Sở Việt trực tiếp lái xe đưa tôi rời khỏi văn phòng, một đường chạy như bay, đại khái hơn nửa tiếng đồng hồ sau đã dừng lại ở ven đường.
Sau khi xuống xe tôi liền liếc nhìn xung quanh, nghi hoặc hỏi: "Chổ này làm gì có cái nhà hàng nào?"
“Do cậu không biết thôi." Sở Việt đắc ý chỉ chỉ về phía con hẻm ven đường, cười hihi nói: "Nhà hàng này nằm sâu ở trong hẻm, không phải lúc nào cũng có thể đặt được bàn đâu, mỗi ngày chỉ tiếp nhận mười bàn khách mà thôi, còn phải có khách quen đặt trước mới được. Sau khi mười bàn được đặt hết, có trả nhiều tiền hơn nữa cũng vô dụng. Bữa ăn hôm nay của chúng ta, nếu không phải tôi và ông chủ có quen biết nhau mà sớm báo cho ông ấy một tiếng, căn bản không thể cướp được bàn ăn cuối cùng này."
“Lợi hại như vậy sao?" Tôi hơi nhíu mày, "Được rồi, vậy thì cứ vào nếm thử đi."
"
Hai người chúng tôi men theo con hẻm nhỏ hẹp đi vào trong, sau khi rẽ trái rẽ phải, cuối cùng cũng đến trước cửa một nhà dân.
Hình dáng căn nhà không khác biệt lắm so với căn nhà của Sở Việt, cũng là cánh cửa sắt loang lổ và bức tường nhà cũ nát, chẳng qua phía trên cửa sắt có treo một
tấm bảng hiệu, mặt trên chỉ có hai chữ. “Khách sạn."
“Cái này con mẹ nó chỉ có hai chữ khách sạn thôi, ngay cả tên riêng cũng không có sao?" Tôi dở khóc dở cười nhìn Sở Việt.
“Đừng quan tâm đến những chi tiết này, hương vị ngon là được rồi." Sở Việt ôm vai tôi và nhấc chân đi vào bên trong.
Sau khi đi vào, đập vào mắt là mấy cái bàn tròn đặt ở trong sân, là loại bàn tròn đơn giản nhất, nhưng vô cùng sạch sẽ, trên bàn cũng không có chút dấu vết của dầu mỏ để lại.
Ông chủ là một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi, khuôn mặt bình thường, thuộc loại không dễ gì nhìn thấy trong đám đông, nhưng hai cánh tay rất cường tráng và có lực, ông ấy đang mặc đồ đầu bếp màu trắng, và đang bận rộn trong phòng bếp.
“Lão Hồng, đang bận à?" Sở Việt lên tiếng chào ông chủ đang bận rộn trong phòng bếp.
Ông chủ ngẩng đầu lên và nhìn ra bên ngoài, trên mặt lộ ra nụ cười, "Đến rồi à? Ngồi một chút, đồ ăn lập tức xong.”
“Được rồi.”
Sở Việt xem ra đích thực là khách quen ở đây, sau khi chọn một cái bàn ngồi xuống, lại tự mình đi vào tủ lạnh lấy một thùng bia.
“Nào, chúng tôi uống trước đi, đồ ăn rất nhanh sẽ được mang lên." Sở Việt mở một chai bia ra và đưa cho
tôi.
Tôi cầm chai bia lên, kỳ quái hỏi: "Nơi này không cần gọi đồ ăn trước sao?"
“Không cần." Sở Việt khoát khoát tay, "Tôi được ăn món gì đều phải xem tâm trạng của ông chủ và xem hôm nay ông ta mua được nguyên vật liệu gì, nhưng tôi cam đoan, bất kể món ăn gì đều tuyệt đối ngon lành!”
Nghe cậu ta nói như vậy, sự tò mò trong lòng tôi lập tức dâng lên không ít.
Đang nói chuyện, ông chủ cũng đã bắt đầu từ từ mang thức ăn lên, đều là những món ăn bình thường, cũng không có nguyên liệu nấu ăn quý giá hay được bày biện tinh xảo gì, chỉ nhìn bề ngoài, thật sự có chút không đúng với những lời khen vừa rồi của Sở Việt.
Nhưng sau khi tôi nếm thử một miếng, lập tức phải giật mình.
Thoạt nhìn rõ ràng chỉ là một món ăn bình thường, nhưng ăn vào trong miệng lại là một loại mỹ vị trước nay chưa từng có, tôi cảm giác tay nghề của ông chủ còn giỏi hơn các đầu bếp trong khách sạn năm sao gấp nhiều lân.
“Thế nào, không lừa cậu chứ?" Sở Việt đắc ý trừng to mắt nhìn tôi.
“Đúng là mỹ vị.” Tôi quay đầu nhìn về phía ông chủ đang đứng trong phòng bếp cách đó không xa, vươn một ngón tay cái lên và nói: "Anh Hồng, không ngờ, tay nghề thật lợi hại!"
“Ăn ngon là được." Ông chủ hiền hậu và cười cười với tôi, sau đó lại cúi đầu tiếp tục bận rộn.
Sở Việt tiến đến trước mặt tôi, thấp giọng nói: "Anh Hồng trước kia chính là đầu bếp chính ở quốc yến! Sau khi về hưu, nhàn rồi không có việc gì làm mới mở nhà hàng này, nếu không cậu cho rằng ai cũng có thể ăn được đồ ăn do đầu bếp quốc yến nấu sao?"
“Thì ra là thế.” Tôi bừng tỉnh đại ngộ, trách không được có thể đem những nguyên liệu nấu ăn bình thường như vậy chế biến thành các món ăn mỹ vị thơm ngon như thế.
Ẩm thực trước mắt, không có gì phải than phiền cả.
Tôi cùng Sở Việt vừa ăn vừa nói chuyện, rất nhanh liền uống hết một thùng bia, đồ ăn trên bàn cũng đều bị tiêu diệt sạch sẽ.
Sở Việt lại mang tới một chai rượu, sau khi rót đầy cho chúng tôi, mở miệng hỏi: "Lão Trần, tôi vừa rồi nhìn sắc mặt của cậu không được bình thường cho lắm, có chuyện gì phải không? Nói với tôi đi.”
Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái, trong lòng có chút do dự nên làm thế nào để vạch trần bộ mặt thật của Hắc Thạch cho cậu ta biết.
Dù sao Sở Việt là một người trọng tình trọng nghĩa, cậu ta coi Hắc Thạch là ân nhân cứu mạng của mình, muốn móc tim móc phổi ra để báo ân, cho dù bị phải chịu uất ức hay nhục nhã đều sẽ cố nén lại.
Tôi có chút lo lắng nếu đột ngột nói cho cậu ta biết chân tướng của vụ việc, cậu ta sẽ không cách nào chấp nhận được.
Sở Việt thấy tôi do dự, ngược lại còn giống như đã hiếu làm gì đó, giơ tay lên nện xuống bả vai tôi, nói: "Hai huynh đệ chúng ta có cái gì không thể nói chứ, đừng để ý, nhanh nói đi, tôi xem có thể giúp gì cho cậu được
không?"
Tôi trầm ngâm một chút, thấp giọng nói: "Tôi không biết nên nói như thế nào, hay là cậu tự mình xem đi." “Để tôi tự xem?" Sở Việt hơi ngẩn người.
Tôi lấy điện thoại di động ra đặt trước mặt cậu ta, sau đó trực tiếp nhấn nút phát.
Màn hình điện thoại di động bắt đầu phát hình ảnh bên trong phòng làm việc của Hắc Thạch, cùng với giọng nói của Trịnh Toàn, "Anh, anh nói kế hoạch hãm hại Sở Việt lần này của chúng ta có thể thành công không?"
Sở Việt hơi sững sờ, nụ cười trên mặt chậm rãi thu lại, lắng lặng nhìn màn hình điện thoại di động trước mặt. Hình ảnh trong màn hình cứ thế tiếp tục phát ra. “Chính bởi vì hắn ta quá giỏi, cho nên mới phải
chết!”
“Con chó vừa nghe lời vừa có năng lực như hắn cũng không dễ tìm...
"Năm đó hắn nhặt về... là muốn bán cho bọn buôn bán nội tạng để kiếm tiền mà thôi..."
"Kéo xác về... dù sao cũng phải để thi thể của hắn để bình ổn lửa giận của Đông Gia."
Đoạn video dần dần phát ra, vẻ mặt của Sở Việt cũng dần dần trở nên tối sầm lại, trong hai mắt lóe ra lửa giận ngùn ngụt.
Vài phút sau, video đã được phát xong.
Nhưng Sở Việt vẫn cúi đầu như trước, hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động, rất lâu cũng không nói gì.
Tôi ngồi bên cạnh lắng lặng nhìn cậu ta, cũng không
nói gì, chỉ lặng lẽ châm điếu thuốc đưa cho cậu ấy.
Sở Việt nhận lấy điếu thuốc, hút một hơi thật sâu, trầm ngâm một hồi lâu, mới chậm rãi quay đầu nhìn về phía tôi, cười hỏi: "Cậu vừa rồi nói đi vệ sinh, thật ra là để quay đoạn video này sao?"
Tôi gật đầu, "Tính cách của cậu quá thẳng thắn, bị người ta lừa cũng không biết, tôi phải thay cậu kiểm tra một chút."
Sở Việt nâng ly rượu lên và chạm với tôi một cái, sau đó uống một hơi cạn sạch, "Cảm ơn, huynh đệ."
“Cậu còn khách sáo với tôi làm gì.'
Tôi giơ tay lên vỗ vỗ vai cậu ta, lại hỏi: "Bây giờ cậu tính như thế nào?"
"Còn có thể tính như thế nào nữa, con mẹ nó, lão tử còn tưởng rằng hắn ta là ân nhân cứu mạng của tôi, thì ra hành động lúc trước của hắn ta không phải vì muốn cứu
tôi! Hơn nữa lão tử mấy năm nay vì hắn tận tâm tận lực làm việc, liều mạng thay hắn cướp được rất nhiều địa bàn và sinh kế như vậy, cuối cùng đổi lại là sự phản bội! Con mẹ nó, tên khốn kiếp này lại muốn gài bẫy tôi! Uống cho hắn còn tự xưng trọng tình trọng nghĩa, tôi phì, quả thực chính là lòng lang dạ sói!”
Sở Việt càng nói càng tức, vỗ bàn một cái đứng lên, "Không được, lão tử hiện tại liền đi tìm hắn! Hỏi tên khốn này xem có phải lương tâm bị chó ăn rồi không!”
“Cậu bình tĩnh một chút."
Tôi đưa tay lên và ấn Sở Việt ngồi lại xuống ghế, cười khổ nói: "Cậu cứ như vậy xông lên, là muốn hắn trực tiếp dẫn người chém chết cậu sao?"
Sở Việt vẫn như trước bị vây trong cơn giận dữ, nhưng vẫn chịu ngồi xuống, sau khi rót ly rượu cho mình thì thấp giọng nói: "Đầu óc của tôi bây giờ rất loạn, người anh em, cậu nói tôi nên làm cái gì bây giờ?"
Tôi suy nghĩ một chút, hỏi: "Cái này phải hỏi chính cậu, cậu nghĩ như thế nào về tên Hắc Thạch đó?"
"Đương nhiên là phải giết chết tên khốn kiếp kia!" Sở Việt nắm chặt nắm đấm, giọng nói lộ ra sự căm phẫn rất rõ ràng.
“Được, nếu cậu đã muốn giết chết hắn ta, vậy chúng ta tự nhiên cũng sẽ có cách để giết chết hắn." Tôi cười cười và tiếp tục nói: "Nhưng có một vấn đề phải hỏi trước,
sau khi giết chết Hắc Thạch và Trịnh Toàn, đối với đám thuộc hạ của bọn họ, cũng như địa bàn và sinh kế của bọn họ, cậu có tự tin để tiếp quản không?"
Nghe tôi hỏi như vậy, Sở Việt không khỏi ngẩn người, trầm ngâm một lát liền nói: "Tự tin! Không phải anh em khoác lác, hiện tại trong bang ít nhất có một phần ba anh em phục tôi, cho dù tôi nói với bọn họ muốn giết chết hai anh em Hắc Thạch, bọn họ cũng tuyệt đối sẽ đi theo phía sau tôi. Còn địa bàn và sinh kế trong bang, muốn tiếp nhận toàn bộ lại càng đơn giản hơn nữa, dù sao thanh danh của Sở Việt tôi ở Tế Dương cũng không kém gì so với Hắc Thạch."
Nói tới đây, âm thanh của Sở Việt dừng lại, chợt cười lạnh nói: "Không phải bởi vì lý do này, mà hai tên tạp chủng kia mới muốn diệt trừ tôi sao?"
“Nếu như vậy, sự việc đơn giản hơn rất nhiều." Trên mặt tôi lộ ra một nụ cười nhạt.
“Cậu có ý kiến gì không?" Sở Việt hỏi.
"Không phải Hắc Thạch bảo cậu đi ám sát Từ Thanh sao? Vậy tại sao chúng ta không tương kế tựu kế!" Tôi trầm giọng tiếp tục nói: "Ngoài mặt dựa theo ý của hắn đi ám sát Từ Thanh, nhưng có thể âm thầm nội ứng ngoại hợp với Từ Thanh, để gài bẫy Hắc Thạch. Trong lúc hắn ta đắc ý nhất, không có phòng bị nhất thì nhất cử làm thịt hắn, sau đó cậu lại ra mặt thuận thế tiếp nhận bang phái
của hắn!"
Sở Việt nghe vậy liền chậm rãi trừng to mắt, dở khóc dở cười nói với tôi: “Kế hoạch này của cậu nói thì đơn giản, nhưng cậu có bao giờ nghĩ rằng, Từ Thanh là ai chứ? Tại sao ông ta lại chấp nhận phối hợp với chúng ta? Người anh em, đây không phải đang làm bậy sao?"