Quý Hân nuốt nước bọt, nhìn chiếc cổ trắng trắng của Thiên Duy không chớp mắt, yết hầu của hắn khẽ nhấp nhô mặt cô bỗng đỏ bừng.
"Quý Hân anh là một tên tệ hại, lúc trên thuyền nói với em những lời như thế là không đúng, nhưng... nhưng anh thực sự rất khó chịu nên em cắn anh được không?"
Thiên Duy kéo cổ áo trễ xuống một chút để lộ chiếc xương quai xanh quyến rũ, rõ ràng lời nói mang ý nghĩa hư hỏng nhưng gương mặt lại như đứa trẻ ngại ngùng đòi thưởng.
Tất cả thu vào tầm mắt Quý Hân như lôi kéo cô vào con đường sai trái:
"Em không cho anh thứ anh muốn được, thời điểm này chưa thích hợp. Nhưng em không ghét anh chạm vào em, nên đừng mắng bản thân bằng những từ khó nghe như lúc đó nữa. Với cả anh có thể tùy ý... hô... hôn. Chuyện này em không cấm."
Quý Hân suy nghĩ đơn giản, cô nào biết bản thân mới tháo xích trói dục vọng của hắn.
Lời vừa dứt, Thiên Duy đã nhấn môi mình xuống, đầu tiên là một cái hôn "chụt" nhẹ nhàng. Quý Hân trộm cười mới nghĩ "đáng yêu quá" thì nụ hôn thứ hai đã đến mang theo hơi ấm ngọt ngào mơn trớn từng cánh môi cô.
Quý Hân đơ như khúc gỗ chỉ biết đờ đẫn để Thiên Duy ngậm mút bờ môi mình. Nụ hôn của Thiên Duy dịu dàng như rót mật vào thần trí Quý Hân, khiến cô rơi vào cảm giác lâng lâng khó tả, khiến cô lạc vào cơn mộng mị mê man của sự thèm muốn.
Mất vài phút làm quen Quý Hân mới lấy lại ý thức, chủ động ngậm cánh môi hắn. Cô làm theo bản năng hé miệng mơn trớn lại, nhưng... từ giây phút miệng cô hé mở... nụ hôn nhẹ nhàng mơn trớn đã kết thúc.
Thiên Duy luồn vật ẩm ướt tiến thẳng vào khoang miệng cô, quấn lưỡi nhỏ lên xuống xoay mấy chục vòng như muốn hoà một với lưỡi nhỏ rồi lại ngậm múi lưỡi nhỏ như muốn nuốt chửng nó. Môi lưỡi giao thoa cuồng nhiệt làm tuyến nước bọt không tự chủ được mà trào ra khóe miệng.
Không mong manh như nụ hôn đầu tiên, không dịu dàng như nụ hôn thứ hai, nụ hôn thứ ba mãnh liệt, ướt át. Thiên Duy độc chiếm hơi thở của Quý Hân, độc chiếm tâm trí của cô khiến đầu óc cô trống rỗng đến khi hơi thở bị cướp đoạt hoàn toàn cô mới khó khăn mà đẩy hắn ra.
"Thiên... Thiên Duy..." Quý Hân thở hổn hển, nói không ra hơi: "Mãnh liệt quá... nụ hôn đầu... em không thở nổi..."
"Với anh cũng là lần đầu... Quý Hân à" Thiên Duy bị đẩy lại không nỡ buông vẫn cố nán lại liếm giọt "nước" chảy trên khoé miệng cô: "Quý Hân, được hôn thích quá. Từ giờ mỗi ngày, mỗi giờ chúng ta đều hôn nhau như thế này được không?
"Mỗi... mỗi giờ mà hôn sâu như thế này thì hơi quá sức với em." Dưới lời khẩn cầu như van nài của Thiên Duy, Quý Hân vừa thích lại vừa sợ.
"Vậy anh "hôn" chỗ khác cho em dễ thở hơn nhé."
"Hả, chỗ... chỗ khác." Quý Hân đứng hình ngước lên nhìn Thiên Duy
Khuôn mặt tuấn tú, ngây thơ, thanh lịch của Thiên Duy mọi ngày giờ lại mang nét ma mị quyến rũ như muốn thông qua ánh nhìn mà bỏ xuân dược mê hoặc người đối diện. Hắn lướt ngón tay thon dài chỉ xuống mật đạo đang bị che lấp của Quý Hân, nở nụ cười đáng yêu nhưng lời nói lại đen tối.
"Em bảo là anh có thể tùy ý hôn mà, em còn nói không cấm."
Toang rồi! Toang thật rồi.
"THIÊN DUY." Quý Hân run rẩy, lấy hai tay che mắt mình, hét lớn: "Anh đừng có lấy nhan sắc ra dụ dỗ em nữa được không, huhu. Sao... sao anh có thể... có thể dùng khuôn mặt và nụ cười ngây thơ nhường ấy thốt ra những từ kích thích như vậy? Hôn thôi đã thích xém xỉu rồi, anh còn... còn làm cái đó em chớt ra đây thì sao? Đau lắm, em chưa chuẩn bị tinh thần, với cả chúng ta chưa mua áo mưa. Em còn nhỏ chưa muốn làm mẹ đâu."
"..."
"..."
"..."
Thấy đối phương im lặng một cách bất thường, Quý Hân lúc này mới dám lén nhìn. Trước mắt cô Thiên Duy đã hoàn toàn biến thành trái ớt, vừa đỏ vừa nóng. Hắn như thể sắp bốc hơi đến nơi, bặm môi vào nhau, ngượng ngùng nói:
"Em... em cũng thấy thích sao? Tốt quá."
"Ừm... ừm anh..." Thiên Duy cứ ấp úng mãi mới thốt nên lời: "Anh đúng là có suy nghĩ đen tối muốn nếm vị ở dưới thật nhưng tuyệt đối sẽ không làm hành động quá phận đâu. Đó là lần đầu của Quý Hân mà, anh muốn trân trọng khoảnh khắc ấy, đưa em đến nơi lãng mạn lung linh nhất vào ngày đặc biệt nhất ví dụ... như đêm tân... tân hôn."
A.......... 🙂 ý anh là dùng miệng hôn "cái đó" chứ không phải dùng "cái đó" hôn "cái đó" à?
🙂 Ồ
😀 A
🥲 Xin lỗi đã hiểu nhầm tâm hồn trong sáng của anh, em mới là đứa nên đi tu.