Hai vợ chồng trở về chung cư, êm đẹp nghỉ ngơi một đêm, hôm sau, Đát Kỷ nhìn Kiến Văn, Hạng Vũ đang vội vàng đi làm ở sảnh lớn dưới lầu một, cảm thấy bản thân cần phải tìm một công việc đứng đắn, kiếm tiền nuôi gia đình.
Nói cho cùng, bộ quần áo trên người mình đã tiêu hết tiền tiết kiệm của bà xã.
Kinh Kha bước ra khỏi thang máy, thấy Đát Kỷ đứng ngẩn người trong sảnh lớn, bước lên vỗ vào vai của anh một cái: "Này, người anh em, anh là ai?"
Đát Kỷ trợn tròn mắt: "Cô không quen tôi?"
"Tôi phải quen biết anh sao, anh chàng đẹp trai?" Kinh Kha cũng mờ mịt, từ trước đến nay, cô chưa từng gặp người đàn ông này, có phải là bạn trai của nhà ai đánh rơi hay không?
"Haiz, anh là bạn trai của ai vậy?" Kinh Kha cười hỏi.
Đát Kỷ thực sự hết chỗ nói rồi, đánh bay bàn tay của Kinh Kha, nói: "Tôi là Đát Kỷ, tôi chỉ chung tình với bà xã nhà tôi, cô cách tôi xa một chút, tránh để bà xã tôi hiểu lầm sẽ không hay lắm."
Nghe anh nói vậy, Kinh Kha sửng sốt trong chớp mắt, sau khi phản ứng lại, ngay lập tức kêu to lên một cách khoa trương:
"Trời ơi, anh là Đát Kỷ sao, trở thành người lại đẹp trai đến như vậy! Trụ Vương thật sự quá may mắn!"
Cảm thán xong lại nhớ đến lúc nãy Đát Kỷ đứng ngẩn người ở đây, nghi ngờ hỏi: "Đát Kỷ, sao anh lại đứng ngẩn người ở đây, đang chờ Trụ Vương nhà anh xuống lầu?"
Đát Kỷ lắc đầu một cái, mờ mịt nói: "Tôi đang suy nghĩ bản thân nên đi tìm công việc gì."
"Phải rồi, Kinh Kha cô nương, cô đang làm công việc gì, cả ngày chỉ thấy cô chạy lung tung trong chung cư, công việc gì mà lại rảnh rỗi vậy?" Đát Kỷ khó hiểu hỏi.
Kinh Kha trừng mắt, ấm ức nói: "Anh đừng nói lung tung, cái gì mà gọi là rảnh rỗi, công việc của tôi chính là ngành nghề nguy hiểm cao, chẳng qua tiền kiếm được cũng nhanh, hơn nữa bà đây cũng có chút bản lĩnh, đối phó với những nguy hiểm này chỉ là chuyện nhỏ."
Thấy Kinh Kha vênh váo như vậy, Đát Kỷ nhớ đến bà xã đã nói lúc trước cô nàng Kinh Kha này từng làm sát thủ, có chút hưng phấn hỏi: "Chẳng lẽ Kinh Kha cô nương, cô đang làm sát thủ sao?"
Nếu không cũng sẽ không nói đến ngành nghề nguy hiểm cao kiếm tiền nhanh gì đó.
"Chậc, sát thủ thì tính là gì, mới xếp hạng thứ tư trong các công việc có độ nguy hiểm cao, công việc mà tôi làm xếp hạng thứ nhất đấy." Nét mặt của Kinh Kha có chút tự đắc.
"Hả? Vậy xếp hạng nhất là việc gì?" Đát Kỷ tò mò hỏi.
Kinh Kha vươn đầu ngón tay ra, chậm rãi nói đến từng thứ một.
"Thứ tư là sát thủ, thứ ba là lưu manh, thứ hai là giữ mỡ, còn về thứ nhất, chính là đòi nợ thuê giúp người ta."
"Sao lại có cách sắp xếp như vậy? Công việc sát thủ không phải nguy hiểm nhất sao?" Đát Kỷ có chút mù mờ.
"Hì hì, vậy là anh không hiểu rồi." Kinh Kha đắc ý cười một cái: "Anh cảm thấy giết người dễ hay là bảo vệ người dễ hơn?"
Đát Kỷ suy nghĩ một lúc, trả lời: "Giết người dễ hơn một chút, bảo vệ người là ở ngoài sáng, khó tránh tên bắn lén."
"Thông minh, giết người có thể đơn giản hơn so với cứu người, còn về công việc đòi nợ thuê giúp người ta, không chỉ phải biết cách bảo vệ bản thân, bảo vệ khách hàng, còn phải chuẩn bị sẵn sàng liều mạng với đối phương, thỉnh thoảng còn phải làm ra vẻ khua môi múa mép, phải dọa nạt người ta, anh nói xem có khó hay không." Kinh Kha cười nói.
Đát Kỷ gật đầu một chút: "Đúng là có chuyện như vậy, nhưng tôi vẫn không biết nên làm công việc gì mới tốt."
Kinh Kha vừa nghe xong, lại nở nụ cười: "Đát Kỷ, anh có bản lĩnh gì không?"
"Biết pháp thuật có tính không?" Đát Kỷ mờ mịt trả lời.
"Đương nhiên tính, anh đưa lỗ tai lại đây, tôi nghĩ ra một cách cho anh." Kinh Kha vẫy tay với Đát Kỷ, thấy anh nhích lại gần, khẽ thầm thì bên tai Đát Kỷ một hồi, lúc này mới lùi về phía sau, vươn tay vỗ vai của anh.
"Suy xét cho thật tốt, tôi xem trọng anh đó!"
Nói xong, trong mắt Kinh Kha hiện lên ý cười xấu xa, xoay người rời đi.