“Vị khách cầm roi kia đã đi rồi, cậu ta nói sau khi tìm được trái tim thì sẽ quay lại ban cái chết cho ta.”
Edmund thản nhiên hiền hòa nhìn Bạch Liễu, ông dường như đã dự liệu tất cả, mỉm cười: “Nhưng ta biết cậu ấy sẽ không tìm được, bởi vì trái tim đó không thuộc về cậu ấy, mà thuộc về con, con đã phát hiện nơi ta giấu trái tim rồi phải không?”
Bạch Liễu nhướng mày, hướng băng ghế gỗ nhàn nhã ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Edmund đối diện có chút hứng thú: “Xem ra ông không phải NPC đơn giản, làm sao ông biết? “
Edmund tháo chiếc kính mặt dây treo trên tai xuống, đôi mắt như một vùng biển sâu vô tận trôi nổi với những tảng băng vụn.
Ông hoảng hốt, nhẹ nhàng dùng ngón tay héo quắt chạm vào Bạch Liễu: “Ta đã thấy con, trong giấc mộng tiên tri của một người.”
Bạch Liễu hỏi: “Lời tiên tri của ai?”
“【 Thẩm Phán Nghịch Thần 】một kẻ phản bội Thần.” Edmund khẽ lẩm bẩm, ánh mắt đảo qua, “Ta có thể chiếm được ký ức của cậu ta, cho nên ta đã nhìn thấy tất cả chân tướng mọi chuyện, ta nhìn thấy tương lai của con và và lời tiên tri.”
“Chính vì vậy mà sau khi thức tỉnh, ta vẫn không thể nào quên đi tất cả mọi thứ, cũng không thể chết đi và biến mất mãi mãi, bởi vì đó không phải là sự thật, ta biết ta sẽ tái sinh.”
“Cuối cùng, ta phải giữ cho mình sống sót bằng cách mượn tay người chơi để trừng phạt chính bản thân mình.”
“Chỉ có Thượng đế, chỉ có Thần mới có thể loại bỏ hoàn toàn tội lỗi của ta và sự tồn tại của thế giới ma quỷ giống như trò chơi này.”
Edmund ánh mắt lạc thần nhìn Bạch Liễu, môi run lên: “—— Ta đã thấy trong bài tiên tri đó, con có thể làm được điều này.”
“Đó là một lời tiên tri đầy hy vọng và tuyệt vọng, nó thuộc về con và số phận của Thần.”
Edmund ngân nga lại lời tiên tri mà ông đã thấy:
“Tà Thần khoe khoang rằng ai đó sẽ đi lang thang trong bóng tối của hắn.
Người đàn ông trong bóng tối mười bốn tuổi.
Vì vậy, Tà Thần đã ban cho người đàn ông này một xương sống, một trái tim và một biểu tượng thần thánh.
Tự hào rằng người đàn ông này sẽ là tín đồ duy nhất của nó.
Người đàn ông trong bóng tối hai mươi bốn tuổi.
Sau đó, Tà Thần rơi xuống cánh đồng tuyết, vong linh tín đồ trôi dạt trong biển sâu.
Cột sống, trái tim, biểu tượng của thần đều bị gãy ——“
Edmund nhìn thẳng Bạch Liễu:
“Tà thần thay đổi, thần chết vì ngươi,
Cái ác kéo dài mãi mãi.”
Đọc xong, ông cong người ho dữ dội như thể vừa bị lời nguyền nào đó, Edmund vội vàng rút trong túi áo một chiếc khăn lụa dính máu, che miệng ho ra máu đến khản cả cổ.
Edmund dường như đang chịu đựng một cơn đau nào đó, cố gắng hết sức để ngẩng đầu lên, như thể ông không thở được, vẻ mặt thống khổ, hơi thở đứt quãng thoát ra từ trong cổ họng.
Ông nắm chặt tay Bạch Liễu, nhìn hắn với đôi mắt đỏ ngầu.
