Tôi, Người Thừa Kế Gia Tộc Tài Phiệt

Chương 337: Lửa giận ngút trời





Tôi trực tiếp xoay người nhảy lên cửa sổ ở cuối hành lang, thò đầu ra ngoài nhìn một chút, trên mặt lộ ra một nụ cười hài lòng.

Không thể không nói, tòa nhà cũ nát chỉ có bốn tầng này vẫn còn một vài chỗ tốt.

Cách cửa sổ hành lang bên phải không xa chính là

cửa sổ văn phòng của Hắc Thạch, khoảng ước chừng hơn bảy tám mét.

Mà bức tường phía ngoài của tòa nhà cũ nát và loang lổ này có không ít dấu vết gồ ghề, là điểm mượn lực tự nhiên rất tốt, ngoài ra, phía ngoài cũng mọc đầy những bụi cây dây leo xanh mát, cũng có thể mượn lục một chút.

Quan trọng hơn là, lúc này khi còn ở trong văn phòng tôi đã cố ý quan sát một vòng, cửa sổ văn phòng của Hắc

Thạch hướng về phía sau cầu thang, mà phía sau tòa nhà bốn tầng này chính là tường bao quanh sân, khoảng cách giữa tòa nhà chỉ có một lối đi nhỏ hẹp đến mức chỉ có thể cho một người nghiêng người đi qua, cho nên ngày thường căn bản không có người, căn bản cũng không sợ sẽ có người phát hiện.

Đây cũng xem như ông trời đã giúp tôi rồi.

Tôi quay đầu lại nhìn hành lang không một bóng người, ngay sau đó liền trực tiếp xoay người nhảy ra, tay trái nắm lấy những chỗ gồ ghề trên tường, mũi chân phải giẫm vào một cái hố nho nhỏ.

Tôi nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ phòng làm việc của Hắc Thạch, cùng với điểm mượn lực trên tòa nhà, trong đầu bắt đầu lập kế hoạch và lộ trình, sau đó bắt đầu di chuyển về phía bên kia.

Trong bóng tối giữa cầu thang, thân hình của tôi mạnh mẽ và di chuyển rất nhanh, không mất bao nhiêu giây đã di chuyển được một nửa khoảng cách.

Đối với người đã từng trải qua khóa huấn luyện leo núi chuyên nghiệp như tôi mà nói, khoảng cách từ cửa sổ hành lang đến cửa sổ văn phòng này, căn bản không thành vấn đề.

Huống chi càng đến nửa đoạn sau thì càng tiếp cận vị trí của những bụi cây dây leo bám đầy tường, đồng nghĩa với việc những vị trí có thể mượn lực cũng nhiều hơn.

DOT LOO grange

Cách mục tiêu chỉ còn hai mét cuối cùng, tôi bắt lấy một cây dây leo, mũi chân tìm được một chỗ nhô lên nho nhỏ trong khe hở của bụi dây leo đó, liền dự định nhảy qua, trực tiếp bám vào cửa sổ bên ngoài văn phòng.

Nhưng ai ngờ lúc tôi vừa muốn động đậy, dây leo trong tay lập tức bị buông lỏng ra, mất đi điểm mượn lực, thân hình tôi đột nhiên rơi xuống.

Đệt, cây dây leo vậy mà bị đứt sao?!

Trong lòng tôi trầm xuống, nhưng cũng không kịp suy nghĩ nhiều, trong chớp mắt lúc vừa mới rơi xuống đã nhanh chóng giơ tay bắt lấy một bụi cây dây leo khác bên cạnh, đồng thời bàn chân giẫm lên tường, cố gắng không để bị rơi xuống tiếp.

May mắn, sau khi tôi trượt xuống được hơn hai mét, mũi chân của tôi rốt cục cũng giẫm lên đuọc một cái hố nho nhỏ, đồng thời dây leo trong tay cũng đột nhiên căng lên, thế rơi xuống của tôi đột nhiên ngừng lại.

Tôi nhịn không được mà thở phào nhẹ nhõm một cái, đồng thời trên mặt lộ ra một nụ cười khổ.

Bởi vì tôi đột nhiên ý thức được, vừa rồi tôi đã bỏ qua một điểm rất quan trọng, đó chính là... trên người tôi còn mang theo những vật dụng có trọng lượng gần trăm kg! Cho nên những bụi dây leo nho nhỏ này căn bản không thể chống đồ được trọng lượng của tôi.

Sau khi ý thức được điểm này, tay trái của tôi đã

nhanh chóng tìm được chỗ mượn lực trên tường, cả người dán sát vào tường, sau đó kéo dây leo trong tay, đế ước chừng sức chịu lực của nó.

Cũng may, trong tình huống khẩn cấp này, cây dây leo tôi đang nằm lấy rất to và chắc chắn có thể chịu được sức nặng này.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên trên, cửa sổ văn phòng của Hắc Thạch vẫn còn cách tôi khoảng ba mét.

Trong đầu bình tĩnh, tôi lại tiếp tục leo lên trên.

Những bước kế tiếp ngược lại vô cùng thuận lợi, tôi rất nhanh đã leo đến bên cửa sổ, bệ cửa sổ hơi nhô lên vừa vặn có thể dùng để mượn lực.

Khuỷu tay của tôi đặt trên bệ cửa sổ, đem thân hình của mình giấu ở bên cạnh bụi cây dây leo, hơi thò đầu ra ngoài và nhìn vào trong để thăm dò.

Từ góc độ này vừa đúng lúc có thể nhìn thấy toàn cảnh phòng làm việc bên trong, hơn nữa cửa sổ còn có một khe hở, nên cũng có thể nghe được rõ ràng những âm thanh bên trong.

Chỉ thấy trong phòng làm việc lúc này, chỉ có hai người là Hắc Thạch và Trịnh Toàn, đang ngồi trên ghế sô pha.

Hắc Thạch miệng ngậm điếu xì gà, tựa vào ghế số pha, vẻ mặt hưởng thụ sau đó ngửa đầu lên phun ra một

ngụm khói dày đặc.

Trịnh Toàn thì ngồi đối diện hắn ta, thưởng thức ly nước trong tay, cười híp mắt hỏi: "Anh, anh nói kế hoạch hãm hại Sở Việt lần này của chúng ta, sẽ thành công không?"

Ồ, trùng hợp quá, thật đúng là có thu hoạch.

Tôi nghe thấy câu này liền không khỏi sáng mắt lên,

lấy điện thoại từ trong túi ra, mở chức năng ghi hình, lặng lẽ chĩa camera vào hai con chó xám bên trong.

Hắc Thạch nghe vậy liếc Trịnh Toàn một cái, bất mãn nói: "Trong lòng có chuyện gì đều con mẹ nó treo trên mặt, ngươi con mẹ nó có thể có chút lòng dạ hay không?"

“Haha, bây giờ không phải chỉ có hai anh em chúng ta thôi sao?"

Trịnh Toàn ở trước mặt Hắc Thạch hoàn toàn không có dáng vẻ kiêu ngạo như trước, một bộ dạng khúm núm,

"

cười hihi nói: "Nhưng chỉ cần kế hoạch lần này thành công,

chúng ta không chỉ có thể trong lần hành động này mà nhất cử tiêu diệt Từ Thanh, tiêu diệt Nhím, sau đó trở thành đại bang phái thứ hai của Tế Dương, mà còn có thể thuận tay trừ khử mối đe dọa lớn là tên Sở Việt kia, quả thực là một hòn đá ném trúng ba con chim!"

Nói tới đây, Trịnh Toàn nhìn Hắc Thạch và vươn ngón tay cái ra,"Anh, em thật sự bội phục đầu óc của anh, haha, kế hoạch độc ác như vậy mà cũng có thể nghĩ ra được."

“Ac độc cái ông nội nhà ngươi." Hắc Thạch tát một cái lên đầu Trịnh Toàn, "Lão tử đây gọi là trí tuệ, hiểu không?"

“Hiểu, hiểu!”

Trịnh Toàn liên tục gật đầu, sau khi suy nghĩ một chút lại hỏi: "Nhưng cứ như vậy trừ khử Sở Việt, có phải có chút đáng tiếc hay không? Dù sao năng lực của hắn ta cũng rất mạnh, có thể đánh đấm một cách hết sức tàn nhẫn, mà đầu óc còn rất thông minh nữa, rất nhiều địa bàn và sinh kế của chúng ta đều do hắn dẫn người cướp về.

“Chính là bởi vì hắn ta quá giỏi, cho nên mới phải chết!

Ánh mắt của Hắc Thạch hiện lên sát tâm nồng đậm, lại trầm giọng nói: "Trong khoảng thời gian này, danh tiếng của hắn càng ngày càng lớn. Bây giờ bên ngoài đều chỉ biết đến Sở Việt, ai còn biết đến Hắc Thạch nữa? Thậm chí

ngay cả các huynh đệ trong bang cũng có một bộ phận chỉ nhận hắn làm đại ca! Uy vọng của hắn ở trong bang càng ngày càng cao, cứ tiếp tục như vậy, rốt cuộc hắn là lão đại hay là tôi là lão đại đây?"

“Đúng, đúng vậy!"

Trịnh Toàn nặng nề gật đầu, lại nhe răng nói: "Em đã sớm nhìn không vừa mắt bộ dạng kiêu ngạo của tên này rồi, con mẹ nó, lập chút công thì làm sao, dám ở trước mặt em tỏ vẻ, hắn thật sự nghĩ mình là một đại nhân vật sao!”

Hắc Thạch liếc Trịnh Toàn một cái, nói: "Trong khoảng thời gian này, ngươi ít trêu chọc hắn lại, tránh cho hắn ta sinh lòng hoài nghi, rồi lại làm lõ chính sự."

“Yên tâm, em hiểu mà." Trịnh Toàn cười hihi lại nói: "Nhưng tên ngốc đó tin tưởng anh như vậy, chắc cũng sẽ không nghi ngờ gì đâu."

“Nói đến điểm này, tôi mẹ nó thật đúng là có chút không nó giết hắn ta."

Trên mặt Hắc Thạch lộ ra nụ cười quái dị, "Dù sao một chó nghe lời như vậy, lại có năng lực và đầu óc như vậy, thời đại bây giờ cũng không dễ tìm lắm.”

“Haha, hắn ta có đầu óc cái rắm."

Trịnh Toàn cười haha, trên mặt tràn đầy sự châm chọc, "Năm đó đại ca nhặt hắn từ trong đống rác về, cho hắn một ổ bánh mì, chỉ là muốn đem hắn bán cho nhóm

buôn bán nội tạng để kiếm chút tiền mà thôi. Kết quả tên ngu xuẩn này lại cho rằng anh muốn cứu hắn, từ đó về sau liên bám theo anh, tình nguyện biến thành một con chó trung thành bên chân đại ca, bảo làm gì thì làm nấy, haha, quả thực cười chết mất!”

“Cũng may lúc đó không bán đi, bằng không chúng ta làm gì có địa bàn và sản nghiệp lớn như bây giờ."

Trên mặt Hắc Thạch lộ ra nụ cười đắc ý.

Trốn ở ngoài cửa sổ, tôi nhịn không được mà nằm chặt chiếc điện thoại di động, trong lòng sát khí bốc lên ngùn ngụt, manh động muốn lập tức xông vào làm thịt hai anh em Hắc Thạch ngay bây giờ.

Nhưng cuối cùng tôi vẫn kìm nén xuống.

Trọng điểm của sự việc lần này không phải là sự sống chết của hai anh em Hắc Thạch, mà muốn giúp Sở Việt nhận rõ bộ mặt thật của cái gọi là ân nhân cứu mạng của cậu ta.

Tôi nhíu chặt lông mày không lên tiếng, tiếp tục đem camera nhắm ngay vị trí ghế sô pha bên trong.

“Anh, anh nghĩ Sở Việt có thể thành công ám sát Từ Thanh không?" Trịnh Toàn hỏi.

"Tôi sẽ thay hắn ta tạo ra một số điều kiện thuận lợi, với bản lĩnh của hắn, chắc cũng sẽ có cơ hội thành công. Đến lúc đó chỉ cần Từ Thanh vừa chết, chúng ta liền nhất cử đem đám người của Lôi Trạch kia đánh cho tàn phế,

BOT LOU giunge

sau đó đuổi ra khỏi Tế Dương, thuận thế lại tiêu diệt luôn thế lực của tên Nhím kia, kế hoạch lần này cơ bản đã hoàn thành."

Hắc Thạch trầm ngâm một lúc lại nói: "A đúng rồi,

hôm hắn ta ám sát Từ Thanh, thì sắp xếp vài huynh đệ chờ Sở Việt ở bên ngoài."

"

Trịnh Toàn nghe vậy sửng sốt, "Anh thật sự muốn tiếp ứng hắn ta sao?"



"Tiếp ứng cái rắm! Tôi chỉ muốn xác nhận hắn ta có bị thuộc hạ của Từ Thanh chém chết hay đó, sau đó thì đoạt lại thi thể của hắn.”

Hắc Thạch nói tiếp, "Dù sao cũng phải dùng thi thể của hắn để đi bình ổn lửa giận của Đổng Gia, đem trách nhiệm đổ hết lên đầu hắn, người không thể sống, nhưng thi thể vẫn phải đoạt lại. Không chỉ như thế, tôi còn muốn làm một cái tang lễ trang trọng cho hắn ta, để toàn Tế

Dương đều biết Hắc Thạch tôi đây là một người nhân nghĩa!"

Trịnh Toàn kính nể gật đầu, "Em hiểu rồi!"

“Ừm.” Hắc Thạch đặt xì gà vào trong gạt tàn, thản nhiên giao phó: "Em đi chuẩn bị đi, để các huynh đệ âm thầm theo dõi hành tung của Từ Thanh, thường xuyên báo cáo về."

“Vâng." Trịnh Toàn đứng dậy rời khỏi văn phòng.

Ngoài cửa sổ, tôi cũng lặng lẽ cất điện thoại di động vào túi, sau đó cúi đầu nhìn thoáng qua phía dưới, cũng không lựa chọn quay về bằng đường cũ, mà trực tiếp bám vào bức tường và những bụi cây dây leo bên tường đế trượt xuống phía dưới.

Quá trình này diễn ra vô cùng thuận lợi, chỉ dùng không đến nửa phút ngắn ngủi tôi đã đáp xuống mặt đất kiên cố phía dưới, sau đó lập tức đi ra ngoài, liền nhìn thấy Sở Việt đang dựa lưng vào xe và hút thuốc ở trước cửa tòa nhà.

“Ủa, cậu không phải đang ở trên lầu sao, sao lại đi ra từ bên kia vậy?" Sở Việt sau khi nhìn thấy tôi, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, nhíu nhíu mày lại hỏi, "Sao sắc mặt khó coi vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?"

“Không sao!” Tôi lắc lắc đầu, trực tiếp ngồi vào trong chiếc xe rách nát của cậu ta, "Đi thôi, đổi chỗ khác để nói chuyện đi."


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv