Editor: Sn
Từ phụ nghe Từ Thanh Nhiên phát biểu, tức đến mức mặt đỏ bừng bừng.
Bất chấp việc xung quanh có rất nhiều người thân, bạn bè và người ngoài, ông ta chỉ vào Từ Thanh Nhiên và quát: "Thằng ranh con này, mày cố ý phải không?!"
Hầu như tất cả mọi người ở đây đều biết, người mẹ kế xinh đẹp của Từ Thanh Nhiên, một thời gian trước đã ngã từ trên lầu xuống. Mặc dù được đưa đến bệnh viện, nhưng đứa bé trong bụng cuối cùng vẫn không thể giữ được.
Và thứ đã khiến bà ngã từ trên lầu xuống, chính là mô hình thu nhỏ của Voltman.
Không ai biết món đồ chơi nhỏ đó đã đến đó bằng cách nào, mọi người đều đoán rằng có lẽ do họ đã không chú ý khi khuân thùng đồ chơi mua cho em bé lên lầu, nó đã rơi ra ngoài, dẫn đến một bi kịch như vậy.
Cánh tay bị gãy của mô hình nhỏ vẫn chưa được tìm thấy.
Từ gia vốn đã rất đau buồn vì mất con song hết lần này tới lần khác Từ Thanh Nhiên lại nhắc đến chuyện này vào lúc này, món quà cậu tặng không biết là cố ý hay vô ý lại là thứ mà mẹ kế của cậu bây giờ không muốn nhìn thấy nhất.
Khi biết được sự thật, Từ Thanh Nhiên vô tội nói: "Điều này không thể trách tôi."
"Lúc tôi rời nhà, mọi thứ vẫn bình thường. Thường ngày hai người cũng không chủ động liên lạc với tôi, cũng chưa bao giờ ai nhắc đến chuyện này, tôi làm sao mà biết được chứ?"
Cậu tỏ vẻ tiếc nuối, rồi lại nhìn vào mắt mẹ kế mình, nói: "Dì à, tôi nhớ rất lâu trước đây tôi đã dặn dì phải tích đức cho đứa bé trong bụng. Nếu không những tội lỗi đã gây ra trước kia sẽ báo ứng lên bản thân."
Mẹ kế nhìn vào mắt Từ Thanh Nhiên, bị ánh nhìn sâu thẳm trong đôi mắt nâu sẫm của cậu làm cho sợ hãi và áy náy. Bà ta vô thức nhớ lại những hành động của mình nhiều năm trước, nhưng lúc đó Từ Thanh Nhiên còn nhỏ, thậm chí còn chưa chào đời, làm sao có thể biết được những chuyện cũ kỹ đó!
Từ phụ nghe không nổi những lời nói mỉa mai của Từ Thanh Nhiên, lại càng nổi giận mắng mỏ: "Thằng ranh con, mày nói bậy bạ gì vậy! Ngày vui thế này, mày nhất quyết muốn chọc cho mọi người không vui à?"
"Ba," Từ Thanh Nhiên chuyển hướng mục tiêu, giọng điệu gọi ba lạnh nhạt như người lạ, "Tôi cũng là con của ba, sao ba chỉ tổ chức tiệc mừng lên đại học cho một mình Thanh An?"
"Không làm cho tôi thì thôi, đến thiệp mời cũng không có một tấm."
"Sao thế? Có vợ mới và con riêng rồi, con đẻ của vợ cũ coi như cỏ rác sao?"
Từ Thanh Nhiên dù đang cười, nhưng ánh mắt lại khiến người ta lạnh người đến tận đáy lòng.
Cậu nhếch mép, giọng điệu mỉa mai: "Ai mà không biết, còn tưởng Từ Thanh An, đứa con riêng này mới là con ruột của ông đấy chứ."
Những vị khách xung quanh tham dự buổi tiệc thì thầm to nhỏ, ánh mắt nhìn Từ Thanh Nhiên cũng đầy vẻ ngạc nhiên. Nghe những lời này từ anh ta, suy nghĩ kỹ lại cũng có vài phần hợp lý.
Cho dù Từ Thanh Nhiên có ngang bướng đến đâu, cũng vẫn là con ruột của ông. Hơn nữa, những năm qua, Từ phụ cũng chẳng ít lần ra ngoài khoe khoang tình yêu của mình dành cho người vợ đầu tiên sâu đậm cỡ nào, nếu thực sự như vậy, dù sao cũng sẽ yêu thương cả con riêng của vợ.
