Tôi Nổi Điên Ở Tiểu Thuyết Tương Lai Ngược Thụ

Chương 24: Dựa vào



Editor: 

Lưỡi dao sắc lạnh đặt trên cổ, tỏa ra hơi lạnh thấu xương.

Lưỡi dao khẽ hằn vào da thịt, có thể dễ dàng xé toạc lớp phòng thủ tinh thần gần như không tồn tại của Từ Thanh Nhiên trước mặt đối phương, cắt cổ cậu chỉ trong nháy mắt. Nhưng bản thân cậu vẫn bình tĩnh như thường, như thể lưỡi dao sắc bén trước mặt yết hầu chỉ là một món đồ chơi.

Thậm chí còn hỏi lại một cách hờ hững: "Thế thì sao?"

Lúc ở thế giới cậu dính máu còn nhiều hơn cả đời thằng nhóc này từng nhìn thấy, việc phát hiện ra hơi thở khác thường trên người đối phương là chuyện quá đỗi bình thường.

Kẻ bắt cóc lại thích thú với phản ứng của cậu, cười lớn sau lưng cậu. Hơi thở ấm áp phả vào gáy, khiến cậu rùng mình khó chịu, cũng lần đầu tiên cảm nhận rõ ràng tiếng cười "khặc khặc" như trong sách miêu tả.

Thật nhức nhối và khó chịu.

Người đó hạ giọng, cố tình tạo ra giọng điệu ám muội: "Giống như cậu có thể cảm nhận được hơi thở của tôi, tôi cũng có thể cảm nhận được thông tin mà linh hồn em truyền đạt đến."

Từ Thanh Nhiên im lặng, không đáp lời.

Chỉ nghe người đó lại lơ lửng nói: "Từ ngày hôm đó về, tôi luôn suy nghĩ, trên thế giới này sao lại có người đặc biệt và mâu thuẫn đến vậy."

"Cơ thể thuần khiết lại mềm yếu, như thiên sứ rơi xuống trần gian, khiến người ta muốn vươn tay mạnh mẽ bẻ gãy đôi cánh tàn tạ đó. Nhưng hết lần này tới lần khác linh hồn bên trong lại tựa như ác quỷ chui ra từ địa ngục, mùi máu trên tay khiến người ta hưng phấn đến mức không ngừng run rẩy!"

Từ Thanh Nhiên thầm nghĩ, đây hẳn là tên tội phạm truy nã tên Minh Hải được nhắc đến trên báo.

Kiểm tra xong, đây mới là kẻ biến thái thực sự.

Cậu liếc nhìn con dao trên cổ, thản nhiên nói: "Thật ư? Nhưng tôi thấy tay anh cầm dao dí sát vào tay tôi, cũng khá ổn định đấy chứ."

Nói xong, cậu đột ngột khuỷu tay đánh người phía sau.

Minh Hải phản ứng cũng rất nhanh, nhanh đến mức như đã dự đoán được cậu sẽ có hành động này, nhanh chóng né tránh cú đánh của cậu. Nhưng hành động của Từ Thanh Nhiên vốn chỉ là mưu mẹo, cậu lợi dụng khoảnh khắc mất tập trung của Minh Hải, nhẹ nhàng thoát khỏi sự khống chế của gã.

Cầm con dao găm ngắn trong tay, cố gắng níu giữ người kia bằng một đường chém mạnh, lưỡi dao đặc biệt được truyền tinh thần lực vào suýt chút nữa chạm vào cổ Từ Thanh Nhiên xẹt qua không khí. Cuối cùng, trên làn da trắng ngần ấy, hằn lại một vết hằn đỏ thẫm.

Mặc dù vậy, Từ Thanh Nhiên vẫn thành công tạo ra một khoảng cách nhỏ với gã, tạm thời kéo mạng sống đang ngàn cân treo sợi tóc của mình ra khỏi bờ vực.

Kẻ cầm dao hôm nay mặc một chiếc áo hoodie màu đỏ rượu vang có mũ trùm đầu.

Cái mũ trên đầu vì động tác mạnh mà trở nên lỏng lẻo, gió trên đỉnh núi thổi qua, nó liền theo đó rơi xuống. Khuôn mặt chẳng có mấy phần huyết sắc dưới ánh trăng càng thêm trắng bệch ma quái, hốc mắt sâu và đen, con ngươi đen tuyền sâu thẳm và ảm đạm.

Đúng là không khác mấy so với ảnh truy nã.

Minh Hải từ từ buông tay cầm dao, đầy mắt tán thưởng: "Thân thủ quả là không tệ, thật muốn có một trận chiến nảy lửa với cậu."

"Tinh thần lực của tôi không bằng anh, vậy chẳng phải rất thiệt thòi sao?" Từ Thanh Nhiên nhướng mày, "Tôi cũng trân trọng những đối thủ đánh nhau đủ tàn bạo, nếu anh sẵn sàng buông bỏ sức mạnh tinh thần và đấu tay đôi với tôi hoàn toàn, tôi cũng không ngại phối hợp."

Ánh mắt Minh Hải sáng lên, sau đó buông lỏng con dao sắc bén trong tay, phong thái hào sảng: "Tất nhiên không vấn đề gì."

Hai ánh mắt giao nhau trong không khí, một lạnh lùng, một cuồng bạo.

Chỉ trong chớp mắt, hai người đã va chạm vào nhau.

Minh Hải là một kẻ sát nhân lão luyện, gã đắc thủ hoàn toàn nhờ vào tinh thần lực loại E áp đảo của mình. Bỏ qua việc sử dụng tinh thần lực, không trang bị vũ khí, gã trông giống như một con chó điên.

Gã ra đòn một cách hỗn loạn, nhưng nhờ vào bản năng cảm nhận điểm yếu của đối phương, gã liên tục tấn công vào những vị trí chí mạng. Ở kiếp trước, Từ Thanh Nhiên chủ yếu dựa vào dị năng để tấn công, nhưng do sự đa dạng của nhóm, trên thực tế, cậu thường phối hợp dị năng với chiến đấu tay đôi để tiếp cận mục tiêu.

Chính vì vậy, trong trận chiến tay đôi này, Từ Thanh Nhiên dày dặn kinh nghiệm tỏ ra càng ung dung tự tại. Cậu luôn có thể dự đoán trước và né tránh những đòn tấn công nguy hiểm mà Minh Hải nhằm vào yếu điểm của mình. Sau vài pha qua lại, cậu chớp lấy cơ hội, tung một cú đấm mạnh mẽ vào chỗ bụng yếu nhất của Minh Hải.

Đó là cú đánh có dồn thêm mười phần tinh thần lực của cậu vào trong.

Minh Hải không kịp đề phòng lập tức bị tấn công bất ngờ, đau đớn loạng quạng vài bước.

Khuôn mặt gã nhăn nhó, xen lẫn giữa đau đớn và nụ cười: "Cậu đã hứa là không được sử dụng năng lực tinh thần mà, không giữ lời hứa, gian lận!"

Từ Thanh Nhiên khẽ cười, nhìn xuống kẻ đang khom người: "Anh nhìn xem, tôi trông có giống một công dân tốt tuân thủ quy tắc pháp luật không?"

Đánh nhau với kẻ điên này, đương nhiên phải tìm mọi cách để chiếm lợi thế.

Có ngu mới ngoan ngoãn tuân theo quy tắc, huống chi đây chỉ là để đánh lừa gã ta chứ.

Minh Hải cúi đầu cười khúc khích vài tiếng.

Ánh sáng nhạt lơ lửng trong mắt gã, giây tiếp theo bùng nổ toàn bộ sức mạnh của mình, lao về phía Từ Thanh Nhiên.

Từ Thanh Nhiên đã dự đoán trước, cũng cố gắng né tránh, nhưng cơ thể hiện tại của câik vẫn còn quá yếu so với người loại. Chỉ trong nháy mắt hít thở, cậu đã bị người ta ấn mạnh vào chiếc phi cơ vừa rơi tự do.

Tinh thần lực áp bức đẳng cấp ập xuống, khiến cậu không thể cử động, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào người đang đè lên mình bằng ánh mắt lạnh lùng.

Minh Hải mỉm cười nhìn khuôn mặt xinh đẹp tinh tế của cậu, cuối cùng chìm đắm vào đôi mắt ấy.

Gã hơi nghiêng đầu, bàn tay siết chặt cổ Từ Thanh Nhiên, nói: "Linh hồn của cậu chưa được định hình, nhưng nhìn vào bản chất,cậu thực sự phù hợp với kiểu người loại E đấy."

"Nhưng thật kỳ lạ, cậu khác với những người loại E khiến tôi chán ghét, linh hồn và tinh thần lực của cậu lại có một sức hút mãnh liệt. Cứ cảm thấy nhìn cậu thêm vài lần nữa, có lẽ tôi sẽ phải lòng cậu mất thôi."

Minh Hải không hề nói những lời này để khiến cậu thấy ghê tởm.

Linh hồn Từ Thanh Nhiên thực sự khiến cho kẻ loại E như gã nảy sinh ham muốn chiếm hữu bất chấp mọi thứ. Gã không hiểu tại sao lại như vậy, chỉ đơn giản là thể hiện bản năng yêu ghét của chính mình.

Từ Thanh Nhiên nhìn ánh mắt mê đắm của Minh Hải, mím môi suy nghĩ, tình yêu này thực ra cậu cũng không muốn lắm đâu.

Cậu vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ tìm cách thoát thân, bỗng thấy Minh Hải đột nhiên nghiêng đầu về phía sau, nụ cười trên mặt bỗng chốc biến mất. Minh Hải túm lấy cơ thể cậu, mạnh mẽ đẩy cậu sang một bên, đồng thời bản thân cũng lùi về phía ngược lại với cậu.

Như thể đang né tránh gì đó.

Từ Thanh Nhiên lấy lại thăng bằng, ngẩng đầu lên nhìn thấy một đường thẳng dài sáng chói như sợi dây câu vút xé toạc bầu trời. Chiếc đuôi dài ánh sáng của nó nhanh chóng tan biến trong màn đêm. Ngay lập tức sau đó, chiếc phi cơ mà cậu và Minh Hải vừa dựa vào phát nổ ầm ĩ.

Cậu sững sờ một lúc, nhìn chằm chằm vào những mảnh kim loại vương vãi trên mặt đất, chìm vào im lặng.

Đậu mịa, đây là phương tiện di chuyển duy nhất còn lại của cậu đó.

Theo hướng của đòn tấn công của tinh thần lực, một bóng người cao ráo khác đang đứng. Chiếc áo khoác dài màu đen viền kim của người kia tung bay trong gió, huy hiệu của quân đoàn Kim Dực trên ngực phản chiếu ánh trăng, lộng lẫy tao nhã, ánh sáng linh quang dưới đáy mắt xanh lam vẫn lấp lánh.

Minh Hải nhìn thấy người đến, trong mắt bỗng dưng dâng lên ý chí chiến đấu như gặp kẻ thù truyền kiếp, vừa hận vừa mong đợi: "Đã lâu không gặp, Thượng tướng Kim Dực của đế quốc."

Từ Thanh Nhiên cạn lời.

Cậu biết rồi, chuyện chỉ muốn tiêu diệt mục tiêu mà bất chấp mạng sống người khác, chỉ có tên đàn ông chó Thẩm Đình Dục này mới làm ra được.

"Nghe nói năm xưa mày phải đạt thành tích xuất sắc nhất ở Ác Tháp mới được ra ngoài." Minh Hải cười sằng sặc, "Nhìn tao này, chả cần thi thố gì mà cũng ra được!"

"Quy định gì đối với loài người chỉ là chuyện xàm xí thôi."

Thẩm Đình Dục thu hồi khẩu súng tinh thần lực vừa sử dụng, khẽ mỉm cười, giọng nói trầm thấp: "Đúng vậy, lúc đó tao nên phớt lờ quy định của đế quốc này và Ác Tháp, trực tiếp bắn chết mày mới phải."

Vài năm trước, Minh Hải cũng là một trong những trọng phạm người loại E bị giam giữ tại Tháp số 2.

Thẩm Đình Dục từng giao chiến với gã, nhưng khác với những người loại E khác bị đàn áp, cho dù bị đánh đến mức hai mắt rung động, Minh Hải vẫn sẽ điên cuồng lao đến trước mặt Thẩm Đình Dục, tiếp tục bị đánh, mỗi lần đối đầu đều khiến cả hai bê bết máu.

Sau này, Thẩm Đình Dục phát hiện ra rằng Minh Hải không giống với những người loại E bình thường khác.

Ít nhất tiềm năng tinh thần lực của gã cao hơn bất kỳ ai trong số họ, là một đối thủ vô cùng khó nhằn. Vì vậy, khi đối mặt với sự khiêu khích chủ động của gã, anh không còn quan tâm nữa, chỉ đến một thời gian sau mới vô tình nghe tháp trưởng nhắc đến, nói rằng gã đã giết chết một số nhân viên tuần tra và người loại cùng tầng, bị đưa đến Tháp 1 để chịu hình phạt.

Lần sau khi nghe thấy cái tên này, đó là khi gã vượt ngục cách đây một thời gian.

Người loại E càng có thiên phú, khi gặp nhau, ấn tượng của họ về nhau càng thêm ác liệt.

Từ Thanh Nhiên còn chưa kịp hiểu rõ mâu thuẫn giữa hai người đã thấy họ cầm dao ngắn dùng để cận chiến, hung hãn đánh nhau. Ngay cả Thẩm Đình Dục vốn luôn ôn hòa và kiềm chế cũng thu lại nụ cười trên môi, mắt đỏ ngầu, ngọn lửa căm phẫn và bài xích như muốn xé nát đối phương.

Minh Hải cũng vậy.

Khi hai lưỡi dao mang theo tinh thần lực cao va chạm, trường tinh thần lực do chúng tạo ra như một cơn lốc xoáy quét ngang, khiến cát bụi bay mù mịt, cây cối rung lắc. Nó còn đè nén khiến tim anh ta, một kẻ quan sát chỉ có biển tinh thần cấp thấp hơn cảm thấy khó chịu từng cơn.

Hệ thống kinh ngạc: "Đây chính là cuộc chiến giữa hai người loại E siêu bá à?!"

Từ Thanh Nhiên hỏi nó: "Tên Minh Hải kia là ai vậy?"

"Hồ sơ ghi chép về hắn không nhiều lắm, chỉ nói hắn là người loại E mắc chứng rối loạn nhân cách siêu phản xã hội, hành động điên cuồng tùy hứng, không có bất kỳ sự đồng cảm nào, thích nhất là hành hạ người khác để thỏa mãn khoái cảm."

Dù là Thẩm Đình Dục hay Minh Hải, mỗi nhát dao của họ đều nhằm vào động mạch chính của đối phương, sát ý trong mắt không hề che giấu. Tinh thần lực va chạm ngày càng dữ dội hơn, qua so sánh mới biết, trước đây khi đối mặt với cậu, hai người này chỉ là khiêu khích, chưa đến mức phải ra tay.

Từ Thanh Nhiên cười lạnh lùng.

Còn phải cảm ơn hai người này đã nghĩ cậu mỏng manh yếu đuối đến thế ha?

Trận chiến này, cuối cùng người chiến thắng dần dần nghiêng về Thẩm Đình Dục, người đã trải qua nhiều huấn luyện hơn và có nhiều kinh nghiệm chiến đấu hơn. Người đàn ông gầy gò, xanh xao bị anh đá không thương tiếc đến mức nôn ra máu. Trong khoảnh khắc giành lấy chút thời gian để thở, gã hoàn toàn mất cơ hội phản kháng, một lần nữa bị đánh đến nội thương và gãy xương.

Minh Hải bị đánh đến mức co ro trên mặt đất, Thẩm Đình Dục nhìn xuống gã từ trên cao, trong mắt lạnh lùng xen lẫn sự mệt mỏi nặng nề. Anh rút ra khẩu súng năng lượng đeo trên người, muốn phớt lờ những quy tắc cứng nhắc của đế quốc, giết chết người đàn ông ngay tại chỗ.

