Tôi, Người Thừa Kế Gia Tộc Tài Phiệt

Chương 304: Cô muốn tôi làm gì cô?



Yêu Nguyệt đứng yên tại chỗ nhìn tôi, nghịch ngợm mà trừng to hai mắt, cười nói: "Cậu phải nghiêm túc hơn một chút nha, thiếu gia, nếu không chiến thắng của tôi sẽ không có cảm giác thành tựu.”

"

Tôi đưa tay sờ sờ vùng ngực đang hơi đau của mình, trên mặt lộ ra một nụ cười khổ, thần sắc lập tức nghiêm túc, "Được, tôi hiểu rồi."

Yêu Nguyệt thản nhiên cười, ngoắc ngoắc ngón tay với tôi, "Đến đây đi, thiếu gia.

Theo tiếng nói của Yêu Nguyệt, mũi chân tôi điểm nhẹ một cái trên mặt đất, đột nhiên lao về phía trước.

Lần này tôi không dám có chút do dự nào, chỉ ngắn

ngủn vài bước đã vượt qua một khoảng cách dài, sau đó bay lên tung một cước đạp về phía bụng dưới của Yêu Nguyệt.

“Thiếu gia độc ác quá, không có một chút thương hoa tiếc ngọc gì hết."

Yêu Nguyệt thấy thế liền che miệng cười khẽ, quyến rũ liếc tôi một cái.

Trong lòng tôi cảm thấy có chút buồn bực.

Tôi lấy ra mười hai phần nghiêm túc, còn cô gái này lại còn có thể nhàn nhã đùa giỡn như vậy, thực lực của hai bên chẳng lẽ chênh lệch lớn đến mức này sao?!

"Há!"

Tôi khẽ quát một tiếng, một cước vốn đã dùng hết toàn lực lần nữa được cộng thêm vài phần sức lực, thế công như cuồng phong lao về phía cô ấy.

Yêu Nguyệt mũi chân điểm nhẹ trên mặt đất, cả người nhẹ nhàng bay ngược về phía sau và tránh thoát đòn tấn công của tôi.

Lòng tôi trầm xuống, một cước này tuy thất bại nhưng vẫn không chút do dự tiếp tục công kích, liên tục đá ra mấy cước nữa, mỗi một cước đều có tốc độ rất nhanh và hung hãn.

Nhưng thân thể của Yêu Nguyệt dường như không có chút sức nặng nào, giống như là tơ liễu theo gió tung bay, bất kể thế công của tôi nhanh đến mức nào, mà ngay cả

góc áo của cô nàng cũng không chạm vào được.

Mỗi một cước vừa áp sát thân thể của cô ấy liền ngay lập tức như đá vào trong không khí, điều này làm cho tôi cảm thấy vô cùng khó chịu, sức lực mạnh mẽ của toàn thân căn bản không có chỗ để phát huy.

Nhưng ánh mắt của tôi vẫn chăm chú như trước, cho dù chiêu thức đã thất bại, cũng vẫn như trước không bỏ cuộc mà tiếp tục công kích.

Tôi không ngừng công kích còn Yêu Nguyệt thì không ngừng né đòn của tôi, vị trí của hai người chúng tôi cũng từ giữa phòng tập mà dần bị ép vào một góc.

“Chính là lúc này!"

Tôi nhìn thấy Yêu Nguyệt đã hoàn toàn bị tối ép vào trong góc, ánh mắt đột nhiên ngưng tụ, thân thể như một con báo đang săn mồi chợt lao ra đánh mạnh về phía Yêu Nguyệt, tốc độ trong chớp mắt tăng lên gấp đôi, so với lúc ban đầu còn nhanh hơn nhiều lần.

Trong vòng ba mươi phút, công kích trúng bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể thì coi như thắng.

Trận cá cược này tôi thắng chắc rồi!

Hai mắt tôi híp lại, đồng thời hai tay mở ra, phong tỏa tất cả không gian né tránh của Yêu Nguyệt.

“Ây nha, thiếu gia cậu chơi xấu nha

Yêu Nguyệt ngay lúc tôi vừa tung đòn cũng đồng thời lui về phía sau một bước, lưng dựa vào vách tường, phát

hiện phương hướng khác cũng đã bị tôi phong tỏa, trên mặt rốt cuộc mới lộ ra một chút bối rối.

Thấy vậy nên trong lòng tôi vô cùng bình tĩnh, toàn lực công kích đồng thời chừa lại một chút sức lực, chuẩn bị tùy thời biến chiêu để ứng phó với sự né tránh của Yêu Nguyệt.

Nhưng đúng lúc này, lại thấy vẻ bối rối trong mắt Yêu Nguyệt biến mất không thấy đâu, thay vào đó là một sự trêu tức không hề nhẹ.

Chỉ thấy cô ấy chân đạp xuống mặt đất, trực tiếp nhảy lên, ngay sau đó mũi chân nhẹ nhàng giẫm vào vách tường một cái, cũng không thấy cô ấy dùng sức như thế nào, nhưng cả người lại như một con đại bàng giương cánh bay lên cao, thân hình xoay chuyển một cái, đầu dưới chân trên.

Cứ như vậy từ phía trên đầu của tôi mà bay qua, thậm chỉ còn lấy tay nhẹ nhàng đụng vào bả vai tôi một cái.

Toàn bộ quá trình nói thì chậm, nhưng thực ra chỉ xảy ra trong chớp mắt. Khi tôi cảm giác được bả vai bị cô nàng chạm nhẹ một cái, còn cảm thấy hoa mắt, ngay sau đó liền nhìn thấy cô nàng đã bình yên đáp xuống sau lưng tôi.

ấy.

Tôi đột nhiên dừng lại, chậm rãi xoay người nhìn cô

Chỉ thấy trên mặt cô gái này vẫn treo nụ cười châm

chọc, nói: "Vừa rồi trong chớp mắt có phải đã cảm thấy mình thắng chắc rồi không? Thiếu gia!”

Khóe miệng của tôi co giật hai cái, tức giận nói: "Cho nên sự bối rối lúc này của cô là cố ý diễn à?"

“Hihi, đúng vậy, cũng không thể để cho thiếu gia một chút hy vọng cũng không nhìn thấy."

Yêu Nguyệt cười hihi một tiếng, lại tiếp tục nói:

"Nhưng mà sách lược này của thiếu gia rất đúng đắn, trước hết ép tôi đến góc tường, đích thực có thể phong tỏa và hạn chế không gian né tránh của tôi đến mức thấp nhất. Có ý thức lợi dụng địa hình để tiến hành công kích, thiếu gia rất tuyệt nha.”

“Sao tôi có cảm giác cô giống như đang dỗ trẻ con vậy?"

Tôi buồn bực lầm bầm một câu, lập tức khoát khoát

tay, không kiên nhẫn nói: "Không đánh nữa, chênh lệch quá lớn, căn bản không thắng được."

Yêu Nguyệt nghe vậy hơi sững sờ, nói: "Chúng ta mới bắt đầu mà, thiếu gia, còn hơn hai mươi phút nữa, cậu xác định không tiếp tục nữa sao?"

“Tiếp tục làm cái gì chứ, tất cả tình huống vừa rồi đều bị cô hóa giải hết rồi, cả người còn bay lên nữa chứ! Đừng nói là ba mươi phút, cho dù cho tôi nửa ngày tôi cũng không có khả năng thắng, cuộc chiến này quả thực không có ý nghĩ."

Tôi gỉa bộ tức giận và hừ lạnh một tiếng, trực tiếp ngồi xếp bằng trên mặt đất, cũng không thèm nhìn Yêu Nguyệt một cái.

Yêu Nguyệt mấp máy môi, nhỏ giọng nói: "Đừng dễ dàng bỏ cuộc như vậy mà, thiếu gia."

"Tại sao tôi phải làm những việc không có ý nghĩa vậy chứ? Không đánh nữa, không đánh nữa." Tôi không kiên nhẫn liên tục xua tay, cả người giống như bị thối rữa mà nằm trên mặt đất.

Sâu trong đáy mắt của Yêu Nguyệt hiện lên một chút thất vọng, sau khi ngẩn người liền nhẹ giọng thở dài: "Được rồi, có thế là tôi sắp xếp không hợp lý, mức độ huấn luyện này đối với thiếu gia mà nói có thể đã vượt quá cực hạn của cậu rồi!"

Lúc này, Yêu Nguyệt nhấc chân đi về phía tôi, vươn tay

ra như muốn vỗ vai tôi.

Gần, càng gần hơn nữa...

Ba mét, hai mét, một mét...

Ngay bây giờ!

Khi Yêu Nguyệt đi tới bên cạnh tôi, tôi vốn đang nằm trên mặt đất chợt đứng lên, lấy thế sét đánh lao nhanh về phía Yêu Nguyệt.

Yêu Nguyệt lập tức trừng lớn hai mắt, vẻ mặt kinh ngạc, ngay sau đó liền phản ứng lại, bàn chân điểm đất nhanh chóng lui về phía sau, thân hình ở dưới ánh đèn như một con quỷ mị lưu lại một tàn ảnh.

Sự phản ứng và tốc độ vượt xa người thường này, thậm chí làm cho tôi cảm thấy kinh sợ mặc dù trong lòng sớm đã chuẩn bị tinh thần rồi.

Tôi âm thầm cắn răng một cái, dường như trong chớp mắt đã ép ra toàn bộ sức lực trong cơ thể mình, bàn chân đạp mạnh xuống đất, cả người như con báo săn mồi bổ nhào ra ngoài.

Rốt cuộc, trong chớp mắt khi Yêu Nguyệt sắp thoát ly khỏi phạm vi hai tay của tôi, tôi đột nhiên dùng sức vỗ trúng cô ấy một cái.

Thắng rồi!

Tôi cảm giác được bàn tay của mình đã vỗ vào một bộ phận mềm mại và tràn ngập sự co dãn, nhưng niềm vui thắng lợi lúc này đã dâng lên, cũng làm tôi không có tâm

tư để suy nghĩ mình rốt cuộc đã đánh trúng chổ nào. Yêu Nguyệt đứng yên tại chổ và cứng đờ, lộ ra một nụ cười khổ.

Nhưng lúc này tôi đang ở giữa không trung, căn bản không thể dừng lại, cứ như vậy lao thẳng vào người cô ấy.

Cho nên....

Gâm!

Yêu Nguyệt bị tôi đụng ngã trên mặt đất, phát ra một tiếng va đập nặng nề, tạo thành cảnh tượng nam trên nữ dưới.

Tôi nhìn Yêu Nguyệt đang nằm dưới cơ thể của mình, không nhịn được mà cười haha một tiếng, nói: "Haha, đánh trúng cậu rồi!”

Yêu Nguyệt yên tĩnh nằm ở dưới thân thể của tôi, trên khuôn mặt thì mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Tôi vừa rồi còn tưởng rằng thiếu gia cậu thật sự đã muốn bỏ cuộc."

“Trong chiến đấu thì không từ thủ đoạn mà." Tôi cười đắc ý, "Sao nào, coi như tôi đã thắng đi."

“Ừm, là cậu thắng."

Yêu Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu, bỗng nhiên giơ tay lên ôm lấy cổ của tôi, ánh mắt quyến rũ nhìn tôi, cắn cắn bờ môi và nhỏ giọng nói: "Vậy... thiếu gia cậu muốn làm gì với tôi đây?"

Tôi lập tức sửng sốt, kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ gần trong gang tấc của Yêu Nguyệt, lúc này mới đột nhiên ý thức được tư thế của hai người chúng tôi lúc này võ cùng mập mờ.

Cô ấy đang nằm ở trên sàn nhà, còn tôi thì đè ở trên người cô ấy, thân thể của hai người chúng tôi dường như đã không còn một chút khoảng cách nào, chỉ cách hai lớp quần áo, tôi có thể rõ ràng cảm nhận được thân thể mềm mại và tuyệt vời này.

Đặc biệt là khuôn mặt tuyệt mỹ kia của Yêu Nguyệt, chỉ cách mặt tôi có vài cm ngăn ngún.

Đôi mắt cô ấy như hồ nước mùa xuân, đã bắt đầu khởi động đưa tình với tôi, đôi môi đỏ sẫm hé mở, hơi thở nóng rực nhẹ nhàng phả lên mặt tôi, mang theo cảm giác mê người mà nói không nên lời.

“Tôi...”

Tôi há miệng thở dốc, lại chỉ kịp phun ra một chữ, chỉ thấy Yêu Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu lên và hôn tôi một cái, đem toàn bộ lời nói còn lại của tôi chặn ở trong miệng.

Hai bờ môi chạm vào nhau, cảm giác tuyệt vời như điện giật khiến Yêu Nguyệt không nhịn được phát ra một tiếng hừ nhẹ.

Tôi nhấm nháp bờ môi mềm mại trong suốt của cô nàng, nhẹ nhàng đẩy hàm răng cô ấy ra. Đầu lưỡi của nàng có chút bối rối và trốn tránh, nhưng lập tức lại nghênh đón, cùng đầu lưỡi của tôi đẩy đưa và quấn quít nhau. Cô gái này... không phải cũng là trinh nữ chứ? Tôi chú ý tới phản ứng có chút bối rối của cô nàng, nhịn không được mà tự suy đoán trong lòng.

Nhưng mà tình huống trước mắt đã không cho phép tôi suy nghĩ quá nhiều, trong lúc mối và răng giao tiếp với nhau, tôi đã nhẹ nhàng giơ tay lên, bao phủ lấy đỉnh núi cao cao trước ngực cô nàng, sau đó dùng sức nhào nặn một chút.

"Um..."

Trong cổ họng của Yêu Nguyệt bắt đầu phát ra tiếng rên khe khẽ, hai mắt hết sức mê ly, như con bạch tuộc quấn lấy cơ thể tôi thật chặt, hô hấp của cô ấy hơi có vẻ dồn dập, dường như muốn đem toàn bộ cơ thể của mình từ từ hòa tan với tôi vậy.

Rốt cuộc, hai người chúng tôi cũng tách môi nhau ra, tôi nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn về phía Yêu Nguyệt.

Yêu Nguyệt từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, trên khuôn mặt sớm đã nổi lên hai đóa ửng đỏ, xinh đẹp như hoa đào, mê người vô cùng.



chapter content






TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv