Tôi, Người Thừa Kế Gia Tộc Tài Phiệt

Chương 321: Bạn cũ gặp lại.



Tôi không nói hai lời, tung một quyền vào mặt của Sở Việt.

"Con mẹ nó!” Sở Việt tức giận mắng to một tiếng rồi vội vàng né tránh, nhưng vẫn bị tôi đập trúng bả vai, lảo đảo liên tục lui về phía sau mấy bước, sau đó giơ tay đồ tường mới đứng vững được.

Ngoài cửa ánh đèn lờ mờ, hắn ta vẫn chưa nhìn thấy



rõ tôi, có vẻ đang nghĩ có người tìm đến nhà để trả thù, sau khi đứng vững thì không một chút do dự, quơ lấy một cây gậy gỗ cạnh tường liên vọt lên.

“Phù!”

Vẻ mặt của Sở Việt hết sức dữ tợn, cây gậy gỗ mang theo tiếng gió nặng nề, đập thẳng xuống đầu của tôi.

Tên hàng này... quả nhiên lúc đánh nhau vẫn một bộ dạng liều mạng như vậy.

Trong lòng tôi cười thầm, bước chân hơi lệch một chút, sau đó đã dễ dàng tránh thoát được cây gậy gỗ đang rơi xuống người, ngay sau đó lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mà tung ra một cước, thẳng tắp đạp trúng ngực của Sở Việt.

“Gầm!”

Trong tiếng va chạm nặng nề, Sở Việt bay lên không trung, sau đó nặng nề ngã xuống đất.

Thật thoải mái, một đòn này khiến tôi cảm thấy thoải mái vô cùng.

Đây là hình phạt cho việc bao năm nay bạn không chịu liên lạc với chúng tôi đó, anh bạn.

Khóe miệng tôi chậm rãi cong lên một mỉm cười, đang muốn tiến lên phía trước, nhưng lại ngạc nhiên khi nhìn thấy Sở Việt đang nằm trên mặt đất đang hấp tấp xoay người bò lên, không nói hai lời liền trực tiếp leo qua vách tường, như đang muốn trèo tường bỏ chạy vậy.

“Này này này, đừng bỏ đi!"

Tôi vội vàng hô to, sau đó bước nhanh vài bước liền kéo cậu ta từ trên vách tường xuống.

"Con mẹ nó!" Sở Việt rơi xuống đất, mặt mày tối sầm liền tung quyền ra phía trước, lập tức bị tôi nắm lấy.

Tôi dở khóc dở cười, nói: "Cậu bình tĩnh nhìn xem tôi

là ai?"

Sở Việt nhíu mày, nương theo ánh sáng chiếu ra từ ngọn đèn trong nhà, chỉ thấy cậu ta hơi hơi mở miệng, ánh mắt cũng càng trừng càng lớn, kinh ngạc nhìn tôi.

Tôi cười hỏi: "Sao, vẫn chưa nhận ra à?"

Sở Việt dường như không thể tin được mà giơ tay lên dụi dụi mắt, "Trần... Trần Thiên Vị?!"

“Cuối cùng cũng nhận ra rồi sao, quả không làm cho tôi thất vọng." Tôi cười lớn.

Cậu ta phát ra một tiếng kêu sợ hãi, từ sâu trong đáy mắt hiện lên một sự kinh ngạc và hưng phấn, giống như đang nằm mơ rồi hung hăng tung một quyền đánh lên bả vai của tôi, có chút nói năng lộn xộn: "Tôi không nhìn lầm chứ? Thật sự là cậu sao? Vậy lúc này cậu đánh tôi làm gì? Á mà không đúng, tại sao cậu lại ở đây?"

“Những thứ này đợi lát nữa hãy nói." Tôi cười cười và hỏi: "Không mời tôi vào nhà sao?"

"Hả? À, à mời vào, mau vào trong đi!"

Tôi theo Sở Việt đi vào căn nhà có chút rách nát, cả căn nhà chỉ có duy nhất một ánh đèn.

Toàn bộ vách tường màu trắng trong căn nhà đều đã bị nứt ra, góc tường còn có một chút mạng nhện, trong phòng chỉ có một cái giường duy nhất, một cái bàn cùng hai cái ghế dựa, ngoài những thứ này ra thì chỉ còn một cái bếp lò đơn giản và mấy món nồi niêu xoong chảo các

loại.

Ngay lúc này ở trên cái bàn bên cạnh giường có bày một nồi cơm điện, bên trong đang nấu nước lẩu dầu đỏ, một ít rau xanh chìm nổi trong nồi nước lẩu, tản mát ra hương thơm mê người.

“Cậu tới thật đúng lúc, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện phiếm đi!"

Sở Việt hưng phấn mời tôi ngồi xuống, sau đó lại từ trong cái tủ bên giường lấy ra hai bình rượu trắng, mở miệng nói: "Tên tiểu tử cậu sao giống ma quỷ vậy, đột nhiên lại xuất hiện trước mặt tôi?!"

“Đây là do vô tình biết được cậu đang ở Tế Dương sao, nên lập tức tới đây tìm cậu."

Tôi cười cười, có chút bất mãn nói: "Năm đó chạy trốn đến nỗi bặt vô âm tín, cái này có thể lý giải được, nhưng nếu đã đến thành phố sát vách Lôi Trạch sinh sống, gần như vậy cũng không thông báo cho anh em một tiếng, có phải có chút không nể tình anh em không hả?"

"Tôi... không phải do nhiều năm như vậy cũng chưa làm ra trò trống gì, nên không có mặt mũi gặp các cậu sao?!”

Sở Việt đưa cho tôi một chai rượu trắng trong tay, có chút áy náy cười cười với tôi, cũng không có ly, hai người cứ như vậy cầm chai rượu lên uống từng ngụm một.

Tôi trêu chọc nói: "Còn chưa làm ra trò trống gì sao?

Nghe nói có người sắp trở thành lão đại trong giới hắc đạo của thành phố Tế Dương rồi..."

“Cái gì mà lão đại hắc đạo chứ, chỉ là làm tên lính dưới tay người khác để kiếm miếng cơm ăn mà thôi." Sở Việt khoát khoát tay áo, vẻ mặt dường như đang che giấu một chút buồn bã và sa sút tinh thần.

Nhưng biểu hiện sa sút tinh thần này chỉ chợt lóe lên rồi lướt qua, sau đó cậu ta lập tức hưng phấn trở lại và nói:

"Thôi không nhắc chuyện này nữa, cậu từ đâu mà biết được tôi đang ở Tế Dương vậy? Gần đây cậu thế nào rồi, chắc là sắp tốt nghiệp đại học rồi nhỉ? Đúng rồi, còn có Vân Kiến nữa, nghe nói cậu ta đã thi vào đại học ở kinh thành. Hai cậu vẫn ổn chứ?"

Tôi mỉm cười, nhìn sự quan tâm chân thành trong mắt Sở Việt, trong lòng cũng không khỏi dâng lên một dòng nước ấm, gật đầu nói: "Đều rất tốt."

“Rất tốt thì tốt rồi, haha." Sở Việt haha cười lên một tiếng, sau đó cầm chai rượu và cụng với tôi một cái: “Nào, tôi kính cậu một cái!"

Tôi ngửa đầu uống một ngụm rượu trắng thật cay, lại gắp một miếng thức ăn, bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Lần này tôi tới tìm cậu, muốn thuận tiện nhờ cậu giúp một việc, có được không?"

“Được!" Sở Việt uống một ngụm rượu, sau đó trực tiếp trả lời.

Tôi lập tức thấy vui vẻ, cười nói: "Cậu còn chưa hỏi giúp cái gì mà đã đồng ý rồi sao?"

“Chuyện của cậu, có cái gì mà không được chứ." Sở Việt không thèm để ý chút nào lại nói, "Nói đi, muốn tôi làm gì?"

Nụ cười trên mặt tôi càng ngày càng đậm, sau đó khoát khoát tay nói: "Không vội, chúng ta uống rượu trước đi, chuyện cần cậu giúp đợi lát nữa rảnh rỗi rồi hãy nói

sau."

Mặc dù nhiều năm không gặp, nhưng hai người chúng tôi cũng không có bất kỳ cảm giác xa lạ nào, giống như trong chớp mắt đã quay trở lại những năm khi còn ở trường trung học.

Thậm chí đồ ăn tuy đơn sơ như vậy, nhưng chúng tôi vừa nói chuyện vừa uống, cũng không biết qua bao lâu, chai rượu trắng của mỗi người sớm đã hết sạch.

Chỉ thấy Sở Việt hưng phấn đứng lên, haha cười nói: "Được rồi, uống rượu xong rồi, chúng ta tiếp tục trận tiếp theo đi, đi KTV để ca hát, không say không về!"

Tôi cười nói: "Muốn uống rượu sao nhất định phải đi KTV, mua một ít về uống không tốt hơn sao.”

“Nói nhảm, đương nhiên là phải đi tìm em gái rồi."

Sở Việt trừng mắt, hưng phấn nói: "Haha, đi thôi, ăn mừng gặp lại bạn cũ, anh em của cậu đây hôm nay sẽ chảy nhiều máu một chút, chất lượng mấy em gái chổ tôi bảo đảm cậu sẽ hài lòng!”

Sở Việt lôi kéo tôi đi ra khỏi nhà, sau đó leo lên một chiếc xe cũ nát đã trải qua không biết bao nhiêu đời chủ của cậu ta, một mạch phóng như điên, cho đến lúc chiếc xe chạy đến cửa KTV đã là khoảng mười giờ tối.

Tửu lượng của hai người chúng tôi đều không tệ, tuy rằng vừa rồi đã uống hết một chai rượu mạnh, nhưng đầu óc vẫn còn rất tỉnh táo, còn lâu mới đến mức uống say. “Chuyện khác thì tôi không dám khoác lác, nhưng chuyện này tôi có thể đảm bảo với cậu, các em gái ở đây đều có chất lượng cao nhất trong tất cả các hộp đêm ở khu vực xung quanh đây." Sở Việt dừng xe lại, chỉ vào quán KTV rồi trừng mắt nhìn tôi.

Tôi dở khóc dở cười: "Sao cậu lại biết rõ như vậy?" “Haha, đó là chuyện đương nhiên." Sở Việt nhếch miệng cười, sau đó kéo tôi đi vào trong, nói: "Đi đi đi, tôi đã

đặt phòng rồi."

Hai người chúng tôi đi vào KTV, bước vào phòng riêng, vừa mới ngồi xuống ghế sô pha trong phòng, liền thấy Sở Việt vung tay lên, nói với nhân viên phục vụ: "Rượu, đồ ăn vặt, đĩa trái cây đều mang lên cho tôi, mặt khác, đi gọi hai công chúa lại đây cho chúng tôi, nhớ kỹ, phải xinh đẹp một chút nha!”

“Được, anh Việt."

Nhân viên phục vụ vội vàng gật đầu, vẻ mặt tươi cười đi ra ngoài.

Đại khái chừng năm phút đồng hồ sau, cửa phòng bị đẩy ra, hai nhân viên phục vụ bưng rượu và hoa quả đi vào, đi theo phía sau hai nhân viên này chính là mười mấy cô gái trẻ tuổi ăn mặc tương đối mát mẻ.

Những bắp đùi trắng bóng và làn da mềm mại dần dần lộ ra trước mắt, khiến người ta không khỏi mà nhìn chằm chằm vào các cô gái ấy. Những cô gái này tuy đều ăn mặc hợp thời và mát mẻ, nhưng khí chất và nhan sắc đều không giống nhau, có thể nói mặt hàng nào cũng có, thể loại nào cũng có.

Nhân viên phục vụ vẻ mặt tươi cười nhìn tôi và Sở Việt, mở miệng nói: "Anh Việt, các cô nương xinh đẹp nhất trong tiệm chúng tôi đều ở đây."

“Ừm.” Sở Việt hài lòng gật đầu.

Đối với chuyện này tôi cũng không có hứng thú gì

nhiều, chỉ tỏ ra có chút buồn cười nhìn Sở Việt.

Tật xấu háo sắc của tên tiểu tử này trải qua nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi chút nào.

“Lại đây lại đây, hai chúng ta mỗi người một cô." Sở Việt cười haha nói với tôi: "Cậu chọn trước đi!"

“Thôi thôi, tôi cũng không hứng thú lắm." Tôi xua tay từ chối.

Chu Thái Vi, Yêu Nguyệt và Mộ Hồng Nhan, ngoài ra còn một đám những cực phẩm mỹ nữ khác nữa, vì vậy tôi đối với những cô gái uống rượu với khách trong hộp đêm này hoàn toàn không thấy hứng thú.

Nhưng Sở Việt lại không chịu buông tha, trừng mắt nói: "Vậy cũng không được, hôm nay tôi mời khách, dù thế nào đi nữa cậu cũng phải chọn một người."

Tôi im lặng không nói gì.

“Thôi để tôi giúp cậu chọn cũng được."

Sở Việt đứng lên và đi một vòng trước mặt những cô gái kia, cuối cùng chọn ra hai người trong số đó, mở miệng cười nói: "Cô, với cô!"

Hai cô gái được chọn trúng khẽ gật đầu, sau đó chủ động đi về phía ghế sô pha, còn những người khác thì trực tiếp rời khỏi phòng.

Hai cô gái được Sở Việt chọn trúng đều khoảng hai mươi tuổi, mặc váy ngắn màu đen cùng thắt lưng màu trắng, lộ ra dáng người thanh xuân mà vô cùng xinh đẹp.



chapter content






TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv