có thể tìm thấy hắn từ hàng ngàn Bạch Liễu giống hệt nhau trong thế giới dưới nước lạnh lẽo như địa ngục này.
Dưới vòm băng A đang tan chảy, dưới đáy biển tối tăm nhất, cuối cùng Hắc Đào cũng bắt được Bạch Liễu.
Hắc Đào nhẹ nhàng duỗi tay vào vết thương chưa lành của Bạch Liễu.
Các mạch máu đang co giật nối liền với tim, máu ấm tràn ra các khe hở ngón tay Hắc Đào, y cầm trái tim băng giá đang đập loạn nhịp trong cơ thể ấm áp của con người đó, cúi đầu nhìn Bạch Liễu đang bị mình khống chế.
Trong tích tắc, Hắc Đào cảm thấy vẻ mặt của Chiến Thuật Gia này có phần quen thuộc.
Dường như đã rất lâu, rất lâu trước đây, Chiến Thuật Gia tên Bạch Liễu này đã từng bình thản nhìn y, trói cổ chân đã thối rữa của y, quấn xác y và hắn lại với nhau, chìm sâu chôn vùi vào dưới đáy nước.
Hắc Đào chậm rãi gập lòng bàn tay lại, trái tim tan nát trong nháy mắt, y cũng không biết tại sao, cúi xuống ôm Bạch Liễu, cằm đặt ở trên vai Bạch Liễu, dùng khẩu hình nói 【 xin lỗi 】.
Bạch Liễu nhắm mắt trong nước, sương máu chung quanh bùng nổ, thần thức trôi vào hư vô.
Tawil, Tạ Tháp…
【 Đừng lo lắng tôi sống hay chết. 】
【 Tôi mãi mãi dùng mùa đông chờ đợi em. 】
【—— cho dù em chọn lựa như thế nào, anh cũng đều rời đi phải không? 】
【—— ừ. 】
- -----oOo------