Trong phòng họp, đèn điện sáng bừng. Tường đỏ dạ xuống sàn nhà trắng lát đá hoa cương. Bóng hình một nữ nhân tóc ngắn đen huyền phản chiếu dưới gạch. Là Hà Minh Liên, nét đẹp kiêu sa không góc chết. Nếu nhìn thật kỹ thì dung mạo giữa cô và Thanh Nhân có vài điểm giống nhau được di truyền từ người cha.
“Chủ tịch Du và chủ tịch Kim đây đúng là chí cốt cùng nhau giăng lưới bắt một mẻ cá lớn nhỉ? Hai người thân nhau lắm sao?”.
Phong Tình từ tốn uống trà, hắn nhìn qua Kim Khang bên cạnh: “Phải nói là rất thân thiết mới đúng, tôi quen biết chủ tịch Kim đây từ lúc anh ta còn là một tên côn đồ ngông nghênh đấy”.
“Chủ tịch Du nói quá rồi, tôi nào phải côn đồ ngông nghênh gì, tôi chỉ là một thành viên xuất sắc chuyên đi làm nhiệm vụ được giao thôi”.
Hà Minh Liên không để lộ biểu cảm kinh ngạc của mình, cô chỉ nói: “Quả nhiên nhờ tình anh em kết nghĩa đậm sâu cho nên mới ăn ý nhau đào hố cho Hương Vi Đàng và Vu Hiện lọt xuống một cách mỹ mãn. Nếu tôi đoán không lầm thì hai vị thủ lĩnh xấu số nọ là mồi nhử đúng chứ?”.
Phong Tình không quan tâm vì sao cô ta lại biết chuyện hai con mồi kia dùng để câu cá. Bởi vì cái đuôi nhỏ của cô ta đã bị hắn tiễn đi vì ở chung cái bè rách với mấy con chuột trong Ngũ Hoa Xà.
“Cô hỏi làm gì? Chuyện này có liên quan đến cô không?”.
Hà Minh Liên lạnh lùng lườm hắn, không biết cô ta đang nghĩ gì, chỉ thấy cô ta nhếch mép: “Anh quên chúng ta đã kết đồng minh rồi sao? Nhờ tôi cung cấp thông tin của Vu Hiện nên anh mới tóm được chân ông ta. Nếu không làm gì trụ sở của ông ta biến thành đống tro tàn dễ dàng như vậy?”.
Đúng là Hà Minh Liên đã giúp đỡ hắn không ít, nhưng cái giọng điệu ăn nói của cô ta khiến hắn không ưa nổi. Nhất là khi biết cô ta có liên quan với Thanh Nhân, tuy đã cố điều tra và đào sâu nhưng vẫn không tra ra rốt cuộc cô ta và anh có mối quan hệ gì với nhau.
Thấy hai bên trông không được thuận hòa, Kim Khang chen vào níu kéo bầu không khí hòa nhã: “Tất cả chúng ta đều là đồng minh, vậy nên vào thời điểm quan trọng này chúng ta phải giữ chặt mối quan hệ vững vàng để đánh bại con rắn mãng xà lớn đang ẩn nắp trong bóng tối”.
Hà Minh Liên liếc anh ta: “Vậy nên hôm nay các người đến đây tìm Lão Đại để kéo bè đồng minh sao?”.
Kim Khang cười khéo léo: “Ừm, đúng vậy”.
“Hừ, không biết con mãng xà độc hại đó nguy hiểm cỡ nào mà các người phải làm quá lên vậy?”.
Kim Khang nói: “Dù địch có mạnh hay yếu thì chúng ta không nên khinh xuất, đôi khi sơ xuất nhỏ liền đem tất cả chúng ta chôn về một chỗ”.
Cạch, cánh cửa lớn mở ra cắt ngang cuộc nói chuyện của ba người trong phòng. Lâm Hoàng nhìn thấy Hà Minh Liên thì hai mắt sáng rực liền đi đến ngồi cạnh cô ta. Hà Minh Liên chán ghét liền nhích sang một bên.
Người bước vào tiếp theo không ai khác chính là Lão Qui.
Mọi người đều tôn kính chào hỏi ông như một phép tắc lịch sự đã thành quy luật mỗi khi bước chân vào nơi của Hy Vọng.
Lão Qui ngồi xuống ghế chủ tọa, thân thiện lại rất nhiệt tình: “Trà nguội rồi, người đâu dâng trà và bánh ngọt đến đây”.
“Lão Qui, xem tôi mang đến cho ông một nhân vật đáng tin cậy đây này”.
Phong Tình giới thiệu Kim Khang với ông.
“Kim Đại Đế đây sao? Rất vui được gặp cậu”.
Kim Khang bắt tay ông: “Rất vui được gặp ông, chủ nhân của Vạn Nhãn Vô Khoảng”.
Hôm nay Phong Tình cùng Kim Khang đến đây để lên kế hoạch tác chiến cùng Lão Qui, đáng lẽ có Tạ Hào Hoa tham gia, nhưng vì công việc bên ông đột nhiên xảy ra trục trặc nên ông phải ở lại giải quyết. Cho nên đành nghe thông qua máy thu âm.
Bên phía Tạ Hào Hoa từ xưa đến nay ít khi xảy ra vấn đề, dường như là không, tự dưng dạo này khi chiến tranh nội bộ Liên Bang xảy ra thì ông lại bị cuốn vào không ít rắc rối.
Cuộc thảo luận diễn ra khá lâu, Lê Hòa Lỗ đã quay lưng lại với ông chỉ vì ông không chịu hợp tác với gã. Tuy không bị làm khó dễ nhưng Lão Qui có một dự cảm chẳng lành về gã, người như Lê Hòa Lỗ vẻ bề ngoài của gã tưởng chừng rất dễ ăn, nhưng ai biết được trong lòng gã đang toan tính âm mưu điều gì. Chắc chắc gã sẽ không bỏ qua cho ông, đến thời điểm nào đó Lão Qui khó mà trụ được.
Nói vậy không có nghĩa là Lão Qui sợ gã.
Vậy nên càng nhiều đồng minh, thế lực càng mạnh. Sẽ không biết phía sau Sát Hoa của Lê Hòa Lỗ có những kẻ nào chung thuyền, điều cần phải làm ở hiện tại là tăng cường cảnh giác.
“Thật tiếc vì không thể gặp mặt ngài chủ tịch Tạ, tôi mong một ngày không xa sắp tới sẽ bắt tay với ngài”.
Đạo Hương Hội đã biến thành tro tàn trong hủ cốt, nhưng tòa mạt chược Ma Jong Ji của Lão Qui không bị ảnh hưởng. Dù gì ngay từ ban đầu ông ta vốn đã phản bội tổ chức, âm thầm xây dựng một Hy Vọng như bây giờ. Sau khi chủ nhân Đạo Hương Hội bật vô âm tính, tiếng nói của Lão Qui mới dần có uy lực trong thế giới ngầm, đưa tổ chức Hy Vọng đến với tầm cao mới.
Ông ta muốn càng nhiều đồng minh từ nhiều phía càng tốt, khi ngọn núi lửa trở nên to lớn, một khi phun trào nham thạch chỉ có chết kẻ địch.
Nhân cơ hội Liên Minh Bang Hội đang lâm vào tình trạng chia thành từng mảnh, liền chấp nhận giúp đỡ chủ tịch Du và chủ tịch Kim lật đổ Vô Diện và Đạo Hương Hội.
Kết thúc cuộc hợp Lão Qui đã đi trước, chủ nhân của tòa mạc chược thì không bao giờ vắng mặt vì chức danh bất hư truyền.
Lúc này Hà Minh Liên mới lên tiếng: “Chủ tịch Kim à, không biết anh Hoàng có gì đó đặc biệt kỳ lạ không mà nãy giờ tôi thấy anh cứ mãi nhìn về phía anh ấy trong suốt cuộc họp không thể rời mắt?”.
Không ngờ mình lại lỗ liễu đến vậy, Kim Khang thành thật nói: “Tôi không biết có phải nhiều người giống người hay không mà tôi lại cảm thấy anh Lâm Hoàng đây có chút gì đó giống với đàn em năm xưa của tôi”.
Lâm Hoàng mỉm cười nói: “Vì sao ngài lại nghĩ vậy?”.
“Chỉ là linh cảm”.
Bốn người sau khi ngồi lại tán gẫu đôi chút rồi cũng ra về, ai đi đường nấy. Hôm nay Phong Tình ở lại Thỏa Bình, qua vài ngày hắn mới rời đi. Hà Minh Liên đi đâu thì là việc của cô ta.
Thang máy đến, cửa mở Kim Khang định bước vào thì chợt nghe ai đó gọi.
“Anh Khang!”.
Âm giọng gọi tên hắn rất quen thuộc, hắn giật mình quay lại để xác nhận. Càng kinh ngạc hơn, đối phương vậy mà lại là Lâm Hoàng. Khi nãy trong cuộc họp giọng nói của anh ta không có gì thay đồi, kỳ lạ là bây giờ đứng ở đây giọng nói của anh ta lại như một người khác.
Lâm Hoàng bước đến: “Anh Khang, lâu rồi không gặp anh”.
“Cậu… Tiểu Lâm?!”.
“Vâng là em đây”.
Hắn nhớ khi trước tiểu Lâm nói với hắn rằng sẽ từ bỏ đi trên con đường chỉ có sinh tử này. Từ một tên nhóc còn nhiều thiếu sót trong công việc kể cả cuộc sống, là một người khá là yếu đuối. Bây giờ đã thay đổi trở thành một người đàn ông chững chạc, khí chất ngời ngợi không giống như ngày xưa.
Mới nhìn sẽ không nhận ra đó là tiểu Lâm, thể chất cao lớn. Kim Khang là người kỹ tính, nên cấp độ quan sát của hắn khác xa người bình thường. Lần đầu gặp lại Lâm Hoàng, hắn cảm thấy người đàn ông này có gì đó khá quen thuộc. Càng nhìn kỹ càng không thể cho rằng phán đoán của mình sai.
“Tôi biết ngay chính là cậu mà, tiểu Lâm”.
Anh em thân thiết lâu ngày gặp lại tặng cái ôm tình nghĩa.
…
Quán bar, phòng vip riêng, Kim Khang và Lâm Hoàng nâng ly. Ngồi lại với nhau cảm giác như ngày xưa. Có điều hiện tại mỗi người mỗi địa vị. Nhưng chung quy vẫn chung một thuyền.
“Anh Khang thật sự có nhiều thay đổi nhỉ? Tính cách trở nên trầm tĩnh nè, lại còn là thủ lĩnh tài ba nữa chứ”.
Kim Khang cười nhẹ nhớ lại mình của ngày xưa và phong cách gấu lớn của một đội trưởng kiêu ngạo đầy ngông cuồng thì không khỏi lắc đầu: “Ai rồi cũng phải thay đổi cách sống, giúp cuộc sống mình ngày càng tốt hơn thôi. Cậu làm tôi kinh ngạc hơn nữa đấy, mới ban đầu tôi suýt không nhận ra cậu. Từ ngữ khí, dung mạo cho đến chiều cao quá đỗi khác biệt so với ngày xưa”.
“Em thay đổi nhiều đến vậy sao? Hừm… Tính ra suốt mười mấy năm nay em đều không soi gương xem chính mình thế nào. Thật sự em đã khác xưa rất nhiều sao?”.
“Ừm, nếu Nhân gặp lại cậu không chừng cậu ấy hoảng hốt mất”.
Nghe nhắc đến Thanh Nhân, Lâm Hoàng mắt bỗng sáng lên thất thường: “Em gặp anh ấy rồi, phải nói là gặp khá nhiều lần ở mấy tháng nay nữa chứ”.
Kim Khang kinh ngạc: “Đã gặp nhau rồi sao? Cậu ấy có nhận ra cậu không?”.
“Anh ấy không nhận ra em, nhưng chúng em cũng đã kết bạn với nhau”.
Khi đó Lâm Hoàng bỏ đi, Thanh Nhân không biết anh ta đã rời tổ chức. Cái ngày mà anh quyết ở lại Thỏa Bình, từ bỏ thế giới ngầm thì cũng không còn liên lạc với anh ta và những anh em cốt cán còn lại trong đội.
“Mà anh và anh ấy đã gặp lại nhau lần nào chưa? Em nghe nói sau khi em rời tổ chức thì không lâu sau cũng đến anh ấy rời đi”.
Hắn rất nhớ anh, nhưng vì tình hình hiện tại nên chẳng thể gặp lại: “Chưa”.
“Em ước gì nhóm chúng ta gặp lại nhau rồi hội tụ lại như ngày xưa”.
“Ừm”. Một lúc quan sát Lâm Hoàng từ đầu đến cuối, Kim Khang đăm chiêu, bỗng hỏi: “Tiểu Lâm này, cậu đã kết hôn chưa?”.
Hình như ở độ tuổi này ai cũng hỏi anh ta về chuyện cưới hỏi, Lâm Hoàng cười cười: “Vẫn chưa ạ, nhưng em đã có một người em rất yêu thương”.
“Là cô gái tốt số nào vậy?”.
“Chính là cô nàng kiêu sa trong phòng họp vừa nãy đấy”.
“Ồ, Hà Minh Liên sao?”.
“Ừm, em định sau khi kết thúc đống hỗn loạn này thì chúng em sẽ kết hôn. Vậy còn anh? Anh đã có mối tình nào chưa?”.
Nhắc đến chuyện kết hôn, Kim Khang có chút sượng ngang. Bởi vì từ mười mấy năm trước khi nắm quyền Cửa Trắng đến hiện giờ hắn toàn lo cho tổ chức và chính sự. Chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương, thậm chí là kết hôn.
Nhưng mà, hắn từng thích một người, muốn gần gũi với người ấy. Chỉ tiếc không thành đôi.
“Chưa, yêu đương rồi kết hôn gì chứ, chuyện đó cũng không có gì quan trọng hay đặc biệt cả”.
“Ha ha, anh Khanh à, anh đã 36 tuổi rồi đấy. Nếu không kết hôn e rằng sẽ mãi đơn độc không có mái ấm gia đình mỗi khi anh gặp sóng gió, bao mệt mỏi đau đầu, sẽ không có người ủi an, có vòng tay dang ra ôm lấy anh đâu”.
Lâm Hoàng luyên thuyên về lời khuyên trong tình cảm, Kim Khang cười nhạt: “Thời trẻ thì thỏa sức yêu đương, thỏa sức đem người ta mỗi ngày nhét trong tâm trí tưởng tượng đủ cảnh tình cảm. Chỉ tiếc người ấy không nhận ra tình cảm tôi dành cho người ấy”.
“Quao, Kim Đại Đế cũng có lúc sầu khi nhắc đến chuyện tình cảm nữa sao? Vậy người đó là ai vậy?”.
“Nói ra sợ cậu sốc thôi”.
Nhìn vẻ mặt Lâm Hoàng rất mong chờ, Kim Khang cuối cùng cũng nói: “Nhưng cậu tuyệt đối không được đi đồn lung tung đấy, chỉ là mối tình đơn phương thời còn trẻ”.
“Sao nghe bí ẩn dữ vậy? Bộ anh yêu con gái tổng thống à? Ha ha, rốt cuộc là ai lại khiến Kim Đại Đế day dứt mãi thế?”.
“Tôi từng thích Thanh Nhân”.
Nụ cười trên môi Lâm Hoàng chợt khựng lại: “Sao cơ?! Anh…!”.
“Khụ, chỉ là thời trẻ nhận thức giữa tình cảm và tình nghĩa sai lệch. Chứ đàn ông con trai với nhau sao mà yêu nhau được chứ”.
Quá đỗi bất ngờ, nhưng đó là sự thật.
Hắn từng cho rằng mình chắc chắn bị bệnh rồi, bệnh rất nặng mới đi thích người cùng giới. Vậy là hắn không bao giờ bộc lộ cảm xúc thật của mình mỗi khi ở gần anh. Giấu chôn đi tình cảm giữa cấp trên và cấp dưới. Chỉ xem như đồng đội, là anh em thân thiết với nhau.
Sợ Thanh Nhân phát hiện tình cảm của hắn mà ghê tởm nên đã tải vờ thích phụ nữ, nói về mẫu người lý tưởng thì vẽ cho người ta tính cách giống hệt anh.
Đã quá muộn để rồi tình đơn phương của mình vụt mất, một thiếu niên tươi sáng luôn tỏa hào quang của thiên thần xuất hiện đã cướp mất người trong lòng. Khi đó hắn rất khó chịu với Phong Tình, tự dưng đâu ra một thằng nhóc kiêu ngạo mà dám cướp lấy Thanh Nhân của hắn.
Nhưng mà làm gì khi biết anh cũng có tình cảm với Phong Tình chứ, vậy nên hắn đã lùi về sau nhường lại anh cho người xứng đáng. Tiếp tục đi trên con đường mình đã chọn, từ đó về sau hắn không thể rung động với bất kỳ ai nữa.
“Anh Khang, thế anh Nhân có biết anh thích anh ấy không?”.
“Ha, cậu ấy không biết, không biết thì càng tốt thôi”.
Thấy đàn anh buồn rầu trong chuyện tình cảm, Lâm Hoàng bỗng nảy lên một ý tưởng: “Anh à, anh vừa đẹp trai vừa tài giỏi, có tiền có quyền thế thì sẽ có rất nhiều người thích lắm. Em nghĩ anh nên tìm cho mình một người bạn đời đi. Có muốn em giới thiệu cho anh không?”.
Không biết có phải do men rượu kéo lý trí đi không, Kim Khang cảm thấy ý tưởng này không tồi chút nào: “Cũng được”.
Sau đó cả hai người ôn lại chuyện xưa, những chuyện trải qua trong sinh tử, những chuyện buồn vui. Hồi tưởng lại những người đồng đội từng kề vai sát cánh. Những người đồng đội thân thiết dần rời tổ chức để xây dựng con đường riêng cho mình. Tự hỏi bọn họ bây giờ thế nào rồi?
Ngày xưa dù có gian khó thì vẫn rất vui vẻ, cơ mà hiện tại ai cũng đầy đủ không thiếu thốn điều gì, ước mơ đều đã được thực hiện nhưng trong mỗi người thì cảm xúc thời thanh xuân ngày ấy dần biến mất khi cuộc sống quá nhiều thay đổi xảy đến.
“Năm đó cậu bảo rời khỏi thế giới ngầm đi tìm sự công lý cho gia đình. Thế sao bây giờ cậu lại quay về thế giới ngầm nhưng lại với danh phận khác? Vụ án năm đó thật sự kết thúc rồi sao? Cậu có thể kể cho tôi câu chuyện của cậu không?”.
Lâm Hoàng rũ mi nhìn ly rượu vang trong tay, khẽ lắc nhẹ như lắc lại hồi ức ngày đó. Anh ta cười nhạt khi đưa mình và Kim Khang quay về quá khứ của chính mình, anh ta kể lại.