Tôi không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, chỉ loáng thoáng nhớ Triệu Hổ Phách hình như đã ôm tôi thật lâu, không nói chuyện cũng không có động tác gì, hơn nữa do cảm giác men say không ngừng dâng lên, tôi đã mơ mơ màng màng mà ngủ thiếp đi.
Khi tôi tỉnh lại lần nữa, đã là đêm khuya.
Tôi xoa xoa cái cổ có chút ê ẩm, từ trên ghế sa lon ngồi dậy, chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, đầu vẫn có chút hôn mê như trước.
“Anh tỉnh rồi à, thiếu gia?"
Một bàn tay trắng nõn bỗng nhiên từ bên cạnh duỗi tới, bưng một ly nước ấm, dịu dàng nói: "Có phải rất khó chịu không? Anh uống miếng nước trước đi."
“Thái Vi?"
Tôi có chút kinh ngạc nhìn Chu Thái Vi đang ngồi ở bên cạnh, quay đầu nhìn xung quanh một chút, "Sao em lại ở chổ này? Triệu Hổ Phách đâu rồi?"
“Triệu tiểu thư còn có công việc, đã đi trước rồi, hiện tại hẳn là đang ở trên máy bay." Chu Thái Vi trả lời.
“Đi gấp như vậy sao." Tôi lầm bầm một câu, sau khi nhận lấy ly nước liền uống một hơi cạn sạch, lúc này mới cảm thấy cái cổ họng khát khô gần như muốn bốc khói
của tôi đã tốt hơn một chút, "Tôi ngủ được bao lâu rồi? Sao
Thái Vi em lại tới đây?"
“Đã sắp rạng sáng rồi."
Chu Thái Vi cúi đầu nhìn đồng hồ, sau đó nhẹ giọng cười nói: "Thiếu gia, anh lại dẫn Triệu tiểu thư bỏ trốn một lần nữa, Liêu Hồng và những tên vệ sĩ kia đều sắp điên rồi, làm thế nào cũng không tìm thấy các anh, vì thế chỉ có thể đi tìm em."
Tôi gật đầu: "Sau đó em liền dẫn bọn họ tới đây?"
“Đâu có đâu, em cũng không dám quấy rầy chuyện tốt của thiếu gia và Triệu tiểu thư, nên đã giả bộ không biết hành tung của các anh. Cuối cùng hơn chín giờ mấy tối, Triệu tiểu thư mới chủ động liên lạc với bọn họ."
Chu Thái Vi che miệng cười khẽ, tò mò hỏi: “Thiếu gia, anh và Triệu tiểu thư đã phát sinh chuyện gì sao?"
Tôi nghe vậy sửng sốt: "Tại sao lại hỏi như vậy?" “Bởi vì lúc Triệu tiểu thư rời đi hốc mắt hồng hồng, rõ ràng là bộ dạng vừa mới khóc xong." Chu Thái Vi lại hỏi: "Thiếu gia, có phải anh đã bắt nạt người ta không?"
"Anh bắt nạt cô ấy? Không có đâu..."
Tôi xoa xoa cái đầu vẫn có chút hôn mê của mình, cẩn thận hồi tưởng lại từng một chút. Nhưng hình ảnh cuối cùng trong trí nhớ của tôi chính là tôi và Triệu Hổ Phách ngồi ở bên cạnh bàn ăn nói chuyện phiếm, uống hết ly này đến ly khác, sau đó trí nhớ liền trở nên vô cùng mơ hồ.
Chỉ mơ hồ nhớ được hình như cô ấy kéo tôi lại và hỏi rất nhiều câu hỏi, còn về chi tiết câu hỏi là gì, tôi cũng không còn nhớ rõ nữa.
Nhưng trong ấn tượng, tôi hẳn là không có bắt nạt cô ấy mới đúng.
Hơn nữa, lúc đó tôi đã say thành bộ dạng như này rồi, làm sao có thể bắt nạt cô nàng được, chỉ có cô ấy bắt nạt được tôi thôi.
Thôi quên đi, không nghĩ những thứ này nữa, về nhà đi ngủ.
Tôi xoa xoa mi tâm, đứng dậy liền cùng Chu Thái Vi rời khỏi Thanh Thạch hội sở, sau khi về đến nhà thì tiếp tục ngã đầu ngủ say, mãi cho đến buổi sáng ngày hôm sau mới hoàn toàn tỉnh lại.
Sau khi tôi tỉnh ngủ, phát hiện trên điện thoại di động có thêm một tin nhắn của Triệu Hổ Phách gửi tới.
=
[Gần một tháng tới tôi phải bay đi các nơi để bàn
chuyện làm ăn, nên chắc là sẽ không có thời gian đi Lôi Trạch, chờ một thời gian nữa sẽ tìm cậu. Nếu cậu nhớ tôi cũng có thể gọi điện thoại cho tôi.
“Sao cảm thấy thái độ của cô ấy đối với tôi hình như có chút khác với trước kia?"
Tôi nhìn tin nhắn trong điện thoại di động, có chút nghi hoặc và thì thào tự nói, nhưng cũng không nghĩ gì nhiều, đối với chuyện phát sinh trong phòng vip của Thanh Thạch hội sở vào ngày hôm qua càng đã quên không còn một mảnh.
Sau khi rời giường và đi rửa mặt, ăn xong điểm tâm, tôi liền cùng Yêu Nguyệt đi tới phòng huấn luyện dưới tầng một.
Lý Hổ còn chưa xuất viện, trách nhiệm dạy tôi kỹ thuật chiến đấu hiển nhiên được giao lại cho cô cận vệ của tôi là Yêu Nguyệt.
Lần trước khi bị ám sát tôi đã thiếu chút nữa mất mạng, nên phải tự chủ bắt đầu gia tăng khối lượng huấn luyện của bản thân mình, hy vọng lần sau gặp phải tình huống tương tự, có thể tự bảo vệ cho bản thân được tốt
hơn.
“Thiếu gia, kỳ thật cậu không cần phải vất vả như vậy.
Yêu Nguyệt nhìn tôi đang chạy bộ trên máy chạy bộ,
шевце
nhẹ giọng nói: "Về sau có tôi ở bên cạnh cậu, tôi cam đoan tuyệt đối sẽ không để cậu phải lâm vào trong hiểm cảnh giống như lần trước.”
Tôi nghe vậy chỉ cười cười, nói: "Cô về sau cũng không thể mỗi ngày đều theo tôi như hình với bóng chứ? Làm người dù sao cũng phải dựa vào chính mình là tốt nhất, có cô bảo vệ tôi đương nhiên an tâm rồi, nhưng tôi nghĩ khi mình tôi bị lạc đàn, cũng đủ sức để tự bảo vệ mình."
Yêu Nguyệt gật đầu, đôi mắt như nước nhìn tôi không chớp mắt, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười: "Tôi thích thiếu gia ở điểm này, rõ ràng đã là người trên người, nhưng lại có thể tự chủ như vậy, quả nhiên người bình thường không thể so sánh được.
Η
“Haha, còn cô thì lúc nào cũng nịnh nọt lấy lòng tôi." Tôi cười lớn một cái, rồi từ trên máy chạy bộ đi xuống, bắt đầu khởi động cổ tay cố chân.
“Tôi đang nói sự thật mà." Yêu Nguyệt giơ tay lên vuốt vuốt sợi tóc bên tai, "Thiếu gia thật sự rất có mị lực nha trách không được cái cô Chu Thái Vi kia lại bị thiếu gia làm cho thần hồn điên đảo.'
“Đừng nói nhảm nữa, trước tiên làm một trận đi, làm nóng người một chút." Tôi vận động thân thể, sau đó đi tới khu vực chiến đấu được trải thảm bên cạnh, ngoắc ngoắc ngón tay với Yêu Nguyệt.
“Được.
Yêu Nguyệt cười híp mắt và duỗi lưng một cái, đường cong dáng người của cô ấy lúc này bộc lộ hết ra ngoài, khiến tôi cũng phải kinh ngạc, sau đó chậm rãi đi tới trước mặt tôi, "Nhưng cứ đánh như vậy thì không có ý nghĩa, hay chúng ta thêm một chút tiền đặt cược đi, thiếu gia."
Tôi nghe vậy bật cười: "Cô lại đang có chủ ý quỷ quái gì vậy?"
“Hihi!" Yêu Nguyệt tròng mắt chuyển chuyển, gian xảo cười nói: "Nếu tôi thắng, thì thiếu gia cậu một tuần cũng không được phép lên giường với Thái Vi, được không?"
“Cái này mà gọi là tiền đặt cược gì." Tôi nhất thời càng thêm dở khóc dở cười, "Hơn nữa, tôi vốn là đánh không lại cô, đây không phải một cục diện thua chắc sao.
Yêu Nguyệt giống như là đã sớm nghĩ ra gì đó, cười hihi nói: "Chúng tôi sẽ đấu với nhau trong ba mươi phút, nếu trong ba mươi phút này, thiếu gia cậu chỉ cần có thể đánh trúng bất kỳ bộ phận nào của tôi, coi như cậu thắng, ngược lại là tôi thắng, được không?"
“Vậy nếu tôi thắng thì sao?" Tôi hỏi.
Yêu Nguyệt nhẹ nhàng cắn môi, sóng mắt lưu chuyển, ánh mắt mị hoặc nhìn thẳng vào tôi: "Nếu thiếu gia thắng, muốn làm gì tôi cũng được."
"
Tôi suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Được, chúng ta đấu nào.”
Ánh mắt của Yêu Nguyệt lập tức trở nên vô cùng hưng phấn, hướng về phía tôi vây vẫy tay, cười hihi nói: "Đến đây đi, thiếu gia, xuất toàn lực của cậu đi.”
Tôi nhìn Yêu Nguyệt trước mặt gần trong gang tấc, theo bản năng lui về phía sau nửa bước, điều chỉnh hô hấp, hai tay gác ở trước ngực, hơi hơi đè thấp thân thể, tầm mắt ở trên người Yêu Nguyệt di động qua lại.
Lý Hồ từng dạy tôi, mục đích cuối cùng của chiến đấu chính là đánh trúng kẻ địch, chỉ cần tiến vào trạng thái chiến đấu, sẽ không phân biệt nam nữ già trẻ, trước khi kẻ địch ngã xuống thì tuyệt không thế mềm lòng và nương tay.
Huống chi thực lực của Yêu Nguyệt còn hết sức khủng bố, cho dù tôi xuất ra toàn lực cũng không nhất định có thể làm gì được cô ta, nên cũng không cho phép tôi có ý nghĩ nương tay.
Sau hai lần hít thở sâu, tâm trạng của tôi đã bình tĩnh trở lại, ánh mắt hơi ngưng tụ, tầm mắt đảo qua đảo lại ở trên người Yêu Nguyệt để tìm kiếm sơ hở của cô nàng.
Yêu Nguyệt cứ như vậy bình thản đứng yên tại chỗ, hai tay tự nhiên rủ xuống bên người, cũng không có bày ra bất kỳ tư thế phòng thủ hoặc chiến đấu nào, nhưng cũng đủ khiến tôi cảm thấy hoàn toàn không có bất kỳ sơ hở nào để xuống tay vậy, cho dù tôi có tấn công từ góc độ nào đi nữa, cô ấy cũng có thể ngay lập tức ứng phó, sau đó phản kích lại.
Loại cảm giác này, lúc tôi chiến đầu với Lý Hổ cũng chưa bao giờ cảm thấy như vậy.
Là ảo giác hình thành từ áp lực của một cao thủ có thực lực áp đảo mình sao?
Tôi khẽ nhíu mày, quyết định không chờ đợi nữa, quát khẽ một tiếng rồi vung nắm đấm ra, thẳng vào mặt của Yêu Nguyệt.
Một quyền này chỉ là thăm dò, nhưng tôi vẫn xuất ra tám phần sức lực.
Trải qua một thời gian dài huấn luyện chuyên nghiệp như vậy, sức mạnh của tôi đã vượt xa người bình thường, ít nhất đạt tới trình độ của bộ đội đặc chủng, cho nên một quyền đánh ra liền mang theo tiếng gió nặng nề.
Nhưng Yêu Nguyệt đối mặt với một quyền này của tôi lại không có chút phản ứng nào, trên khuôn mặt vẫn nở nụ
cười nhè nhạng như trước, thậm chí ngay cả hai cánh tay đang buông xuống bên người kia cũng không có động thái muốn nâng lên.
Mà khi nắm đấm của tôi chỉ cách gò má của cô nàng vài cm ngắn ngủi, cô ấy mới hơi hơi nghiêng người, thậm chí ngay cả nửa người dưới cũng không thèm động đậy, vòng eo nhè nhạng chuyển mình, đòn công kích của tôi liền lướt qua chóp mũi của cô nàng.
Cùng lúc đó, cánh tay phải của cô ấy mới giơ lên, khuỷu tay đâm thẳng vào ngực tôi.
Từ bên cạnh nhìn vào, thật giống như tôi đang chủ động dùng ngực của mình để nghênh đón khuỷu tay của cô ấy vậy.
Tôi nhíu mày, trong lòng có dự cảm không tốt, theo bản năng muốn thu quyền lại rồi lui về phía sau.
Nhưng lúc này chiêu thức thất bại, tôi cũng đã bị quá đà, Yêu Nguyệt vỏn vẹn hơi hơi dùng sức một cái, khuỷu tay liền trực tiếp đánh vào trên ngực tôi.
Gâm!
Tôi chỉ cảm thấy ngực của mình như bị một cây búa sắt đập trúng, lập tức truyền đến cơn đau nhức, một nguồn sức mạnh to lớn đang không ngừng đẩy tôi lui lại phía sau, hai chân tôi phải đạp mạnh mấy cái xuống đất, lúc này mới miễn cưỡng ngừng lại được.
“Cậu gấp gáp qua rồi, thiếu gia, nếu không nắm chắc
phần thắng, sao phải vội vã ra tay?"
Yêu Nguyệt vẫn đứng yên tại chỗ như cũ, từ đầu đến cuối không hề di chuyển bước chân.
Cô nàng cười híp mắt nhìn tôi, nhẹ giọng nói: "Một kích này của tôi nếu như hơi dùng sức thêm một chút, hoặc là nhằm ngay cổ họng của cậu, bây giờ cậu cũng đã ngã nhào trên mặt đất rồi."