“Chỉ những trò chơi mà Thần đi qua mới là chân thật, chỉ những trò chơi mà Thần vứt bỏ mới bị hủy diệt, và chỉ những con quái vật mà Thần đã giết mới không bao giờ tồn tại nữa.”
“—— Bạch Liễu, từ lúc con tham gia trò chơi này, nó đã thực sự tồn tại trong mọi không gian.”
“Nếu Hắc Đào thực sự phá hủy những mảnh thi thể đó, Tawil sẽ không còn tồn tại ở bất cứ đâu, vào bất kỳ thời điểm nào.”
“Nó sẽ giống như những con quái vật trong tất cả các trò chơi mà con đã vượt cửa trước đó, hoàn toàn vĩnh viễn biến mất, và những dấu vết tồn tại của nó trong tất cả các thế giới có thể nhận thức được cũng sẽ bị xóa bỏ.”
“Nó không phải là một con quái vật không có điểm yếu, con trai, cái chết mà con ban tặng cho nó là điểm yếu duy nhất của nó.”
Mặt Edmund thâm tím do hít thở không thông, giọng nói không thể nghe rõ và đôi mắt đẫm lệ, như thể có một bàn tay vô hình đang hung hãn bóp nghẹt cổ họng, ngăn cản ông tiết lộ lời tiên tri này với Bạch Liễu:
“Ta biết điều đó quan trọng với con, nhưng con à, không ai có thể thoát khỏi số phận, kể cả Thần.”
“Cái giá mà con phải trả cho việc bất chấp số phận nằm ngoài sức tưởng tượng của con.”
Lúc Edmund buông tay Bạch Liễu, bàn tay vô hình như đang thít chặt cổ họng của ông cũng buông lỏng ra.
Ông trượt khỏi băng ghế gỗ, loạng choạng ngã người, thở hổn hển ho yếu ớt, lấy từ trong túi ra một chai vodka đựng trong lon sắt dẹp, ngẩng đầu lên uống hai hớp mới định thần lại được.
Bạch Liễu trên mặt không có một tia cảm xúc, hai tay vẫn đặt ở trên bàn như bị Edmund nắm chặt, đôi mắt đen thuần khiết nhìn Edmund đang ngồi đối diện hắn:
“Cãi lại số phận phải trả giá, bất quá cũng chỉ là giao dịch mà thôi.”
Edmund hai má đỏ bừng nhìn lại hắn: “Quả thực là một giao dịch, nhưng cái giá phải trả quá lớn, thần giao dịch vận mệnh với chúng ta chính là một tên tham lam, không ai có thể chuộc lại vận mệnh từ hắn.”
Bạch Liễu bình tĩnh nói: “Nếu giao dịch không được, vậy thì giết hắn đi, đổi người làm thần.”
Nói xong liền đẩy bàn đứng lên như chưa từng nghe thấy chuyện gì, Edmund lắc lắc đầu, phất tay nói: “Ta biết con tới đây làm gì —— dầu hỏa đặt ở sau nhà, con lấy hết đi.”
Ông nhấp một ngụm rượu mạnh, lẩm bẩm một mình, “—— chừa lại một thùng cho ta là được, ta sẽ dùng để tự thiêu.”
“Mọi thứ … gần như đã kết thúc.”
Bước chân rời đi của Bạch Liễu không hề dừng lại.
Sau khi lấy xong nhiên liệu thì bọn họ trở về —— Edmund dường như đã biết bọn họ trở lại, hơn nữa nhiên liệu cũng buộc vào xe trượt, cho nên không cần thông báo Đường Nhị Đả dùng trực thăng đến kéo.
Mọi việc diễn ra rất suôn sẻ, nhưng trên đường về, mọi người đều im lặng và bầu không khí trầm lặng khó hiểu.
Mục Tứ Thành muốn hỏi xem lời tiên tri vừa rồi là sao, nhưng nhìn đến sắc mặt khó coi của Lưu Giai Nghi thì cậu bỏ luôn ý định dò hỏi.
Bạch Liễu vẻ mặt bình tĩnh giao nhiên liệu cho Đường Nhị Đả, trở lại trực thăng ghi lại số liệu, cho ba người kia vào lều sưởi ấm trước, sau đó chuẩn bị chờ Đường Nhị Đả thay ca.
Hắn sắp xếp mọi thứ gọn gàng ngăn nắp, không để lộ chút sơ hở nào, nhưng Lưu Giai Nghi không vào trong lều sưởi ấm như Bạch Liễu mong muốn mà leo lên trực thăng.
Cô bé run lên vì lạnh, đôi mắt xám phiếm đỏ một vòng bị gió thổi qua, giọng nói khàn khàn sau khi cố gắng chịu đựng hết mức: “Bạch Liễu, anh muốn làm gì?”
Bạch Liễu đang ngồi ở ghế lái, không quay lại trả lời câu hỏi cô bé —— điều này thật hiếm thấy.
Tên này nhìn thì rất độc tài, nhưng từ lúc Lưu Giai Nghi nói chuyện với hắn trong Nhà máy Hoa Hồng, Bạch Liễu đã cẩn thận hỏi han và tổng hợp ý kiến của mọi người trước khi đưa ra quyết định
Bạch Liễu không phải là một Chiến Thuật Gia quá độc đoán, ngược lại, hắn là kiểu người mềm mỏng hiếm có, không bao giờ né tránh các câu hỏi của đội viên.
Nếu nói rằng sự do dự của Lưu Giai Nghi là do phong cách không phù hợp với Bạch Liễu, thì đó sẽ được coi là một câu hỏi không phù hợp.
Nhưng sự im lặng của Bạch Liễu đã xác nhận phỏng đoán của Lưu Giai Nghi mới nảy sinh.
Bạch Liễu … Thật sự sẽ làm chuyện khác thường.
Lưu Giai Nghi hỏi lại lần nữa: “Bạch Liễu, anh có dám nhìn vào mắt em và nói cho em biết suy nghĩ của anh khi Edmund nói với anh rằng Tawil sẽ biến mất không?”
Bạch Liễu vẫn không quay đầu lại, nhưng lần này hắn nói, “Anh đang nghĩ, làm thế nào để thắng được Hắc Đào.”
“Với điều kiện không phá hủy trái tim Tawil, đúng không?!” Giọng của Lưu Giai Nghi sắc bén.
Cô bé cố gắng giữ bình tĩnh: “Bạch Liễu, tỉnh táo lại đi, Hắc Đào đang chơi tuyến 【true end】 rồi, anh ta đã phá hủy gần hết các mảnh thi thể của Tawil, anh muốn thắng Hắc Đào và vượt cửa thì nhất định cũng phải phá hủy trái tim.”
“Ngược lại, cho dù có thể thắng được Hắc Đào, buộc anh ta phải rời khỏi trò chơi, nhưng nếu muốn bảo vệ Tawil không bị hủy diệt, ngăn trò chơi này kết thúc, thì anh sẽ phải vĩnh viễn ——”
“—— Vĩnh viễn bị chôn vùi trong cánh đồng tuyết cùng với trái tim.” Bạch Liễu quay đầu lại, hắn bổ sung nửa câu sau bằng giọng đều đều, “Chỉ cần một người chơi bị mắc kẹt trong trò chơi, trò chơi sẽ không kết thúc, mà trò chơi chưa kết thúc thì cũng không thể tải thành hiện thực, thời gian sẽ ngưng lại, và Tawil vẫn luôn tồn tại cho dù chỉ còn một trái tim.”
Lưu Giai Nghi bật khóc: “Đệch cha anh, anh có điên không! Anh sẽ chết cóng ở đây đấy!”
Giọng cô bé run run: “Bạch Liễu, cửa hàng hệ thống và nhà kho trong Hồ Trò Chơi bị đóng cửa, trước khi trò chơi kết thúc đều không thể chuyển sinh vào Hồ Trò Chơi, nếu anh bị kẹt ở đây mà bọn em bị anh cưỡng ép rời khỏi trò chơi thì không ai có thể tìm được anh nữa —— cho dù anh dùng tiền giấy linh hồn cũng không có cách nào kết nối với bọn em.”
“Anh sẽ ở lại đây một mình, cạn kiệt nguồn cung cấp từng chút một, sau đó chết đói và chết cóng.”
Nếu Bạch Liễu muốn ở lại đây, Lưu Giai Nghi hoàn toàn có thể đoán được người này sẽ làm gì tiếp theo —— hắn nhất định sẽ ép họ đi!!
Bạch Liễu không phủ nhận những gì Lưu Giai Nghi đã đoán, ngược lại nhìn cô bé cười: “Cũng chưa chắc, anh có thể ăn thịt quái vật, biến thành quái vật là có thể sống sót…”
Bạch Liễu còn chưa nói xong, Lưu Giai Nghi đã bước tới cúi đầu xuống, đưa tay lên giáng cho hắn một cái tát vào mặt.
Bạch Liễu bị đánh lệch đầu sang một bên.
“Bạch Liễu anh thật sự là khốn nạn.” Lưu Giai Nghi hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt ẩn dưới kính bảo hộ xám xịt mờ mịt, nước mắt rơi từng giọt từng giọt, gương mặt khóc đỏ bừng, nhưng giọng nói vẫn hằn học, “Anh một hai nhất quyết phải nói cho em biết kết quả cuối cùng vậy sao?”
——Rõ ràng biết chính xác Bạch Liễu muốn làm gì, cũng biết rõ là Bạch Liễu biết cô bé đã hiểu mà vẫn cố ý nhất quyết phải làm cho bằng được ——
Nhưng cô bé không thể ngăn cản được, Bạch Liễu luôn tìm được một ngàn một vạn cách để đạt được mục đích của mình, cho nên cô bé chỉ có thể bất lực nhìn tên này tự làm tự chịu.
Lưu Giai Nghi không kìm được nước mắt, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Bạch Liễu, anh thật sự là đồ không ra gì, tôi bị mù mới gia nhập đội của anh.”
Bạch Liễu rũ mắt xuống, trên mặt có dấu tay nho nhỏ: “Thực xin lỗi.”
Lưu Giai Nghi quay đầu đi, khịt khịt mũi.
Từ khi gia nhập đội, Bạch Liễu chưa bao giờ nói lời xin lỗi với bất kỳ ai khác.
Người này đã nói xin lỗi cô hai lần nhưng đâu vẫn hoàn đó, lúc chuyện xảy ra thì chỉ lo cho người khác mà không buồn quan tâm đến chính bản thân mình.
Ai muốn anh ta quan tâm chứ! Anh ta chẳng biết gì hết …
Lưu Giai Nghi nghĩ đến đây thì lại nổi nóng, hận không thể tát Bạch Liễu thêm cái nữa.
Nhưng cuối cùng, Lưu Giai Nghi chỉ mệt mỏi ngồi lại, thu mình trên chiếc ghế rộng quá khổ so với thân hình cô bé, ôm lấy cánh tay vì sợ lạnh, thu mình lại thành một cụm, thì thào tuyệt vọng hỏi, “NPC lang thang tên Tawil gì đó, thật sự rất quan trọng với anh sao?
Bạch Liễu nhìn ra khỏi trực thăng.
Ngoài cửa sổ gió và tuyết ngừng rơi, ánh nắng hiếm hoi ở Nam Cực mùa này chiếu vào khúc xạ trên tuyết, một tia sáng trắng nhạt mờ ảo phản chiếu trên mặt Bạch Liễu qua lớp kính.
Lúc này hắn vẫn đang cười, phản chiếu trong ánh sáng trong veo của tuyết rơi có vẻ mềm mại.
“Ừ.” Bạch Liễu quay lại nhìn Lưu Giai Nghi, giọng nói nhẹ nhàng hơn bao giờ hết.
Bạch Liễu khóe miệng cong cong, hắn lặp lại: “Ừ.”
“Anh ấy rất, rất quan trọng.”
- -----oOo------