Nhìn lại bây giờ, mối quan hệ giữa anh ta và Từ Thanh Nhiên quả thật rất tệ. Nghĩ lại chi tiết cách ông đối xử với Từ Thanh Nhiên và Từ Thanh An những năm qua, cũng có thể nhận ra sự khác biệt, khiến người ta không khỏi suy nghĩ theo hướng kỳ lạ.
Lục Thành nghe vậy, quay sang hỏi Từ Thanh An bên cạnh: "Chẳng phải em nói anh trai em đã từ chối lời mời của chúng ta sao?"
Từ Thanh An vẻ mặt bất lực, cuối cùng cắn môi, cúi đầu nói: "Bố mẹ lo lắng anh em lại gây rối như lần trước, nên mới... Anh trách em đi, là do em không kiên trì thuyết phục họ đổi ý."
Bị đụng trúng tim đen, suýt chút nữa Từ phụ không giữ được vẻ mặt, đành phải nén cơn giận chuyển sang chủ đề khác: "Mày đã bị trường từ chối rồi, còn học hành gì nữa?!"
Từ Thanh Nhiên cười nhẹ: "Sao lại không có? Trường đã đăng ký thông tin của tôi rồi."
Công tác bảo mật của trường Quân sự làm quá tốt, đến nay vẫn chưa có tin tức gì tiết lộ ra ngoài.
Từ phụ tưởng cậu đã cam chịu, tùy ý đăng ký vào một trường đại học dởm, bực mình nói: "Con trai Thanh An của người ta sắp vào học viện y khoa của Đại học Grandis, sao có thể so sánh được?!"
Hôm đi cùng Thẩm Đình Dục đến trường quân sự, nhà trường đã dặn dò trước khi khai giảng không được tiết lộ thông tin tuyển sinh ra ngoài.
Vì vậy, cậu không hé lộ tin này, chỉ nói: "Việc Thanh An được lên đại học, quả thực đáng mừng."
"Vì vậy, để chúc mừng người em kế của tôi đã trúng tuyển, tôi đã dành nhiều tâm huyết để chuẩn bị cho em ấy một món quà bất ngờ."
Vừa dứt lời, điện thoại đã nhận được thông báo. - wattpad: pod1803
Từ Thanh Nhiên nhướng mày: "Thật khéo, vừa nhắc đến, đã đến rồi."
Nghe thấy từ "bất ngờ", lòng đám người Từ gia bỗng chùng xuống, có một dự cảm chẳng lành mãnh liệt. Quả nhiên, khi Từ Thanh Nhiên dẫn theo một đám người và hoa quà từ bên ngoài bước đến trước phòng tiệc, cả đám Từ gia và bản thân Từ Thanh An đều tái mặt.
Từng bó hoa trắng toát được người ta vận chuyển ra khỏi thang máy, nhanh chóng lấp đầy khoảng trống bên ngoài đại sảnh. Một nhóm người mặc áo đỏ rực rỡ, tay cầm các loại chiêng trống đồng cười híp mí bước vào, gõ chiêng vang ầm ĩ.
Vào buổi lễ đính hôn hôm ấy Từ Thanh An đã thuê người gửi vòng hoa tang lễ nhân danh mình, hôm nay Từ Thanh Nhiên dứt khoát đặt một xe tải hoa trắng, giữa đống hoa còn đặt một bức ảnh đen trắng của Từ Thanh An, so với cảnh trước mặt còn náo nhiệt hơn chứ không kém.
Cậu lấy cớ: "Tôi thấy màu trắng sen giống với tính cách của cậu lắm"
Từ Thanh An đã từng giả mạo danh nghĩa của cậu thuê người đến khóc lóc thảm thiết trong lễ đính hôn, hôm nay cậu lại mời những diễn viên hát tuồng chuyên nghiệp.
Yêu cầu của cậu là phải tạo bầu không khí vui vẻ, hát những bài ca hân hoan, với chủ đề 《Thi trượt.》
Cậu còn đặc biệt mời thợ thư pháp viết tay một cặp câu đối làm quà chúc mừng cho Từ Thanh An. Những người mang quà mặc trang phục Đường trang tinh xảo, mỗi người cầm một cuộn tranh, bước đến bên Từ Thanh Nhiên với nụ cười rạng rỡ.
Sau đó, họ đồng loạt tung ra bức tranh chữ trên tay hướng về phía Từ Thanh An.
Vế trên
— Hành vi bất chính, lấy gì mà chữa bệnh nhân tâm.
Vế dưới,
—Thiếu đạo đức, thiếu lễ nghi, lấy gì mà chữa bệnh cho thiên hạ.
Câu đối ngang:
— Chúc người thi trượt, ước mơ mãi mãi không thành.
Cả hội trường im phăng phắc.
Họ hàng Từ gia cũng ngớ người cả ra.
Chỉ còn lại những người hát hò và gõ chiêng, trống náo nhiệt như Tết.
Nhân vật chính hôm nay ở giữa sân khấu càng đỏ hoe mắt, hai tay nắm chặt, hơi thở dần trở nên dồn dập.
Từ Thanh Nhiên nhìn cậu ta, cong cong đôi mắt.
Không phải cậu ta thích làm náo nhiệt một trận sao? Vậy thì hôm nay, cậu sẽ cho tên em kế này xem thế nào là thực sự náo nhiệt.
"Lần trước cậu nói tôi gửi di chúc cho Lục Thành, náo loạn một trận đòi treo cổ, quậy banh tiệc đính hôn của cậu đúng không?"
Vừa nói, Từ Thanh Nhiên vừa đi đến trước một trong những người đàn ông mà cậu thuê, nhận lấy cây gậy sắt mới tinh mà anh ta cung kính dâng lên. Cậu cúi đầu nhìn xuống, vỗ nhẹ để kiểm tra độ chắc chắn, sau đó kéo lê nó, bước chậm rãi đến trước mặt Từ Thanh An.
Khi ngước mắt nhìn lại cậu ta, nụ cười trong mắt cậu đã hoàn toàn biến mất: "Thích tự biên tự diễn, thuê người gây rối vậy à? Muốn trải nghiệm thì hôm nay tôi sẽ cho cậu trải nghiệm cho thỏa thích."
Nói xong, không hề báo trước, cậu vung gậy sắt đập vào bụng Từ Thanh An. Âm thanh va chạm mạnh mẽ khiến những người xung quanh rùng mình.
Khách mời trên sân khấu không ngờ cậu lại ra tay, họ đồng loạt che miệng kinh ngạc. Thậm chí một số khách mời hoảng sợ vô thức muốn bỏ chạy khỏi nơi thị phi, nhưng lại bị tiếng động Từ Thanh Nhiên quay lại đập mạnh vào bàn làm cho hoảng sợ.
Cái bàn phủ khăn lụa trắng hồng lập tức vỡ tan thành bốn mảnh. - wattpad: pod1803
Cùng lúc với tiếng bát đĩa vỡ vụn, hành động dứt khoát của Từ Thanh Nhiên đã thành công ngăn chặn sự hoảng loạn và tẩu thoát của các vị khách.
Từ Thanh Nhiên theo thói quen chống tay lên đầu gậy, lười biếng thả lỏng phần thân dưới: "Hôm nay, trước khi tôi nói có thể tan tiệc, ai cũng đừng hòng rời đi."
Giọng nói lạnh nhạt, mang theo một cảm giác điên cuồng bất chấp sống chết của mọi người, như thể nếu họ dám rời đi, cậu dám buộc bom vào người, cùng họ và tất cả mọi người trong tòa nhà cùng nhau chết.
Dù sao mọi người cũng ngoan ngoãn không nhúc nhích - mặc dù họ lẽ ra nên rất rõ ràng, trong ấn tượng của họ đối phương chỉ là người có tinh thần lực cấp F yếu ớt không có khả năng chiến đấu.
Thấy Từ Thanh An ôm eo ho dữ dội, vẻ mặt đau đớn, Lục Thành vội vàng chạy đến đỡ.
Sau đó, hắn trừng mắt nhìn người thanh niên cầm vũ khí, vẻ mặt kiêu ngạo và hống hách: "Từ Thanh Nhiên!"
"Anh biết em từ lâu đã thích tùy hứng, nhưng không ngờ bây giờ em lại trở nên đáng sợ đến vậy! Thanh An dù sao cũng là em trai em, sao em có thể thực sự ra tay với em ấy?"
Từ Thanh Nhiên cười lạnh: "Đúng vậy, bây giờ tôi mới ra tay cũng coi như muộn rồi."
"Đáng lẽ tôi nên đánh gãy cả ba chân của hai người khi biết hai người lên giường sau lưng tôi vào ngày sinh nhật của tôi."
Lời nói vô cùng hờ hững nhưng thốt ra lại rất đanh thép.
Dân chúng ban đầu còn lo lắng, dần dần nhen nhóm tâm lý hóng chuyện.
Lục Thành không ngờ Từ Thanh Nhiên lại phơi bày chuyện này trước mặt nhiều người như vậy. Dù hắn có bình tĩnh và kiềm chế đến đâu, mặt cũng không thể kiềm chế được một lớp đỏ ửng vì xấu hổ. Nhất là khi xung quanh còn có nhiều đàn anh, đàn em và thầy cô quen thuộc, hắn chỉ cảm thấy mặt nóng bừng bừng.
Không đợi hắn trả lời, Từ Thanh Nhiên lại nhìn sang Từ Thanh An, không bỏ sót tia hận thù lóe lên trong mắt cậu ta.
Cậu cười: "Cậu gửi cho tôi ảnh giường chiếu của cậu và Lục Thành vào ngày đính hôn, thừa dịp tôi ra ngoài đã tìm người bắt tôi đến Khu Nam 13, gửi thư cho Lục Thành dưới danh nghĩa của tôi và đạo diễn một vở kịch lớn như vậy, tất cả những gì cậu muốn không phải là sự náo nhiệt như hôm nay sao?"
"Thế nào? Kế hoạch do chính tay tôi sắp xếp, đẳng cấp hơn nhiều so với những thủ đoạn nhỏ mọn trước đây của cậu chứ nhỉ?"
Lục Thành nghe xong, ngạc nhiên đến mức cau mày: "Em đang nói gì vậy?"
Từ Thanh Nhiên khẽ liếc mắt, nhìn hắn một cách chế giễu: "Anh nghĩ Lục Thành anh là ai chứ? "
"Chỉ là một món đồ chơi bẩn thỉu đã qua sử dụng, tôi cần một khóc hai làm loạn ba treo cổ trong ngày đính hôn của anh sao?"
"Dẫu gì anh cũng là một thượng tá của quân đoàn Ngân Long, thế mà khả năng phán đoán cơ bản nhất anh cũng chả có nữa chứ." Cậu nhếch môi không tiếng động, nhìn thẳng vào mắt Lục Thành, cố tình đâm vào điểm yếu của hắn, "Còn không bằng Thẩm Đình Dục của quân đoàn Kim Dực."
Quả nhiên, vừa dứt lời, sắc môi Lục Thành đã trắng bệch đi một tầng. - wattpad: pod1803
Nhưng điều khiến hắn khó chịu nhất là ánh mắt Từ Thanh Nhiên nhìn hắn, chán ghét và xa lạ, âm thầm đâm vào trái tim hắn. Lúc này đây, hắn mới thực sự nhận ra rằng tình cảm giữa hắn và Từ Thanh Nhiên đã có một vết nứt lớn, không thể hàn gắn được.
Từ Thanh Nhiên: "Hôm nay tôi nói ở đây, chuyện đính hôn từ đầu đến cuối đều không liên quan gì đến tôi."
"Nhưng mà từ nay về sau, bất kỳ bữa tiệc nào do cậu Từ Thanh An đây tổ chức, tôi đều sẽ tham dự đến cùng."
Nói xong, cậu lại nhìn về phía Từ Thanh An đang ngồi thẳng dậy, bóp lấy cằm cậu ta buộc cậu ta nhìn thẳng vào mắt mình: "Những lời mắng chửi mà cậu khiến tôi phải gánh chịu, tôi phải làm cho đến nơi đến chốn mới có thể yên tâm, cậu nói xem có đúng không hửm?"
Lực mạnh đến mức như muốn gỡ tung hàm cậu ta ra.
Rõ ràng trong lòng căm phẫn tột độ, nhưng Từ Thanh An vẫn bị đôi mắt sâu thẳm như vực thẳm kia nhìn chằm chằm đến mức cơ thể vô thức rùng mình, chưa kịp giãy dụa, đã bị cậu hất ra trước.
Lần này Lục Thành không vội vàng đỡ lấy cậu ta, giọng nói trầm thấp hỏi: ". . . Thanh An, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Từ Thanh An bấm chặt móng tay vào da thịt, rồi lại nhanh chóng buông ra, vẻ mặt yếu đuối và vô tội: "Em cũng không biết, em không làm những gì anh ấy nói..."
Từ Thanh Nhiên nghe vậy, từ trong túi áo lấy ra một chồng ảnh đã rửa, ném tung vào không trung như ném tiền lẻ, rơi xuống đất như hoa tiên rải cánh. Những người hóng chuyện đứng gần hoàn toàn có thể nhìn rõ, trong ảnh chính là Từ Thanh An và Lục Thành đang ôm nhau trên giường.
Thậm chí trên người còn không mặc một mảnh vải nào.
Bức ảnh cuối cùng Từ Thanh Nhiên cầm trên tay, chụp được rõ ràng thời gian trên tủ đầu giường, ghi rõ ngày sinh nhật năm đó của cậu
Đúng là sinh nhật đầu năm của Từ Thanh Nhiên!
"Ồ? Vậy nghĩa là lúc hai người đang ch!ch, còn có người thứ ba ở trong phòng, làm quay phim cho hai người à? Nếu không, những bức ảnh này từ đâu mà có thế?"
Từ Thanh An nhìn thấy mà đồng tử co lại.
Bức ảnh mà cậu ta ẩn danh gửi cho Từ Thanh Nhiên lúc trước rõ ràng là đã được cài đặt chế độ xem và tự hủy, vậy cậu lấy nó ra để in ra bằng cách nào?!
Hệ thống nhỏ tỏ ý mình có thể xử lý mấy này nha.
Bẻ khóa bất kỳ hệ thống nào không có trí tuệ nhân tạo đối với nó mà nói chỉ là chuyện nhỏ thôi nhá!
"Miệng toàn lời bịa đặt." Từ Thanh Nhiên nói từng chữ một, vẻ mặt bực bội, lại muốn lao vào đánh người.
Nhưng bị Lục Thành ngăn lại.
Trong ánh mắt hắn, toát lên một nỗi đau không rõ từ đâu: "... Đừng đánh nữa, nếu đánh chết người thì em lại bị đưa vào Ác Tháp."
Nghe ra, có vẻ như hắn đang lo lắng cho Từ Thanh Nhiên.
Nhưng Từ Thanh Nhiên chỉ cười lạnh lùng, không hề có ý định cảm ơn: "Đừng nói cậu ta, nếu thật sự chọc giận tôi, cả anh cũng bị đánh."
Lục Thành mím môi: "Em không đánh lại anh."
Tuy miệng thì nói vậy, nhưng sự ngạc nhiên trong lòng hắn vẫn không thể nào nguôi ngoai.
Lúc nãy đỡ đòn cho Từ Thanh An, hắn cảm nhận được sự cộng hưởng tinh thần từ Từ Thanh Nhiên truyền đến từ vũ khí. Với kinh nghiệm chiến đấu với người khác, chỉ những người có biển tinh thần ở cấp B-A mới có thể sở hữu sức mạnh như vậy.
...Nhưng người này là Từ Thanh Nhiên. - wattpad: pod1803
Hắn hiểu rõ hơn ai hết sự yếu đuối của cậu, vì vậy luôn lo lắng cho cậu.
Lục Thành hơi thất thần.
Hắn bỗng nhiên nhận ra rằng chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, Từ Thanh Nhiên, người trước đây luôn đi sau hắn và cần được bảo vệ, đã âm thầm trưởng thành. Thậm chí, cậu không còn nhìn hắn bằng ánh mắt ngưỡng mộ và đầy yêu thương nữa, trong đôi mắt xinh đẹp ấy, chỉ còn lại sự căm ghét không chút thương xót.
"Tôi quan tâm đến việc có đánh lại được hay không ư?" Từ Thanh Nhiên bỗng nhiên nở nụ cười với hắn.
Trong thoáng chốc, như thể quay trở lại những năm tháng xưa cũ.
Nhưng ngay sau lời nói đó, cậu lại đẩy hắn mạnh vào hồ băng: "Miễn là có thể xé miếng thịt của anh, tôi có chết cũng chả sao cả."
Từ Thanh Nhiên kiếp trước cũng từng gặp qua đủ loại đối thủ hung hãn.
Dù là đánh đơn hay đánh hội đồng, dù đối phương yếu hơn hay mạnh hơn mình, trong từ điển của cậu, hai chữ "lùi bước" chưa bao giờ tồn tại.
Hoặc là bước đi trên con đường đầy máu để đi đến chiến thắng, hoặc là chiến đấu đến giây phút cuối cùng của cuộc đời.
Giữa bầu không khí căng thẳng, người mẹ kế của Từ Thanh Nhiên, người đã choáng váng ngay từ khi cậu bước vào, đột ngột lao đến bên họ.
Bà ta đứng chắn trước mặt Từ Thanh An, nước mắt tuôn rơi: "Hai đứa đừng cãi nhau nữa, đừng đánh nhau nữa!"
"Chuyện này không trách Thanh An được, trách dì, tất cả đều là lỗi của dì!"
Người mẹ kế ngoài 40 tuổi, trông chỉ như cô gái trẻ xinh đẹp hai mươi, ba mươi tuổi, vừa khóc vừa nức nở, khiến ai nhìn cũng động lòng thương cảm.
Bà ta ôm ngực, vẻ mặt đau khổ: "Là dì đã mang theo An An gả vào Từ gia, phá vỡ gia đình này. Khi đó Thanh Nhiên vừa mới mất mẹ, dì không nên đồng ý với yêu cầu của cha nó, vội vàng đến đây."
"Cũng không nên trách thằng bé, nó bị tước đoạt mọi thứ, nó không có lỗi gì cả, lỗi là ở tôi!" Nói xong, bà quỳ xuống run rẩy, khiến đám đông lại một phen ồ lên. Một số người lớn tuổi nhìn Từ Thanh Nhiên với ánh mắt trách móc hơn.
Thấy vậy, Từ phụ vội vàng tiến đến cúi người vợ nhỏ của mình dậy: "Aiz, Ái Liên, sao em lại nói vậy! Nói ra cũng là do lỗi của tôi, là do tôi không nghĩ đến tâm trạng của Thanh Nhiên, ép buộc em sớm vào Từ gia giúp tôi chăm sóc thằng bé!"
Vợ chồng họ kẻ xướng người hoạ, rõ ràng là muốn nhân cơ hội này vãn hồi lại hình ảnh cho bản thân và Từ gia, chuyển hướng sự chú ý.
Từ Thanh Nhiên cúi mắt nhìn xuống hai người gần như quỳ gối trước mặt, không hề thấy bất kỳ sự hối hận hay lo lắng nào, ngược lại, cậu mang một vẻ mặt thanh cao và chính nghĩa, ánh mắt lạnh lùng như nhìn xuống tội nhân.
Một lúc lâu sau, cậu khẽ cười và mở lời: "Dì à, dì chắc chắn rằng việc dì muốn xin lỗi tôi là chuyện này chứ?"
"Chứ không phải chuyện dì đã bò lên giường bố tôi khi mẹ tôi mang thai tôi và vài năm sau đó, dì còn dắt theo đứa con cùng cha khác mẹ của tôi bước vào Từ gia một cách quang minh chính đại. Hay là chuyện dì đã thuê người bỏ thuốc vào thức ăn của mẹ tôi khi bà ấy đang mang thai, khiến cho biển tinh thần của tôi bị tổn thương bẩm sinh, dẫn đến sức khỏe của bà ấy ngày càng tệ hơn và cuối cùng mất việc."
"Hay là, lợi dụng lúc tôi đi ra ngoài với ba tôi, dì thuê người đột nhập vào nhà, sát hại mẹ tôi?"
Mẹ kế đột ngột ngẩng đầu lên, vẻ kinh hoàng hiện rõ trên khuôn mặt trong khoảnh khắc khiến tâm trạng thực sự của bà ta bị bại lộ.
Từ Thanh Nhiên mỉm cười nhẹ, cúi đầu như nhìn con kiến: "Tôi nghĩ, có rất nhiều chuyện mà dì cần phải xin lỗi, nhưng không có chuyện nào mà dì vừa nói đúng cả?
Khoảnh khắc này, ngay cả trên mặt Từ phụ cũng thoáng hiện một tia chột dạ. Đám người Từ gia khác đứng xem cũng đều biến sắc mặt.
Không biết là vì ngạc nhiên trước những chuyện xấu xa của Từ phụ hay vì lo lắng cho danh tiếng của Từ gia.
Lục Thành cũng nghe mà kinh ngạc, trong lúc đó lại liếc nhìn Từ Thanh An một cái, chỉ thấy cậu ta ngây ngốc nhìn chằm chằm Từ Thanh Nhiên và ba mẹ mình, không có vẻ gì quá ngạc nhiên.
Như thể, đã biết sự thật từ rất lâu rồi. - wattpad: pod1803
Lục Thành nhìn chằm chằm vào những bức ảnh khó nói nổi bên chân mình, vừa mừng vì ba mẹ bận công việc không thể tham dự buổi tiệc hôm nay, vừa cảm thấy hoang mang. Hắn đột nhiên bắt đầu nghi ngờ lòng mình, nghi ngờ quyết định chia tay Từ Thanh Nhiên lúc trước, nghi ngờ... Liệu vị hôn thê Từ Thanh An của hắn có thực sự hoàn hảo như hắn tưởng tượng hay không.
Bên kia, giọng nói nũng nịu của người mẹ kế có thêm chút run rẩy: "Thanh, Thanh Nhiên à, dì biết con rất tức giận vì dì và Thanh An xông vào thế giới của con, nhưng con cũng không thể oan ức chúng ta như vậy được. . ."
"Vậy cần phải làm xét nghiệm DNA ngay tại chỗ không?" Từ Thanh Nhiên cười khẩy, một cô gái mang theo hộp dụng cụ, đi theo nhóm người được thuê đến hội trường đã lặng lẽ bước lên.
Là y tá Lâm Hiểu, người mà Từ Thanh Nhiên đã gặp trước đây tại Bệnh viện Liên hợp Ngân Long.
Dưới vô số ánh mắt, Lâm Hiểu đành cắn răng nói: "Dụng cụ đều ở đây, kết quả sẽ có ngay tại hiện trường."
Cô là một người mắc chứng sợ hãi xã hội, vô cùng hối hận vì ngày hôm đó đã trực tại phòng khám của Từ Thanh Nhiên, càng hối hận hơn vì chính tay cô là người đưa găng tay cho cậu, khiến cậu nhớ đến mình. Do đó, khi đưa ra yêu cầu, cậu đã đích danh gọi cô đến.
Có lẽ lợi ích duy nhất là cô có thể tham gia vào buổi livestream "ăn dưa" tại hiện trường.
Từ phụ và những người khác lúc này mới hiểu ra, Từ Thanh Nhiên vốn dĩ đã có sự chuẩn bị từ trước.
Hôm nay cậu cố ý muốn đập nát nơi này cho tan tành, ngăn chặn mọi khả năng họ ra tay hay tìm cớ.
Từ Thanh Nhiên cười hỏi họ: "Thế nào? Dám không?"
Từ phụ và mẹ kế đều không nói gì.
Sự im lặng lúc này, càng giống như ngầm thừa nhận, khiến những người xung quanh lại một phen hít thở không ra.
Cậu lại nói: "Còn chuyện dì cho mẹ tôi uống thuốc, xúi giục người khác giết hại bà, trong tay người ta đều có bằng chứng."
"Dì à, đưa dì ra tòa chỉ là chuyện trong chốc lát thôi."
Nghe đến đây, bà mẹ kế bạch liên hoa của cậu đảo mắt lập tức ngất xỉu.
Có thể là do không chịu nổi áp lực, cũng có thể là muốn mượn chuyện này để trốn.
Khách mời vốn dĩ vui vẻ tham gia tiệc mừng thi đỗ, giờ đây đã ăn dưa đến điên luôn rồi.
Thật là một hồi hào môn ân oán mà! - wattpad: pod1803
Bên họ hàng Từ gia càng tức giận đến mức mặt mày đen như than, hận không thể ra tay dạy dỗ vợ chồng Từ phụ ngay tại chỗ, cũng trách Từ Thanh Nhiên không nể nang gì, phơi bày hết những chuyện xấu hổ này trước mặt bao nhiêu người ngoài.
Từ Thanh Nhiên đã đạt được mục đích, đương nhiên sẽ không quan tâm đến suy nghĩ của họ.
Chỉ dặn dò thêm bố Từ: "Đúng rồi, ba à, còn hơn hai năm nữa con sẽ đến cái tuổi được dặn dò trong di chúc của mẹ. Để thuận tiện cho việc phân chia tài sản sau này, con khuyên ba nên bắt đầu sắp xếp từ bây giờ đi nhé."
"Con nghĩ trong mấy năm tới, con vẫn có thể sống khỏe mạnh đến lúc nhận thừa kế chứ nhỉ?" Cậu còn cố ý nhấn mạnh hai chữ "sống khỏe mạnh" để tạo ấn tượng với người khác.
Trong thời gian này, Từ gia phải trông chừng cậu cẩn thận, một khi cậu xảy ra chuyện gì, mọi thuyết âm mưu và tội lỗi sẽ đổ hết lên đầu họ.
Làm xong những việc này, Từ Thanh Nhiên mới tiện tay vứt gậy trong tay đi, bình thản nói với mọi người: "Được rồi, lời chúc phúc của tôi đến đây là hết. Khâu ăn uống tiếp theo tôi sẽ không tham gia, ngồi cùng bàn với những người này, tôi thấy buồn nôn lắm."
Nói xong, cậu quay người bước ra khỏi phòng tiệc.
Tiếng ồn ào phía sau ngày càng lớn, vị gia chủ Từ gia tóc bạc trắng tức giận đến đau tim, mọi người ồn ào náo nhiệt lại đi quan tâm đến tình hình của ông. Các vị khách thì lúng túng nhìn nhau, vừa bàn tán chuyện xôn xao, vừa do dự không biết bữa tiệc tối nay còn tiếp tục hay không?
Từ Thanh Nhiên bước ra khỏi tòa nhà khách sạn, bên ngoài trời đã tối mịt, trăng non treo cao. Trong sân trước, khá nhiều khách trọ của khách sạn đang dạo chơi, bên trong chiếc lều phong cách cổ điển phương Tây được thắp sáng, vài quý bà thanh lịch đang trò chuyện rôm rả, bầu không khí khác biệt hoàn toàn so với phòng tiệc trên tầng cao nhất.
Cậu đi thẳng đến phi cơ của mình, lên xe nhưng không khởi động ngay mà lại ngồi ở ghế lái suy nghĩ miên man.
Cảnh tượng như đang chồng chéo lên nhau với ngày cậu vừa mới xuyên qua.
Cuối cùng cũng phơi bày được những chuyện bẩn thỉu này.
Từ Thanh Nhiên thầm nghĩ trong lòng.
Chuẩn bị bao nhiêu ngày, biểu cảm của Từ gia tối nay đã thành công khiến cậu hài lòng.
Cũng do họ sĩ diện, mời càng nhiều khách càng tốt. Bây giờ quả thật rất tốt, càng nhiều người biết đến trò hề tối nay.
Từ gia dù sao cũng là một gia tộc hào môn có tiếng tăm ở Ngân Long, tập đoàn xây dựng của họ có nhiều hợp tác với chính quyền Ngân Long, cậu tin rằng những lão già lão luyện kia sẽ có cách kịp thời dập tắt dư luận.
Nhưng ngay từ đầu cậu cũng không nghĩ rằng chỉ bằng hành động nhỏ này vào tối nay là có thể tiêu diệt họ hoàn toàn. Mục đích chính của cậu là muốn chọc tức Từ phụ, mẹ kế và cậu em kế Từ Thanh An. Cho dù lần này cậu có thể thoát khỏi kiếp nạn, thì cũng sẽ gieo mầm nghi ngờ trong lòng đại chúng, và cả Lục Thành - người mà "cậu" quan tâm.
Chỉ cần hoảng hốt, sẽ bắt đầu lộ ra nhiều sơ hở hơn.
Lộ ra nhiều sơ hở, sẽ càng tạo điều kiện cho cậu dùng chính trò của họ để trị họ.
Từ Thanh Nhiên nghỉ ngơi trên phi cơ một lúc.
Cho đến khi những người ăn mặc lộng lẫy bắt đầu đi ra với vẻ mặt buồn bã và oán giận vì không ăn được gì, cậu mới khởi động phi cơ, biến mất trong góc đêm.
Trên đường từ Hệ Tiên Nữ trở về nhà Thẩm Đình Dục, Từ Thanh Nhiên phải vượt qua vài hệ sao và nhiều trạm kiểm soát.
Mất khoảng hai ngày, cậu mới về lại lãnh thổ Hệ Thiên Lang. Khi đi qua một hành tinh để làm thủ tục tại trạm kiểm soát và chuẩn bị tìm chỗ nghỉ ngơi ăn uống, bất ngờ một loạt đạn bắn từ dưới đất lao tới.
Mục tiêu chính xác là động cơ phi cơ của cậu khiến nó rơi xuống như chim bị bắn.
May mắn thay, để tiết kiệm tinh thần lực, độ cao phi cơ của cậu không bay lên quá cao. Cùng với hệ thống tự bảo vệ được cung cấp trong khoang xe, mặc dù chiếc xe bị hư hỏng khi hạ cánh, nhưng người bên trong không bị thương nặng.
Điểm hạ cánh là một khu vực tương đối hẻo lánh ngoại ô thành phố, xung quanh không có nhà cửa, có rất nhiều rừng và đất chưa phát triển.
Chiếc xe va vào một ngọn đồi nhỏ trong khu vực. - wattpad: pod1803
Vừa bước ra khỏi toa xe với vẻ mặt đen tối, cổ cậu bỗng bị kẹp chặt bởi một lưỡi dao sắc lạnh. Dưới ánh trăng, tia sáng lóe qua khóe mắt cậu vẫn có thể nhìn rõ vầng hào quang tinh thần đang lưu chuyển trên lưỡi dao.
Hơi thở chết chóc và mùi máu tanh quen thuộc như đưa cậu trở về buổi chiều hôm đó cách đây không lâu.
Từ Thanh Nhiên khựng lại, sau đó một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau.
Giọng nói ấy đầy vẻ châm biếm, hỏi cậu: "Hôm đó, cậu phát hiện ra rồi chứ?"
"Hương vị máu tươi mà tôi để lại trên người cậu."