Không ai hiểu rõ hơn anh, một kẻ loại E như Minh Hải, nếu để lại sẽ chỉ là mối hậu họa.

Nhưng trước khi anh kịp bóp cò súng, người đàn ông đang nằm trên mặt đất ôm vết thương nheo mắt cười khì bỗng rút ra một thiết bị cơ khí nhỏ. Sau đó, gã ấn nút, động tác của Thẩm Đình Dục đột ngột khựng lại, bên trong biển tinh thần vang lên tiếng ầm ĩ như tiếng nổ, khiến anh không thể điều khiển tinh thần lực của mình trong giây lát.

"Ha, thứ này thực sự hiệu quả với những người bị thương biển tinh thần." Minh Hải loạng choạng đứng dậy, trong mắt lóe lên một tia sát khí hung hãn.

Gã cúi xuống nhặt con dao trên mặt đất, khẽ cười: "Vì vậy, tao mới nói, thượng tướng à, năm xưa ngài đã chọn sai đường rời khỏi Ác Tháp rồi."

Nói xong, gã định nhân lúc Thẩm Đình Dục sơ hở để phản kích.

Vừa ngẩng đầu lên, gã lại phát hiện Từ Thanh Nhiên vốn đang đứng quan sát từ xa, không biết từ lúc nào đã xuất hiện trước mặt gã, ngay lúc gã do dự mà đá văng vũ khí trong tay gã ta.

Bị Thẩm Đình Dục làm suy yếu hơn một nửa sức mạnh, Minh Hải càng không được Từ Thanh Nhiên để vào mắt.

"Xin lỗi, nếu bây giờ anh muốn giết anh ta, anh phải có sự đồng ý của tôi trước." Nói xong, cậu lạnh lùng đá người đàn ông xuống núi.

Xong việc, cậu còn đứng ở mép vách đá nhìn xuống.

Dưới kia là một khu rừng tối đen như mực, tầm nhìn không được tốt.

"Thẩm Đình Dục," Từ Thanh Nhiên gọi, rồi quay lại nhìn người vẫn đứng yên tại chỗ, "Từ độ cao này rơi xuống, gã không chết được nhỉ?"

Từ lúc Minh Hải bắt đầu ấn cái nút kỳ lạ kia, sự tập trung của Thẩm Đình Dục đã trở nên phân tán, ngay cả thị giác cũng bị ảnh hưởng, nhìn đâu cũng thấy ảnh chồng ảnh. Mãi đến khi Từ Thanh Nhiên gọi tên anh, ý thức mới dần dần hồi phục, từ từ có thể nghe rõ những lời nói truyền đến tai.

Một lúc lâu sau, anh mới yếu ớt cười nói: "Đúng là không thể chết được."

"Cậu đuổi theo, chưa biết chừng gã đã chạy mất rồi."

Từ Thanh Nhiên chỉ có thể thất vọng nhăn mặt, bước đến trước mặt anh, đang định hỏi chuyện thì bị đối phương lên tiếng trước: "Từ Thanh Nhiên."

Thẩm Đình Dục nhìn cậu, trong mắt là sự dịu dàng mơ hồ bởi ánh trăng, không biết có mấy phần là thật, mấy phần là giả.

"Giúp tôi một việc nhé?" Anh hỏi.

Từ Thanh Nhiên hiếm khi thấy Thẩm Đình Dục đưa ra yêu cầu, liền do dự hỏi: "Phải xem đó là chuyện gì đã."

"Rất đơn giản." Thẩm Đình Dục thở dài nhẹ nhõm, "Cho tôi dựa vào một chút."

Vừa dứt lời, thậm chí Từ Thanh Nhiên còn chưa kịp hiểu ý nghĩa của câu nói, trọng lượng của một người đàn ông trưởng thành khác đã đè nặng lên người cậu. Cậu vô thức đưa tay đỡ lấy vòng eo săn chắc của người kia, trong sự ngỡ ngàng, nghe thấy những lời thì thầm vang vọng bên tai.

"Chỉ là những ngày qua, tinh thần lực có hơi cạn kiệt. Cậu cho tôi nghỉ ngơi vài phút, rồi sẽ có thể đi lại bình thường."

Thẩm Đình Dục đã mười mấy ngày không ngủ ngon giấc.

Suốt thời gian này, ngoài việc phụ trách bảo vệ phòng tuyến hệ Thiên Ưng, anh còn phải xử lý những việc lặt vặt được giao phó, bận rộn chạy qua chạy lại, hầu như không có thời gian nghỉ ngơi, khiến cho tinh thần vốn đã phục hồi chậm chạp giờ đây gần như cạn kiệt.

Trên đường về nhà, anh lại tình cờ gặp Minh Hải, kẻ đang bị đế quốc truy nã. Sau một hồi giao tranh, anh gần như kiệt sức. Hơn nữa, anh còn bị gã ám toán, khiến cho tinh thần trì trệ vốn mới ổn định lại bắt đầu rối loạn và đau nhức. Ước tính thời gian sử dụng liều thuốc ức chế tiếp theo sẽ phải được đẩy sớm hơn.

Vấn đề về tinh thần trì trệ quả thực ngày càng không thể xem nhẹ được nữa.

Sau một hồi im lặng, Từ Thanh Nhiên bất ngờ tung một cú đấm mạnh vào hông anh.

Rồi khẽ cười lạnh lùng, nói: "Không được."

Thẩm Đình Dục nhíu mày nhẹ, cố nuốt tiếng rên rỉ trong cổ họng.

Nhưng bàn tay đỡ lấy anh vẫn chưa buông ra.

Từ Thanh Nhiên vẫn nhớ chuyện vừa rồi: "Tôi nhớ là lúc nãy có người vừa nhìn thấy mục tiêu đã đỏ mắt, giận điên lên hận không thể giết luôn cả tôi nữa cơ đấy."

Thẩm Đình Dục cúi mắt cười nhẹ: "Không có đâu, đòn tấn công đó ngay cả cơ thể hắn cũng không thể xuyên thủng, cho dù không né cũng không thể làm bị thương cậu được đâu."

Vừa dứt lời đã bị ăn thêm một đấm.

Thẩm Đình Dục bật cười.

Có người thật sự lợi dụng lúc anh không thể chống cự để trút giận kìa.

Từ Thanh Nhiên giọng điệu lạnh lùng và hung dữ: "Anh còn làm nổ cả phi cơ của tôi!"

"Ừm." Thẩm Đình Dục gật đầu, kéo dài âm cuối, "Tôi sẽ đền bù mà."

Nói xong, anh dựa vào người Từ Thanh Nhiên, nhắm mắt lại nhẹ nhàng, để cho biển tinh thần được phục hồi một chút.

Bầu đêm mát mẻ, đầu mũi còn thoang thoảng hương thơm thanh tao từ người Từ Thanh Nhiên, rất phù hợp với khí chất của cậu. Thậm chí, mỗi hơi thở đều có thể cảm nhận được luồng khí lực tinh thần toát ra từ sâu thẳm linh hồn cậu

Cảm giác trên cơ thể khá thoải mái, không hề khó chịu hay bài xích như tư trong tưởng tượng của anh.

Thật kỳ lạ.

Rõ ràng là đang ở rất gần nhau, nhưng ngay tại khoảnh khắc tinh thần hai người giao thoa, anh đột nhiên nhận thấy có vẻ anh cũng không thật sự muốn giết Từ Thanh Nhiên.

Trong bầu không khí yên tĩnh, bỗng nhiên lại nghe thấy người mình đang dựa vào lòng mình lên tiếng.

Giọng nói nhàn nhạt hỏi anh: "Vậy nên? Vừa rồi anh làm gì vậy?"

Tác giả có lời muốn nói

Minh Hải: Không ngờ hả? Ta đến đây để cướp người của Thượng tướng! (Cười man rợ. jpg)

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv