Tôi, Người Thừa Kế Gia Tộc Tài Phiệt

Chương 320: Thôi bỏ đi.



Khí chất bá đạo của Thanh Xà cuối cùng vẫn bị khuất phục trước dục vọng của mình, đau khổ cầu xin tôi, cô ấy còn khẽ cắn môi như sắp khóc lên.

Tôi cười như không cười nhìn cô nàng, giơ tay nhẹ nhàng đẩy cô ấy ra, nói: "Tôi suy nghĩ một hồi, cảm thấy vẫn không được."

Động tác của Thanh Xà hơi cứng lại, mở to hai mắt nhìn tôi: "Là ý gì?"

“Vẫn là câu nói kia, hai chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, ai biết cô có bệnh hay không, lõ lây bệnh cho tôi thì làm sao bây giờ." Tôi giơ tay làm ra vẻ vô tội, "Quan trọng hơn là, tôi cũng không phải người tùy tiện như vậy.”

Lửa giận của Thanh Xà dâng lên, trong mắt lộ ra biểu cảm như bị đùa cợt, tức giận đến mức ngực không ngừng phập phồng, "Cậu dám giòn mặt với tôi?"

“Đương nhiên không phải." Tôi cười tủm tỉm nói: " Nhưng nếu cô muốn hiểu như vậy, tôi cũng không có cách nào khác.”

“Tốt lắm, cậu gan lắm, hy vọng sau này cậu sẽ không rơi vào tay tôi."

Thanh Xà hung tợn và trừng mắt nhìn tôi, nghiến răng nghiến lợi, vừa nói chuyện vừa nhặt quần áo lên, hai ba cái

đã mặc xong quần áo vào người, sau đó tức giận đẩy cửa bước xuống xe.

“Này, cứ đi như vậy sao?"

Tôi thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, "Có muốn để lại phương thức liên lạc gì đó không?"

"Để lại cái ông nội nhà cậu!” Thanh Xà hướng về phía tôi và dựng thẳng ngón giữa, cũng không quay đầu lại mà cứ thế bỏ đi.

Tôi ngồi trên xe nhìn bóng lưng đang tức giận bỏ đi của cô ấy, không khỏi mỉm cười.

Sở dĩ làm như vậy, cũng không phải tôi cố ý đùa giỡn với cô nàng, chủ yếu là có hai nguyên nhân.

Đương nhiên phải thừa nhận, người phụ nữ tên Thanh Xà này đích thực quá xinh đẹp, tính cách bá đạo của cô ấy cũng sẽ khiến cánh đàn ông sinh ra dục vọng chinh phục mãnh liệt.

Nhưng thứ nhất, tôi thật sự không phải người tùy tiện như vậy, tình một đêm thì có thể chấp nhận được, nhưng làm tình với một người phụ nữ mới quen, trong tình huống không có bao cao su, tôi thật sự sợ sẽ bị lây bệnh không sạch sẽ gì đó.

Thứ hai,

Tôi quay đầu về hướng bụi cỏ ở phía xa xa, ló đầu ra ngoài cửa sổ xe nhìn một chút, khe hở giữa bụi cỏ mơ hồ lộ ra cửa sổ của một chiếc xe khác, đó chính là xe do Yêu

Nguyệt lái.

Tôi thậm chí có thể tưởng tượng được, Yêu Nguyệt ngồi bên trong chiếc xe đó, xa xa trừng mắt nhìn về phía bên này, vẻ mặt vô cùng căm phẫn.

Nếu lúc này tôi thật sự làm tình với Thanh Xà, Yêu Nguyệt nhất định sẽ buồn bực chết đi được, dù sao cô ấy đã không chỉ một lần quyến rũ tôi, nhưng đến nay vẫn chưa được toại nguyện...

Tôi cười haha một tiếng, sau đó ngồi trở lại vị trí lái xe, thắt dây an toàn xong liền đạp chân ga, xe liền một lần nữa chạy lên đường lớn, hướng về phía nội thành Tế Dương.

Đại khái hơn nửa giờ sau, tôi liền đi tới một tòa cao ốc văn phòng ở trung tâm thành phố Tế Dương.

Lúc này ba người Từ Thanh, Dương Trình và Lâm Vĩnh Chỉ đang cung kính chờ đợi ở bãi đỗ xe dưới lầu, sau khi

nhìn thấy xe của tôi thì ánh mắt sáng bừng lên, nhao nhao nhấc chân lên nghênh đón.

“Thiên thiếu, ngài đến rồi." Trên mặt Từ Thanh mang theo nụ cười nhiệt tình, giúp tôi mở cửa xe.

Dương Trình cũng vội vàng tiến lên chào hỏi tôi: "Thiên thiếu gia.

“Ừm.” Tôi gật đầu với mấy người bọn họ, sau khi xuống xe thì nhìn về phía Lâm Vĩnh Chí.

Lâm Vĩnh Chí có chút nao núng rơi lại ở phía sau, thấy ánh mắt của tôi đang nhìn cậu ta, liền vội vàng đi nhanh hai bước, cúi đầu khom lưng vươn tay ra xa: "Thiên thiếu gia, một lần nữa được gặp ngài, thật sự là vinh hạnh của tôi."

“Đừng căng thẳng như vậy, Lâm thiếu gia." Tôi cười tủm tỉm và vỗ vỗ bả vai cậu ta, ôn hòa nói: "Mọi người đều là người một nhà, tôi cũng sẽ không làm gì cậu đâu."

“Dạ dạ dạ, Thiên thiếu gia là một người có tấm lòng nhân hậu, tôi hoàn toàn không căng thẳng gì cả." Lâm Vĩnh Chí trên mặt cố kéo ra một nụ cười chân thành, tiếp tục nói: "Thiên thiếu gia, ngài cứ gọi tôi là Tiểu Lâm hoặc là Vĩnh Chí là được, ở trước mặt ngài thật sự là không dám nhận cái gì mà Lâm thiếu gia."

Tôi gật đầu lấy lệ.

Lúc này Từ Thanh đã tiến lại gần, chỉ về phía tòa nhà bên cạnh, cười nói: "Thiên thiếu gia, một đường lái xe mệt

nhọc rồi, chúng tôi đến công ty nghỉ ngơi trước đi?"

Tôi nhìn theo hướng ngón tay anh ta đang chỉ, cảm thấy hứng thú, cười hỏi: "Đây là công ty nào?"

“Là bất động sản Úy Lam, ở trong tòa cao ốc này chiếm cứ hai tầng văn phòng, hoạt động của công ty cũng đã đi vào quỹ đạo, lúc nào cũng có thể hoan nghênh ngài đến thị sát." Từ Thanh nói.

“Được, đi lên đó xem một chút."

Tôi đi theo ba người Từ Thanh đến khu văn phòng của bất động sản Ủy Lam, công ty được trang hoàng vô cùng khí phái.

Từ Thanh một đường dẫn tôi vào một căn phòng làm việc ở sâu bên trong hành lang, diện tích ước chừng hơn trăm mét vuông, bất kể là bàn ghế sô pha hay là đồ trang trí, đều lộ ra hai chữ đại khí và xa hoa.

“Thiên thiếu gia, đây là phòng làm việc dành riêng cho ngài, cũng không dám quấy rầy ngài, tôi đã tự mình sửa sang lại, ngài xem có hài lòng không?" Từ Thanh hỏi.

“Được, tốt lắm!” Tôi lập tức đi đến ghế sô pha và ngồi xuống, cười nói: "Nhưng tôi cũng không thường xuyên đến đây, để lại cho tôi một phòng làm việc lớn như vậy, ngày thường cũng không có ai dùng, không phải là lãng phí sao?"

“Không lãng phí, không lãng phí, ngài có thể thỉnh thoảng đến một lần, chính là giá trị lớn nhất của văn

phòng này rồi.”

Từ Thanh cười ha hả nói: "Không riêng gì bên này, công ty giải trí Úy Lam bên kia cũng để lại văn phòng cho ngài, hay chúng ta đi thị sát một chút?"

“Không vội, đều ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi." Tôi cười và khoát khoát tay áo, nói: "Trước tiên nói cho tôi nghe một chút cục diện dạo gần đây đi."

“Vâng." Từ Thanh sau khi ngồi xuống liền chậm rãi nói: "Hai công ty của chúng ta bên này, bất động sản Úy Lam do Dương Trình quản lý, đại khái giành được hơn 70% các dự án do Tạ Anh Quan để lại, cho nên tình trạng phát triển hiện tại cũng không tệ, tất cả đều đã đi vào quỹ đạo, hơn nữa tiềm lực tương lai còn vô cùng to lớn. Còn công ty giải trí Úy Lam thì hơi kém một chút, những thứ mà Tạ Anh Quan để lại phần lớn đều đã bị hai thuộc hạ thân cận của hắn là Hắc Thạch và Nhóm chia cắt hết, còn lại một bộ phận rất nhỏ bị chúng tôi và Trịnh Dĩnh cướp được. Cho nên trong tay công ty giải trí Úy Lam hiện tại chỉ có ba KTV và một hộp đêm, còn có một sòng bạc ngầm nhỏ, tốc độ phát triển khá chậm.”

Từ Thanh đem hiện trạng và những khó khăn của hai công ty bất động sản Úy Lam và giải trí Úy Lam, cũng như cục diện trước mắt của Tế Dương kể lại một lần cho tôi nghe, trong lòng tôi cũng nắm được đại khái.

Một lát sau, tôi mở miệng hỏi: "Cho nên, Sở Việt hiện

tại đang làm việc dưới trướng Hắc Thạch?"

“Đúng vậy.” Từ Thanh gật đầu, "Sau khi Tạ Anh Quan chết, thuộc hạ Hắc Thạch và Nhím đã tự lập bang hội, Sở Việt vốn không có danh tiếng gì, nhưng dựa vào sự ngoan cường của bản thân mà giết ra một chút thanh danh, hiện tại là người có thể chém giết giỏi nhất bên cạnh Hắc Thạch, nghe nói rất được Hắc Thạch xem trọng, và cho cậu ta làm phụ tá.



“Tiểu tử này...”

Tôi lắc đầu và bật cười, lập tức nói: "Địa chỉ hiện tại của cậu ta, chắc anh điều tra được rồi chứ?"

“Được.” Từ Thanh vội vàng gửi địa chỉ của Sở Việt vào di động của tôi.

Tôi cúi đầu nhìn vào điện thoại di động, liền trực tiếp đứng dậy.

Từ Thanh lập tức sửng sốt: "Thiên thiếu gia, ngài

muốn đi ngay bây giờ sao? Hộp đêm ở bên kia, Ô Nha đã chuẩn bị tiệc nghênh đón ngài, hay là chúng ta đi ăn cơm trước đi? Hoặc mời người anh em Sở Việt qua đây được không?"

“Không được, tôi đi gặp huynh đệ của tôi, mọi người tự mình đi ăn cơm đi, không cần quan tâm tôi đâu." Tôi xua xua tay áo.

"

Từ Thanh lại hỏi: "Vậy hay là chúng tôi đi cùng ngài

“Cũng không cần, có việc gì tôi sẽ liên lạc với các anh bất cứ lúc nào.

Tôi cười cười, sau đó để mấy người Từ Thanh đưa xuống dưới lầu, sau đó lập tức lái xe rời đi.

Cộng đồng Gia Tùng, là một tiểu khu ở gần ngoại ô thành phố Tế Dương.

Đại đa số những người sống ở nơi này phần lớn đều là nông dân hoặc hộ nghèo khó, là một trong những tiểu khu nghèo đói nhất của Tế Dương.

Toàn bộ khu dân cư Gia Tùng vẫn duy trì bộ dạng của một nông thôn, nhà trệt thấp bé nối liền thành một dãy dài, ngay cả mặt tường cũng đã bị rạn nứt, có vẻ lung lay sắp đổ sập.

Trong một con hẻm nhỏ, khắp nơi đều chất đầy các loại rác thải sinh hoạt, phát ra mùi tanh tưởi, ngoại trừ ruồi

bọ ra, thậm chí ngay cả chó hoang cũng không sống được ở chổ này, nơi này giống như là góc nghèo khó và dơ bẩn nhất bị cả thành phố quên lãng.

Tôi đi vào trong con hẻm nhỏ, nhìn hoàn cảnh xung quanh, không khỏi có chút ngẩn người.

“Cậu ta bây giờ không phải là phụ tá đắc lực của Hắc Thạch sao? Hẳn không đến mức phải ở một nơi thê thảm như vậy mới đúng."

Sắc trời đã dần dần tối xuống, con hẻm nhỏ càng lúc càng trở nên đen tối vô cùng. Tôi từng bước từng bước đi tới, cuối cùng mới đi tới trước một ngôi nhà ở sâu bên trong.

Mặt tường bên ngoài đã xuất hiện vết rạn nứt, ngay cả cánh cửa lớn vốn có màu đồng cũng biến thành một màu đen rỉ sét, từ bên ngoài nhìn vào giống như là một ngôi nhà ma.

Nhưng ở trong sắc trời dần dần tối xuống lại có thể nhìn thấy ngọn đèn bên trong đang sáng lên, rất rõ ràng, đích thực có người đang sống ở đây. cái.

Chính là nơi này sao...

Tôi nhìn cánh cửa rỉ sét, sau đó giơ tay gõ nhẹ vài

Chỉ chốc lát sau, liền nghe được phía sau cửa sắt truyền đến những tiếng bước chân sột soạt.

Một giọng nói có chút không kiên nhẫn truyền ra.

“Ai vậy?"

Cửa sắt kêu két một tiếng, liền chậm rãi mở ra.



chapter content






TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv